Tà Thần Vô Song
Thưa Cô, gần đây có sảy ra vụ án nào không ạ? "Lúc hắn đến bệnh viện, may mắn là không có nhiều người. Bác sĩ nhanh chóng bấm số, xử lý vết thương, sau khi băng bó xong, hắn ngồi trên ghế bệnh viện và treo bình truyền dịch. Trương Yến ngồi bên cạnh Dương Tín và chờ đợi..
"Hả? Ta không có nghe nói qua. Sao ngươi lại hỏi chuyện này?" Trương Yến nhìn Dương Tín lắc đầu.
“Ồ, không có gì, tôi chỉ hỏi bâng quơ vậy thôi, cám ơn giáo Viên.” Dương Tín đáp, người bình thường làm sao có thể biết được tổ chức của hắn chứ?
"Không gì. Chỉ cần sau này cậu cố gắng chăm chỉ học hành, thi đậu đại học thì các giáo viên sẽ rất vui.” Trương Yến gật đầu an ủi, trong lòng đột nhiên cảm thấy cậu học sinh không khó chịu như vậy.
“Ừ.” Dương Tín gật đầu, tự nhiên tâm trí anh không nằm ở những lời nói của cô giáo xinh đẹp này, thay vào đó anh nghĩ đến việc đi đến một trận chiến đẫm máu xa xôi. Anh đã đến nhiều nơi trên thế giới, tham gia các cuộc ám sát, bị ám sát và tôn giáo. Xung đột, thảm sát, v.v., kiểu tồn tại ác mộng đó cứ như trôi chậm trong đầu anh
"Trời tối rồi. Cô về trước đi. Muộn rồi bên ngoài không an toàn. Tất cả học sinh về rồi. Nhà em xa quá. Nên em sẽ qua đêm ở bệnh việni. Em sẽ trở về trường. một mình vào ngày mai. "
Trương Yến cảm động nhìn Dương Tín, người nội tâm và lòng tự trọng thấp trước đây không dám nói thêm vài lời, nhưng bây giờ đều là những lời cảm động và suy nghĩ cho người khác
". Ngày mai là chủ nhật. Không sao cả. Hãy để Tôi ở lại với cậu tối nay. Dù sao, chai dịch của cậu sẽ treo đến ba giờ sáng. Tôi không an tâm về việc cậu ở đây một mình."
Thật ra, Trương Yến không muốn quay lại căn phòng trống đó, cô đã là phụ nữ hai mươi sáu rồi, thân hình cao lớn đã trưởng thành một người phụ nữ, cặp đùi thon thả kẹp chặt có thể nhìn thấy từng đường cong trên cơ thể. Cô là một người lãng mạn, luôn mong muốn có được một tình yêu trọn vẹn nên dù những người đàn ông mà gia đình cô giới thiệu giàu có đến đâu thì cô cũng sẽ không thích.
Những gì cô cần là tình yêu, không phải là một cỗ máy để kế thừa tài sản của gia đình, cô muốn mình trở thành loại phụ nữ sống tầm thường, một người phụ nữ khao khát tình yêu trong trái tim mình.
“Thật khó cho Cô, Cô… mắt cá chân còn đau không?” Dương Tín dường như nhìn ra được cô đang suy nghĩ gì nên cũng không thuyết phục nữa, nghĩ đến việc cô giáo đi cùng mình sẽ bị trẹo mắt cá chân, anh. không thể không hỏi.
“Vẫn còn hơi đau.” Trương Yến nhẹ nhàng gật đầu, trở lại nghiêm trang nói: “Nhưng không sao, không có bong gân.”
"Để tôi xem, một số vết thương không phải như Cô nghĩ là được hay là không sao. Một số vết thương sẽ không đau lắm, nhưng nếu để lại di chứng thì có thể sẽ mất thăng bằng khi đi lại, nghiêm trọng là khiến chân của mình đột nhiên yếu đi." Dương Tín thể hiện sự quan tâm và nghiêm túc đó,khiến Trương Yến cũng phải sợ hãi.
