Nơi Hồng Yên Lâu để đón khách thật sự được chuẩn bị cực kỳ chu đáo và hoành tráng. Nơi đón khách này chính là một đại lâu lớn để khách tới nghỉ ngơi. Ở phòng nào của đại lâu này nhìn ra bên ngoài cũng đều được ngắm tới cảnh đẹp. Chưa nói tới nơi đây còn được bố trí thêm tụ linh đại trận hỗ trợ tu luyện.
Phong cảnh bên dưới đường đi tới đại lâu liền được bằng một con đường hoa. Đương nhiên con đường hoa này là do sở thích của Hồng Yên Lâu chủ. Nếu tiến vào đại lâu này với ở bên ngoài chính là khác biệt một trời một vực.
Tiểu Vân hắn cũng chỉ một việc đó là theo chân Thanh Long sứ giả liền thuận lợi tiến vào trong. Tầng thứ nhất của đại lâu chính là để đón khách và ngồi uống nước trà bàn luận mà thôi. Tầng thứ hai và tầng thứ ba chính là để ngồi ăn uống và xem ở dưới sân biểu diễn. Còn từ tầng thứ tư đến tầng cuối cùng là tầng thứ chín thì là nơi để các phòng nghỉ ngơi.
Tiểu Điệp, Tiểu Vân và Thanh Long sứ giả tiến lên thẳng tầng thứ sáu. Thanh Long sứ giả hắn một mình một phòng còn phòng còn lại là của hai người. Dù biết là có phần bất tiện nhưng Thanh Long sứ giả hắn cũng không có cách nào. Trước cửa mỗi tầng lại có người canh giữ phòng trường hợp bất ngờ nào xảy ra.
Cũng chính vì lí đó, phòng của Thanh Long sứ giả liền là phòng của hắn không ai được tiến vào cùng. Cũng may là Thanh Long sứ giả hắn đã tận lực lấy được tới một phòng đôi. Nếu không thì nhìn Tiểu Vân vị này hắn mới càng thêm khó xử a.
Tiểu Vân và Tiểu Điệp cũng không có để ý. Hai huynh muội bọn hắn sống chung một nhà từ khi còn nhỏ đã quen. Chưa kể tới ở căn nhà kia còn phải ngủ chung một giường mới đủ chăn ấm. Nếu không phải có hệ thống xuất hiện và Tiểu Điệp bước lên con đường tu luyện thì hai người cũng vẫn đang ở hoàn cảnh đó không khác là bao nhiêu.
Căn phòng của Tiểu Vân và Tiểu Điệp cũng đầy đủ toàn bộ tiện nghi. Chỉ là tiện nghi so với thời đó mà thôi nếu so với khách sạn năm sao bây giờ thì còn kém tít tắp. Tiểu Điệp tiến vào phòng liền nói với Tiểu Vân vài câu liền ngồi lên chính mình chiếc giường bắt đầu tu luyện.
Nàng vừa tiến vào nơi đây đã được sư phụ nhắc nhở tận dụng cơ hội này tu luyện nên liền không bỏ lỡ. Nhìn Tiểu Điệp nghiêm túc như vậy tu luyện Tiểu Vân hắn cũng là thở dài một hơi. Vẫn là có thể tu luyện thật tốt, nào có như hắn a, linh khí còn không cảm nhận được nổi thì tu luyện gì đây.
Tiểu Vân hắn đến bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới xem thử khung cảnh. Nhìn xuống khung cảnh bên dưới Tiểu Vân hắn không khỏi tấm tắc khen. Không thể không nói, tòa đại lâu này có nơi ngắm cảnh cũng thật sự chất lượng. Không biết những phòng khác ra sao nhưng từ phòng hắn nhìn ra chính là một bờ hồ rộng lớn.
Phải biết là nơi đây đang trong một tòa thành a. Thế nhưng Hồng Yên Lâu vẫn cực kỳ đầu tư cho tòa đại lâu này. Có thể để một chỗ rộng lớn làm thành hồ nước mà hồ nước chỉ là bổ sung cho một đại lâu, nghĩ nghĩ liền đã thấy Hồng Yên Lâu chịu chơi.
Nhìn hồ nước này Tiểu Vân hắn nghĩ về chính hậu viện ao cá. Nếu như hắn xây nhà lớn lên thành mấy tầng thì nhìn xuống cũng sẽ thấy được hậu viện và ao cá a. Nhưng mà nghĩ về món nợ vẫn chưa trả cho hệ thống Tiểu Vân hắn ngay lập tức ném bỏ suy nghĩ a. Đợi hắn giàu rồi tính vậy.
Thu hẹp lại tầm mắt một chút Tiểu Vân hắn nhìn xuống dưới sân của đại lâu. Ở dưới đó vẫn còn đang rất đông người, lí do đơn giản chính là ở dưới sân đại lâu đang mở tới một màn diễn kịch.
Tiểu Vân hắn quay lại nhìn Tiểu Điệp thấy nàng vẫn đang chăm chỉ tu luyện liền nhẹ nhàng đi ra ngoài. Nhân sinh của hắn không tu luyện vậy thì xuống lầu xem kịch vậy.
Tiểu Vân hắn đi xuống tầng hai, chọn một bàn gần cửa sổ, đủ tầm nhìn xuống bên dưới xem kịch mới bắt đầu gọi đồ. Cũng vì giờ này không có người nào xuống tầng hai và tầng ba ăn cơm nên Tiểu Vân hắn mới chọn được bàn ưng ý để ngồi như vậy. Còn phải kể tới lí do chính là tu tiên giả còn có cái gọi là lấy linh khí đất trời không cần ăn uống. Cũng vì lí do đó mà tầng hai, ba mở ra để cho ăn uống nhưng cũng không đông người.
