Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 98





“Chậc, thật sự cảm động quá.” Người đàn ông ngồi trước máy vi tính vỗ tay.
Không nghĩ đến Tống Dư Hàng lại giỏi võ như vậy, đối kháng với hai người được huấn luyện bài bản, có chiều cao cân nặng gấp đôi nhưng cô vẫn không hề thua kém.
Không nghĩ đến Lâm Yêm có thể một lần lại một lần trở về từ cõi chết, hắn thật sự đánh giá thấp cô em gái này rồi.
Người đàn ông ấn vào chiếc mic nhỏ xíu trên tai: “Sài Lang, bắt đầu hành động đi.”
“Vâng, thiếu gia.”
Tay súng bắn tỉa chĩa ống ngắm vào đầu người đàn ông trong tay Tống Dư Hàng.
“Đầu hàng đi, anh đánh không lại chúng tôi, cho dù dùng súng cũng vô dụng, đồng đội của anh bị thương rất nặng, còn không mau đưa đi bệnh viện đi.

Tôi không biết là ai hứa cho các người 50.000 USD, nhưng cũng phải giữ mạng sống lại trước đúng không?”
“Bỏ súng xuống, ra đầu thú với tôi, nói sự thật những gì anh biết, tôi sẽ thành thật ghi vào hồ sơ vụ án, đến lúc ra tòa, có lẽ thẩm phán sẽ nhìn vào việc anh chủ động đầu hàng mà xử cho một bản án nhẹ hơn.”
“Anh thấy thế nào, thật không đáng để bỏ mạng chỉ vì để có 50.000 USD, thậm chí anh đã nhận đồng nào từ 50.000 USD kia vào tài khoản chưa?”
Tên béo nhìn gương mặt thành thật của cô, rồi nhìn sang gương mặt lạnh lùng của Lâm Yêm, chậm rãi thả khẩu súng trong tay xuống.
“Thực sự sẽ giảm nhẹ án sao?”
Tống Dư Hàng gật đầu: “Dù sao bây giờ so với việc anh liều mạnh để chúng tôi chết ở chỗ này, lát nữa lực lượng cảnh sát mang theo vũ khí đến, loại tội phạm như anh bình thường đều được phép bắn chết tại chỗ.”
Lâm Yêm trợn mắt lên trời, mẹ nó, người chết cũng có thể nói thành sống, thổi phồng đến khoa trương như vậy.
Dính líu đến nhiều vụ án lừa bán trẻ em, tấn công cảnh sát, bắt cóc cùng nhiều tội danh khác, đưa lên tòa án đồng thời xử phạt cũng là án tử hình.
“Tôi, Tôi đầu hàng...đừng...đừng gϊếŧ tôi...” Tên cao gầy trong tay Tống Dư Hàng thở hồng hộc thoi thóp, hắn có thể cảm nhận được máu của mình đang bị rút cạn từng giây.
Hắn vô cùng sợ hãi.
“Tôi, tôi đầu hàng, tôi đầu hàng, tôi...!tôi sẽ nói...!tôi sẽ nói hết...”
Tay bắn tỉa nói thầm: --- Đã quá muộn.
Súng đã bóp cò.
Viên đạn lặng lẽ bay xuyên qua màn đêm trước lúc bình minh.
Tống Dư Hàng trong mắt lóe ra tơ máu xen lẫn với óc trắng như tuyết.
Tên cao gầy xuất hiện một lỗ thủng trên trán, nơi đó rỉ ra máu đỏ tươi, hắn ngửa mặt ra sau ngã xuống.
“Tống Dư Hàng, nằm xuống!” Lâm Yêm sợ hãi kêu lên.
Lâm Yêm quay đầu nhìn lại, thấy một tia sáng từ ngọn hải đăng ở đằng xa.
Đó là tia lửa toát ra khi viên đạn ma sát với nòng súng.
Lâm Yêm ôm đầu lăn một vòng, lan can bên cạnh bắ n ra tia lửa tung tóe.
Tận mắt chứng kiến ​​cái chết của bạn mình, đôi mắt vẫn còn chưa nhắm lại nhìn qua hắn.

Tên béo ngã ngồi trên mặt đất, hai chân run lẩy bẩy, quần ướt sũng, bốc lên mùi khó chịu.
Hắn nhìn sang hai người kia, ai cũng không tin, ném khẩu súng, cắn răng đứng dậy, vội vàng rút chiếc xe máy được giấu dưới tấm bạt che của container ra, lên xe phóng đi.
Đây là khi hắn thảo luận với tên cao gầy, sau khi lấy được USB và tiền sẽ lập tức rút chạy.
Ngay lúc lái xe máy ngang qua chiếc loa màu xanh, hắn thuận tay nhặt lên rồi giấu vào trong ngực.
Họng súng đen ngòm của Sài Lang lại nhắm vào hắn, thầm nói: Chạy sao, nhãi ranh.
Hắn bóp nhẹ cò súng.
Thế nhưng súng không nổ.
Súng của hắn sẽ không bao giờ nổ nữa.
Sài Lang bị chặn ngang cổ họng bằng một con dao găm, một đường cắt đứt cổ, máu chảy ồ ạt.
Người áo đen vừa buông tay, hắn liền mềm nhũn rơi khỏi ngọn hải đăng.
“01, mục tiêu đã bị gϊếŧ.”
Người mặc đồ đen ấn vào chiếc micro nhỏ xíu trên tai.


