Tà Thần Vô Song

Chương 3: Tái Sinh




Học sinh Dương Tín!... Học sinh Dương Tín Cậu đang ở đâu! Chúng ta mau trở lại trường học."

Vào lúc chạng vạng, thành phố Quảng Hải, công viên Bắc Loan, một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ khu rừng nhỏ bên trong, và sau đó vài bóng người bước ra khỏi con đường trong rừng.

Đi ở phía trước là một nữ nhân trong trang phục giáo viên chuyên nghiệp, thân trên mặc áo sơ mi trắng, một đôi đỉnh ngọc mặc váy dài hình trụ, chúng phồng lên, giống như cúc áo phía trước như muốn bung lên và Gọi nó ra.

Theo sau là ba chàng trai và hai cô gái, ánh mắt của các cô gái đang nhìn xung quanh trong rừng cây, trong khi ánh mắt của các chàng trai lại hướng về tấm lưng ngọc của nữ giáo viên tên là Trương Yến_ cô luôn cất bước đi từng bước nhẹ nhàng mỗi bước đi đều tạo ra sự duyên xoắn, các chàng trai âm thầm quan sát, miệng lưỡi thì khô khốc

"Cô giáo Trương cái tên Dương Tín đã chết này không biết anh ta đi đâu và không thấy anh ta trở lại hay Chúng ta về trước đi. Nếu tôi gặp kẻ xấu ở đây thì sao?" Mặc dù trời mới chạng vạng, nhưng trong rừng cây cũng có chút ảm đạm. cô gái đã có một chút sợ hãi.

"Ngươi sợ cái gì? Chúng ta ở đây thì có cái gì kẻ xấu, một ít xông lên, ngươi liền chạy mất." Lúc này, một nam tử nhìn thấy cơ hội, lập tức vỗ vỗ miệng, nói với. Sự công bằng.

“Được rồi, cũng giống như một vài con khỉ, sau khi ăn con báo thì không có chức năng đó sao?!” Lúc này, một cô gái xinh đẹp với cái đầu Sassoon tức giận nói.

"Cái gì không có chức năng đó?! Nói rõ đi..." Khi nghe xong chàng trai bị kích thích lên, điều mà đàn ông sợ nhất là phụ nữ nói rằng họ không có chức năng đó.

"Được, được rồi, chúng ta tìm một chút rồi trở về đi. Dương Tín dù sao cũng là bạn học của chúng ta, nếu xảy ra chuyện, ta làm sao có thể ăn nói với người nhà của hắn?"

Phải nói rằng Trương Yến là một người phụ nữ rất đẹp, đôi mắt to của cô ấy đẹp và chuyển động như làn nước mùa thu, đôi lông mày lá liễu cong như một nét vẽ huyền ảo trên mực, khuôn mặt thanh tú vừa phải. Mái tóc của cô ấy. đen bóng như thác nước, đỉnh cao tròn trịa tự nhiên, không cần nói cũng biết đôi chân xinh đẹp mặc quần tất dưới váy chuyên nghiệp có thể khiến các chàng trai tràn đầy si mê

"Vâng... Thưa Giáo Viên, "

Một số nam sinh vẫn đi phía sau Mắt họ hướng về khoảng trống giữa các nếp gấp của quần áo giáo viên. Chiếc áo Yufeng màu trắng bên trong là một chiếc áo ngực màu hồng phấn. nó đã khiến một vài nam sinh phải tròn mắt và nước dãi.

"Thật là chán. Tôi không nghĩ chúng ta lại lãng phí thời gian để tìm một tên, điểm kém, nhà nghèo,căn nhà còn nợ người ta. Nếu chúng ta gặp tai nạn gì đó, mười mạng sống của anh ta sẽ không đủ trả". Lúc này, một cậu học sinh khác thấp giọng nói

Người mà họ đang nói đến là cái tên thấp kém nhất trong lớp họ, Dương Tín. Những học sinh này đều là học sinh cấp ba của Trường Trung học Trực thuộc Đại học Quảng Hải, Lớp Mười

Trường trung học Quảng Đông là trường chỉ nhà giàu mới có thể vào học, nhưng lớp học này không chỉ dành cho những người có tiền, mà còn yêu cầu học lực xuất sắc, tất nhiên không có chuyện tuyệt đối, học sinh mà họ tìm chính là Dương Tín, lại là một ngoại lệ.

