Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 169: Khóa Châu giết địch.




Đầu tiên Vân trưởng lão ngẩn ra, sau đó đồng tử phóng đại, toàn thân nhịn không được run rẩy.

Lão cúi đầu nhìn.

Một thanh phi kiếm không biết xuất hiện từ đâu đã xuyên qua ngực lão.

Huyết dịch tí tách nhỏ xuống.

Sao lại thế được?

Chuyện như vậy, trừ phi...

“Ngươi…”

Vân trưởng lão nói ra một từ nghe rợn cả người.

Dạ Mệnh cũng không trả lời lão ta.

Thi thể Vân trưởng lão ngã ầm ầm xuống đất.

Kể cả mọi người ở Chân Nguyên Tông cũng không chú ý đến điều lạ trong động tiên.

...

Thiên Nguyên Châu.

Đại điện Vô Cực Môn.

“Giải quyết xong hai tên.”

Dạ Mệnh ngồi trên vị trí môn chủ từ lâu.

“Bây giờ còn mỗi người cuối cùng.”

Trong lúc Dạ Mệnh nói ra lời này, trước mặt nhảy ra bảng giả lập quen thuộc.

Tập trung nhìn vào.

[Chi nhánh có thời hạn: Đánh chết khí vận chi tử Phúc Minh Hoàng, đồng thời cướp đoạt một cơ duyên khí vận khác. Thời hạn: Trong vòng bảy ngày]

[Phần thưởng: Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Huyền: 1 người.]

“Chuyện như vậy không cần hệ thống mi nói ta cũng sẽ làm, dù sao diệt cỏ cũng phải diệt tận gốc mà… cần phải làm cho kỹ!”

Dạ Mệnh cười, cũng lẩm bẩm: “Cơ duyên khí vận, chắc là chỉ sợi dây chuyền rồi.

Nhưng mà bảy ngày cũng đủ để mình bố trí cho hắn ta chút thiên la địa võng.” Dạ Mệnh mỉm cười tà mị.

Sau khi Trần Triệt Thủy bị đánh bại, Phúc Minh Hoàng ý thức được mọi chuyện không ổn, lặng yên rời khỏi đây.

Mà thật ra nhất cử nhất động rời đi của hắn ta đều nằm dưới mí mắt Dạ Mệnh.

Dù sao, sợ rằng Phúc Minh Hoàng cùng tàn hồn trên người hắn ta làm thế nào cũng không đoán được.

Dạ Mệnh đã sớm bảo Vạn Thánh để lại một dấu ấn không phải Thánh Cảnh thì không thể nhận ra ở trên người hắn ta. Cho nên bây giờ Phúc Minh Hoàng đang ở đâu, thật ra Dạ Mệnh đều biết cả.

Giống như kỳ thủ quan sát những quân cờ trên một ván cờ

[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chính.]

[Phần thưởng: sát thủ nhất đẳng hàng chữ Huyền: 1 người, sát thủ nhị đẳng hàng chữ Huyền: 5 người, sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền: 50 người...]

Âm thanh làm người ta dễ nghe vô cùng của hệ thống xuất hiện trong đầu.

“Ta còn tưởng rằng phải đợi đến lúc Huyết Sát Các hoàn toàn thống nhất Thiên Nguyên Châu mới coi như hoàn thành nhiệm vụ chứ. Xem ra chuyện cũng không phải như vậy.” Dạ Mệnh nói.

Vừa nói xong câu trên Dạ Mệnh đã nói tiếp tâm trạng kích động: “Không biết lúc này Đan Hồn Cảnh được triệu hồi ra sẽ có tu vi ở mức độ nào nhỉ.”

Trong đầu vừa có ý nghĩ, trước mặt bỗng nhiên lóe lên một quầng màu trắng.

Vầng sáng rất nhanh đã biến mất, theo đó là một bóng người xuất hiện.

“Nguyệt xin bái kiến các chủ đại nhân.”

Giọng nói dịu dàng như chim hoàng oanh, êm tai vô cùng truyền tới. Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một bộ hồng y huyết sắc.

Nữ tử có mái tóc đen tuyền, bên hông đeo một cây sáo bắt mắt.

Khác với Phong Thanh Trúc đeo mạng che, Quỳ Nguyệt lại để lộ mặt, bàn chân trần bước đi trên không.

Dạ Mệnh nhìn bảng skills vừa nhảy ra trước mắt.

[Họ tên: Quỳ Nguyệt]

[Thân phận: sát thủ nhất đẳng hàng chữ Huyền Huyết Sát Các]

[Tu vi: Đan Hồn tam trọng thiên ]

[Công pháp: Xích Lân Vi Bộ, Ngũ Dục Lục Ác tâm pháp, Thôi Luyện Ma m…]

[Giới thiệu: Đến từ thế giới huyền huyễn bậc trung nào đó. Là giáo chủ Xích Lân Giáo, ma tông mạnh nhất. Một thân tà công xuất thần nhập hóa, thần bí khó lường, từng có chiến tích đáng sợ lấy sức một người đánh bại mười vị chính đạo tiên môn Động Phủ Cảnh.]

“Giáo chủ ma tông à...”

Ánh mắt Dạ Mệnh dời đi, quan sát tỉ mỉ người tên Quỳ Nguyệt này.

Không thể không nói.

Dung nhan của Quỳ Nguyệt so với Phong Thanh Trúc quả thực rất tương xứng, khóe mắt phải còn có một nốt ruồi son.

Hai chân nhẵn nhụi trắng mịn, mỗi bên cột một sợi dây đỏ, trên mỗi sợi dây đỏ lại cột một chiếc lục lạc nhỏ màu vàng đồng. Ấn đường còn có một dấu vết màu đỏ rực.

Nhìn qua đúng là hơi tà mị.

Đúng vào lúc này, âm thanh tai nhức óc truyền khắp hơn nửa Vô Cực Môn.

“Lẽ nào lại như vậy? Rốt cuộc là tặc tử phương nào dám diệt Vô Cực Môn của lão phu!”

“Đây là...”

...

Dạ Mệnh nhíu mày.

Được rồi.

Hắn nhớ rõ Vô Cực Môn còn có một tổ sư gia đang bế tử quan. Bây giờ xem ra đối phương đã xuất quan rồi.

Quỳ Nguyệt thấy vậy, mỉm nói: “Còn xin các chủ đại nhân, giao người này cho Quỳ Nguyệt xử lý.”

Thấy Quỳ Nguyệt xin đi giết giặc, Dạ Mệnh nhanh chóng gật đầu.

Vừa lúc, để cho hắn xem sự cường đại của tu sĩ Đan Hồn Cảnh.

Bên ngoài đại điện.

Một ngọn núi.

Một lão giả mặc đạo bào trắng đen, khuôn mặt già nua, thân hình hơi gù, nhưng khí tức toàn thân tán phát lại khiến tất cả mọi người ở đây run như cầy sấy. Động Phủ Cảnh bát trọng!

Đệ tử Vô Cực Môn bị bắt làm tù binh thấy lão giả, trong mắt khó nén vẻ kích động, lớn tiếng nói: “Ta từng xem qua bức họa, đây là Lâm tổ sư!”

Lời vừa dứt lại có người nói tiếp: “Không ngờ lão nhân gia chưa đi về cõi tiên, hơn nữa còn đột phá tử quan, bước vào bát trọng rồi!”