Một súng kia nổ ra, Tống Dư Hàng liền biết có một tay súng bắn tỉa phía sau lưng mình.
Cô nhìn qua Lâm Yêm, một tay kéo cô ấy vào phía sau thùng hàng, hơi thở gấp gáp: “Em ở lại đây đợi, tôi đuổi theo hắn!”
Lâm Yêm níu cô lại: “Chị quay lại đây, bây giờ ra ngoài chính là một tấm bia sống! Không cần đến chiếc USB đó nữa---"
Tống Dư Hàng siết chặt tay Lâm Yêm, hôn nhanh lên trán cô ấy một cái rồi lui người rời đi.
“Đối phương tại sao phải gϊếŧ người diệt khẩu? Nhất định là vì hắn biết tên hung thủ bí mật phía sau, tôi đuổi theo không chỉ vì USB, kẻ tình nghi phạm tội chỉ có nằm trong tay cảnh sát chúng ta mới an toàn!”
Lâm Yêm đương nhiên hiểu được, nếu bắt tên béo kia, thủ phạm đằng sau bức màn có thể sẽ lộ diện, thế nhưng bây giờ trên cầu Vọng Hải không có nơi trú ẩn nào ngoại trừ thùng container này, rạng sáng tầm nhìn càng tốt hơn, ra ngoài chính là chịu chết!”
“Quay lại đây!” Lâm Yêm khàn giọng nói, nhào qua nắm kéo vạt áo của cô nhưng đã quá muộn.
Tống Dư Hàng chạy với tốc độ nước rút 100 mét, ngã đến bên cạnh xe của mình.
Lâm Yêm từ dưới đất bò dậy, liều mạng lao ra ngoài, đứng giữa cầu nhắm mắt giang hai tay, ngăn xe cô lại.
“Muốn chết cùng chết!”
Gió mạnh thổi lướt qua gò má, đầu xe liền dừng cách Lâm Yêm không đến năm centimet.
Tống Dư Hàng hốc mắt ươn ướt, mở cửa xe, đem người kéo lên: “Đi thôi!”
Bất quá sau đó rất nhanh, cô liền hối hận về quyết định này.
Nếu không phải tình thế nguy cấp, Lâm Yêm thật muốn nhào qua hôn cô một cái thật sâu.
Vô luận là khi cô tàn nhẫn đánh người, khi cô kiên nhẫn thuyết phục bọn bắt cóc, khi cô chu đáo bảo vệ mình, biểu cảm khi cô mang mình đi theo cùng đồng sinh cộng tử, tất cả đều khiến Lâm Yêm mê mẩn.
Mái tóc đen của Tống Dư Hàng rối tinh, dính đầy bụi đất và máu, chiếc cổ lộ ra làn da màu lúa mì lấm tấm mồ hôi, khóe môi mím chặt có phần lạnh lùng.
Bởi vì vừa đánh nhau một trận, nút gài trên áo sơ mi đã bị bung ra.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Lâm Yêm, khóe môi lạnh lùng kia lại cong lên.
“Nhìn tôi làm gì?”
Lâm Yêm nói thẳng: “Muốn làʍ t̠ìиɦ với chị.”
Yết hầu của Tống Dư Hàng lăn vài vòng, đáy lòng đều run lên.
“Chờ chút, xong chuyện này, chúng ta nghỉ bảy ngày, không đi đâu cả.”
“Thế nhưng bây giờ—” Cô nhìn chiếc container chắn ngang trước mặt, ánh mắt cứng đờ, nghiêm túc nói.
“Ngồi yên và giữ cho vững.”
Cô lập tức sang số, đạp chân ga lút cán.