Dương Tín là một người bạn cùng lớp có bố mẹ đều là công nhân nhập cư và bố mẹ không có học thức, bố mẹ cậu nghĩ chỉ cần vào được lớp trọng điểm của ngôi trường quý tộc này thì anh sẽ có một tương lai tốt đẹp. Và họ đã dùng 100.000 nhân dân tệ tiết kiệm cả đời để mua cho con trai mình. vào Trường này, lớp này.

Trương Yến là giáo viên chủ nhiệm của lớp này và cũng là giáo viên dạy tiếng Anh, cô cũng tổ chức cho các em đi chơi, gần đến giữa kỳ thi và nghĩ rằng việc này sẽ giúp học sinh thư giãn và đạt điểm cao trong kỳ thi.

Làm sao biết được lần này cô lại tự gây rắc rối cho chính mình, lần này là vì do cô muốn giúp đỡ các học sinh, ai ngờ lại sảy ra sự cố.

Còn tên Dương Tín này, không những bị điểm kém mà còn nổi tiếng hơn, trong lớp thì tòan là con nhà quan, con nhà giàu, không ai muốn kết giao với người nghèo bị điểm kém này.

“Thưa Cô, có một người nằm đó!” Lúc này một cô gái hét lên, chỉ vào đống đá trên sườn đồi và nói.

“nhanh chúng ta qua xem một chút đi.” Trương Yến lập tức căng thẳng, đừng nhìn bộ dáng xinh đẹp, giỏi giang, cô là giáo viên dụ dỗ cấp trên thăng chức, thật ra cô là một giáo viên bảo thủ, và có trách nhiệm.

"Thưa Cô, đó là Dương Tín! Anh ấy bị chảy máu từ vết sưng đầu." Các bạn nam đang đi nhanh chóng nhìn thấy người đàn ông nằm trên mặt đất là tên Dương Tín trong lớp của họ, và họ lập tức hét lên.

Trương Yến lo lắng ngồi xổm xuống, thăm dò cái mũi vẫn còn thở của Dương Tín, lập tức đè lên người của Dương Tín, một lúc sau, Dương Tín mới mở mắt ra.

"…đây là…"

Dương Tín mở mắt ra nhìn xung quanh, phát hiện trên đầu có mấy người, không có ai là người mình biết, nhìn nghiêng rồi nhìn nghiêng, thì phát hiện đó là một mỹ nữ, bên trong mặc một chiếc áo giáo viên chuyên nghiệp cùng với chiếc váy, bộ ngực như muốn bạo mà ra,

"Dương Tín, còn có thể đi được không? Chúng ta Đến bệnh viện xem vết thương?"

Trương Yến đỡ Dương Tín dậy và ôm hắn vào lòng, những người đàn ông phía sau tức giận nhưng không còn gì để nói, chỉ hận không thể không giúp và để tên ngốc này lợi dụng Cô.

“A…” Dương Tín sờ sờ đầu, sờ lên vết thương cũng không có cảm giác đau. “Ừm, ta còn có thể đi được.” Dương Tín đáp ứng, chậm rãi đứng lên, trong đầu nghĩ đến.

"Ta kháu, lão tử kia thật sự là thần tiên a? Ta thật sự là trọng sinh lại..."

Đúng vậy, Dương Tín chính là tên sát nhân Dương Phàm. Dương Tín đã nghĩ về điều đó và nhận thấy rằng trí nhớ ban đầu của người đàn ông mà hắn trọng sinh đã yếu, nhưng anh ta có thể nhớ một cách mơ hồ về cha mẹ và cuộc sống của mình. Đúng, đây là Thành phố Quảng Hải và nó cũng là nơi anh ta chết