Dương Tín không hỏi quá nhiều, anh ta chỉ nhấc đôi chân hồng hào của Trương Yến lên đặt trên đùi mình để xem xét kỹ hơn, và Chạm vào chân cô với cái nhìn nghiên cứu.
"Ở đây có đau không?"
"Không đau."
"Chỗ này thì thế nào?"
"Vâng, hơi đau."
"Vậy được rồi, để y tá mang túi nước đá đến đây cho ta Về sau phải xử lý loại thương tích này. Cô đừng tưởng rằng vết thương nhỏ mà không quan tâm, nếu không xử lý đúng cách thì sẽ có." là vấn đề. ”Dương Tín nhẹ nhàng đặt chân Trương Yến Xuống trực tiếp kéo giá chai đi lấy túi nước đá.
"Không cần..." Trương Yến định nói không cần đâu nhưng, Dương Tín đã rời đi rồi, nhìn bóng lưng của Dương Tín, trong lòng Trương Yến không khỏi ấm áp.
Ngay sau đó Dương Tín lấy túi đá trở lại, thấy cô không nói gì, liền nâng bắp chân của Trương Yến lên, đặt lên đùi anh ta rồi nhẹ nhàng đặt túi đá lên đó.
Chân của Cô không khỏi co lại vì lạnh, Dương Tín đã vịn vào cái chân trơn tuột đó, hai người không khỏi bàng hoàng, lúng túng nhìn nhau.
“Giáo Viên, ngươi mau chóng khỏe lại, đừng sợ cóng, ta lấy tay ấn ấn, một lát nữa sẽ lấy đi.” Dương Tín vội vàng nói.
“Thôi không có gì đâu cậu cứ làm đi.” Trương Yến đột nhiên cảm thấy cậu học sinh trước mặt mình dường như là một người khác, khẽ gật đầu cười.
Cổ chân vốn đang đau nhức nhanh chóng hạ nhiệt, Trương Yến không khỏi nhìn Dương Tín thêm vài lần, Hắn thì chỉ nghĩ rằng cô giáo này tốt nên mới đối xử tốt với cô ấy, dù sao thì cô ấy cũng thực sự quan tâm đến bản thân mình..
Một lúc sau, Dương Tín liếc nhìn Trương Yến phát hiện cô đang quan sát mình, không khỏi nở nụ cười: "Đừng lo lắng quá, chỉ cần bớt sưng là được."
Dương Tín cúi đầu nhìn mắt cá chân, vô tình nhìn thấy bên trong là một màu trắng tinh khiết, tiểu tử này phản ứng lập tức có cái gì không đúng. Cậu thiếu niên bên dưới bổng nhiên lại nhô lên ngay lúc này
"Tên này nhất định phải là một xử nam, chết tiệt, như vậy đã phản ứng. Ta đã Tái sinh cũng khiến ta tái sinh bản chất của kiếp trước ak. Này, ta cũng không biết tên này trong trường học hắn như thế nào đâu." Dương Tín lắc đầu tự nói
Đêm, Dương Tín tìm một không gian trống cho Trương Yến nghỉ ngơi, và ngồi bên cạnh cô vì vậy có vẻ hơi bị ngược lại
Trương Yến thực sự đã kiệt sức. Cô ấy ngủ thiếp đi khi cô ấy nằm trên giường Dương Tín nhìn vào nữ giáo viên trên guờng từng đường nét quyến rũ như ẩn như hiện.
Nhìn cô ngủ nghiêng và ngủ rất yên bình trên đó, hai đỉnh núi cao chót vót đang buông hờ hững bên trong chiếc áo sơ mi, Dương Tín có thể nhìn thấy những khối tròn bên trong qua nếp gấp giữa các cúc áo. Và đôi chân thon và tròn đó được xếp gọn gàng, từ từ nhô lên khỏi đầu ngón chân, bên trong chiếc váy chuyên nghiệp màu tối.