Chiếc xe màu trắng lao ra như mũi tên rời dây cung, Lâm Yêm trước mắt tối sầm lại, thùng container bị phá tan “Rầm” một tiếng va vào lan can, tia lửa b ắn ra, lan can vỡ vụn.
Tên béo đi xe máy trong tầm mắt của cô hóa thành một chấm đen.
Có lẽ vì không có phương tiện truyền giọng nói, người đàn ông bắt đầu đánh chữ gửi cho hắn.
“Người của anh hình như không ngăn cản họ.”
“Không vội.” Người ngồi trước máy vi tính hơi nghiêng người.
“Cô ta sẽ chết sớm thôi.”
Bên kia hơi dừng một chút, sau đó gửi một dòng tin nhắn: “Lâm Yêm vẫn còn ở trong xe.”
Đồng tử của người đàn ông co rụt lại, đột nhiên đứng lên.
Đã quá muộn rồi.
Sau khi phá tan thùng container, Tống Dư Hàng muốn giảm tốc độ, đạp phanh xe lại, nhưng nó lại bất động không nhúc nhích tí nào.
Nội tâm cô giật mình, chiếc xe vẫn như cũ lao vυ"t với tốc độ 300 km/h, trên cầu Vọng Hải còn có một đoạn khoảng cách, cô vẫn giữ vững tay lái ổn định, kéo phanh tay.
Một phanh này kéo không ăn thua, lốp xe phanh gấp, cũng không biết cái ốc vít nào có vấn đề, thân xe lắc lư dữ dội, đập vào lan can.
Bên cạnh chính là biển lớn mênh mông.
Đồng tử của Tống Dư Hàng co rút lại, nhanh tay lẹ mắt đánh tay lái trở về, trôi trên mặt đường một vòng 180 độ, khó khăn lắm vượt qua lan can, tiếp tục phi xe về phía trước với tốc độ cao, đồng hồ đo tốc trên bảng điều khiển vẫn đang tăng vọt.
Lâm Yêm bị đập mạnh vào ghế ngồi, lần này ngay cả cô cũng phát giác có gì đó không ổn.

“Làm sao vậy?”
Tống Dư Hàng quay đầu nhìn cô, ôn nhu mỉm cười, bình tĩnh nói.
“Lâm Yên, em đối với tôi là gì?”
Trong lòng Lâm Yêm dâng lên một dự cảm không lành.
“Ý chị là gì?”
“Trả lời câu hỏi.”
“Vợ sắp cưới.”
“Nếu là vợ tôi, vậy em sẽ nghe lời tôi nói đúng không?” Tống Dư Hàng hốc mắt có chút ẩm ướt, nhưng cô kiềm chế rất tốt, đánh tay lái, điều khiển xe ổn định, không để nàng nhìn ra.
“Nghe.” Lâm Yêm nhìn cô, khẽ gật đầu một cái, dường như mang theo hàm ý sâu xa.
“Được, tháo dây an toàn ra.”
Cát, đá, sắt thép vương vãi trên cầu khiến chiếc xe vốn đã không vững càng khó di chuyển hơn.
Tống Dư Hàng cảm giác được tay lái cũng sắp mất kiểm soát.
Cô nhìn Lâm Yêm, khắc sâu hình ảnh của cô vào đáy mắt.
Đôi mắt của Lâm Yêm đỏ hoe, cô tức giận gầm lên: “Đồ khốn, em chính là không nghe, muốn chết cùng chết !!!”
Tống Dư Hàng hai tay điều khiển vô lăng, gắt gao đạp phanh, mong chờ một tia hy vọng cuối cùng còn sót lại.
Thế nhưng hệ thống phanh đã hoàn toàn bất động.
Cô chỉ nói: “Lâm Yêm, em đã truy tìm hung thủ suốt mười bốn năm, Sơ Nam vẫn chưa được yên nghỉ, em muốn bỏ cuộc sao?”
Cô quá hiểu cách chạm đến điểm yếu của nàng.
Hai từ “Sơ Nam” thốt ra, nước mắt của Lâm Yêm lập tức tuôn trào.
Lâm Yêm cắn răng nhìn chăm chăm Tống Dư Hàng, giống như một con thú rơi vào tuyệt cảnh liều mạng duy trì hơi thở, ánh mắt rơi vào tay lái cô.
Lâm Yêm lao tới muốn giành quyền kiểm soát: “Em sẽ không từ bỏ, nhưng em cũng sẽ không bỏ rơi chị!”
Chiếc xe xoay vòng trên cầu, Tống Dư Hàng choáng váng đầu óc, dứt khoát kéo tay cô ra, hai mắt rưng rưng.
“Lâm Yêm, ngoan nào! Không phải đã nói cái gì cũng sẽ nghe lời tôi sao?”
“Ngoại trừ chuyện này, cái gì em đều có thể nghe chị!”
Lâm Yêm gào lên, đôi mắt cô đẫm nước.
Tống Dư Hàng cực kỳ đau lòng, đ è xuống phần gáy khống chế Lâm Yêm lại, cúi người đẩy cô sang cửa xe bên kia, giống như thường lệ ôn nhu ôm lấy cô, dịu dàng vén lọn tóc trên gò má cô ra sau tai.
“Được rồi, vậy để tôi nói một câu khác.