Bên dưới màn kịch chính là đang kể về một anh hùng trong truyền thuyết. Từ khi vị này bắt đầu quật khởi, sau đó lại tiếp tục...
Những tiểu thuyết như vậy Tiểu Vân hắn đọc còn không ít nhưng mà hắn ngồi đây nghe màn kịch với nội dung tương tự lại khác. Khác biệt chính là những tiểu thuyết kia không xác định được thực hư ra sao nhưng màn kịch này lại là trăm phầm trăm có thật.
Trùng hợp là nhân vật chính trong màn kịch này chính là vị tiền bối sáng tạo ra quyển Ngũ Khí Triều Nguyên kia. Nghe tới thân phận này hai mắt Tiểu Vân chợt sáng, hắn mặc dù nghe người bán hàng nói những đó chỉ là giới thiệu quá sản phẩm nên không hẳn tin tưởng. Cũng vì lí do này nên Tiểu Điệp chăm chỉ tu luyện thì hắn lại không mở công pháp ra xem mà xuống đây xem kịch.
Nhưng khi nghe rõ là vị nhân vật chính ra sao Tiểu Vân hắn cảm giác con đường tu luyện của hắn có hi vọng a.
“Tiểu ca, ngươi cảm thấy màn kịch này ra sao ?”
Tiểu Vân hắn vốn là đang chăm chú nghe kịch liền thấy bên cạnh xuất hiện tới âm thanh kéo hắn về thực tại. Nhìn sang phía đối diện Tiểu Vân hắn liền thấy ngồi đó là một thiếu niên trẻ tuổi, nếu nhìn độ tuổi này cũng chỉ là ngang với Tiểu Điệp mà thôi.
Quan sát người này một vài giây thời gian Tiểu Vân hắn mới trả lời :“Cũng được.”
Nghe tới hai từ này thiếu niên ngồi đối diện như có chút không phục hỏi lại : “Là nội dung không được hay là diễn kịch không được ?”
Nghĩ nghĩ một chút Tiểu Vân hắn mới đáp : “Cả hai a.”
“Cả hai ?” Thiếu niên kia nghe tới đáp án liền tròn mắt hỏi lại. Nhưng mà Tiểu Vân hắn cũng không để ý mà bắt đầu động đũa. Thời gian hắn xuống đây có chút lâu liền nhanh chóng ăn còn mang đồ về cho Tiểu Điệp.
Trong khi Tiểu Vân hắn đang động đũa thì thiếu niên này như còn mải nghĩ nghĩ về vấn đề kia chưa từng dừng lại. Chốc chốc hắn lại đứng dậy nhìn xuống bên dưới diễn kịch, sau đó hắn lại nhìn Tiểu Vân.
Hắn ánh mắt nhìn Tiểu Vân giống như ánh mắt không ngờ tới đáp án kia vậy. Thật sự có người ở trước mặt hắn chê bai vở kịch này sao ?
Dù sao cũng phải nói một chút hắn thân phận, không nói tới bối cảnh nhưng hắn chính là người liên quan tới vị nhân vật chính trong câu chuyện này. Mà nội dung và diễn viên diễn kịch đều là nhà hắn mời người tới làm toàn bộ hai thứ này.
Bản nội dung liền không phải bàn, vừa viết xong nội dung bán ra chính là chạy hàng với số lượng cực lớn. Còn diễn viên kịch này diễn vở kịch đã rất nhiều năm nay, nội dung kịch đều thuộc lòng trong tay. Chính là như thế, diễn viên kịch này diễn vở kịch này đã đạt tới cực kỳ thuần thục. Mà trước nay cũng là chưa ai từng chê bai ở kịch này cả.
Thế nhưng mà khi hắn buông lời hỏi vị công tử ca này lại thật sự chê ? Mà chê cả nội dung lẫn diễn kich ?
Chờ Tiểu Vân hắn đứng dậy thiếu niên này mới vội vàng hỏi : “Tiểu ca, ngươi cảm thấy không được là không được chỗ nào ?”
Tiểu Vân hắn như nghĩ nghĩ một chút. Có thể là hắn tầm mắt cũng không giống như thời đại này. Hắn đến từ thế kỉ hai mươi mốt a, những tác phẩm ra đời ở đây cũng đều là tuyệt hảo mà diễn xuất cũng được đẩy tới đỉnh cao.
Cũng chính vì như thế khi nhìn màn kịch có phần hơi gượng ép cứng nhắc này Tiểu Vân hắn mới bảo cũng được. Tiểu Vân hắn quay lại nhìn thiếu niên này đáp : “Hẳn là một vài chỗ còn chưa được xuôi tai đi.”
Để lại câu nói này Tiểu Vân hắn cũng không có để ý đến thiếu niên này nữa mà cầm đồ ăn vừa mua cho Tiểu Điệp đi lên trên lầu. Nhìn theo Tiểu Vân bóng lưng mãi đến khi không còn nữa thiếu niên này mới nhìn sang tiểu nhị đưa đồ ăn hỏi : “Biết vị kia từ thế lực nào sao ?”
Tiểu nhị được hỏi liền ngay lập tức hành lễ đáp : “Bẩm báo thiếu chủ vị này đi cùng Thanh Long sứ giả. Còn thân phận lai lịch đều chưa tra được rõ ràng.”
Nghe xong câu đáp này thiếu niên kia cũng chỉ gật đầu không tiếp tục để ý. Một người dám chê tác phẩm này...cũng thật sự là có chút thú vị đây.