Tôi muốn em phải sống, muốn em theo đuổi lý tưởng của mình, muốn em vì những linh hồn chết oan mà tìm ra chân tướng.”
“Tôi còn muốn em—” Cô tựa vào trán Lâm Yêm, nhìn vào mắt cô ấy, vành mắt đỏ hoe gằn từng chữ, nước mắt đan vào nhau.
“Hạnh phúc.”
Giây phút này đáng lẽ phải ngả nghiêng lảo đảo, phải chóng mặt hoa mắt, thế nhưng Lâm Yêm lại không nghe thấy bất cứ thứ gì.
Bên tai chỉ có những lời nói nghẹn ngào của Tống Dư Hàng, cảm nhận được chỉ có nụ hôn của cô trên hàng mi dài của cô ấy.

Dư quang trông thấy chiếc xe mất kiểm soát sắp đâm vào lan can.

Tống Dư Hàng tàn nhẫn tách ra từng ngón tay Lâm Yêm đang nắm lấy quần áo của mình.
Suốt quá trình này, Lâm Yêm khóc nấc, toàn thân run rẩy, không ngừng gọi tên cô để cầu xin chút thương xót: “Tống Dư Hàng, Tống Dư Hàng, em không muốn hạnh phúc, em muốn chị, em muốn chị…”
Tống Dư Hàng khẽ mỉm cười, còn chưa kịp lấy ra chiếc nhẫn trong ngực áo đã bị ngọn lửa nuốt chửng.
Cô chỉ kịp tháo dây an toàn của Lâm Yêm, dùng hết sức đẩy người ra khỏi cửa xe đang mở.

Lâm Yêm lăn sang bên đường như một con diều bị đứt dây.
Cây cầu bốc lên ánh lửa, tiếng vang đến nỗi Đoạn Thành và những người canh giữ ở lối vào đều hoảng sợ.
Nhóm người vội vàng nhìn qua, lập tức đôi mắt muốn nổ tung.
Đoạn Thành như điên chạy tới: “Tống đội, Lâm tỷ!”
Nhìn chiếc xe của Tống Dư Hàng rơi xuống biển, trong ngực đang ôm đứa nhỏ bất tỉnh, tinh thần của Quý Cảnh Hành cũng suy sụp, cô ngã ngồi xuống đất, khóc không thành tiếng.

“Dư Hàng...”
Xa xa, còi xe cảnh sát vang lên.
Trịnh Thành Duệ ném điều khiển từ xa chặn ngang ôm lấy cậu, đem người kéo trở về: “Đi, đi mau! Phương Tân, giúp tôi!”
“Em không đi, không đi, em muốn đi cứu bọn họ!” Đoạn Thành đẩy tay ra, nước mắt giàn giụa trên mặt rống to.
Phương Tân lau đi giọt nước trên khóe mắt, bước ra trước tát cậu một cái thật mạnh, đánh đến đầu cũng quay đi.
Đoạn Thành nhìn nàng chằm chằm.
“Bên kia còn một đứa nhỏ hôn mê bất tỉnh có thể nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào! Cậu quên Lâm tỷ nói đưa đứa nhỏ an toàn đến bệnh viện sao? Cậu bây giờ đi cứu người, tất cả những gì cô ấy làm cho chúng ta đều thành công cốc, cậu có hiểu không?”
Đoạn Thành nghẹn ngào nói: “Em hiểu, em hiểu, nhưng mà.

.

.”
Cầu cao như vậy, biển lạnh như vậy, lại sâu như vậy.
Nhìn cậu khóc, Phương Tân cũng chịu không được, cô đem người ấn vào trong l*иg ngực mình, ôm đầu an ủi cậu.
Đoạn Thành gào khóc, Phương Tân nước mắt lưng tròng nhìn Trịnh Thành Duệ, cậu nhẹ gật đầu, đỡ Quý Cảnh Hành và Tiểu Duy lên xe, nhặt điều khiển từ xa của mình lên, thu lại Drone, thuận tiện đem dấu chân bọn họ dừng tại đây xóa lộn xộn, phủ đầy cành lá khô che giấu.
Một chiếc xe nhỏ đã biến mất vào trong núi trước khi cảnh sát đến.
“Phốc” một tiếng vang lên, bọt nước bao trùm gợn sóng.
Phùng Kiến Quốc mở cửa nhảy xuống xe: “Ngăn cô ấy lại!”
Đã không kịp rồi.
Đám người thậm chí chưa chạm được đến góc áo của Lâm Yêm, trơ mắt nhìn cô nhảy xuống biển sâu, biến mất như một chú cá bơi đi.
Mùa đông không thích hợp để lặn.
Lâm Yêm chưa bao giờ lặn ở một vùng biển xa lạ chứ đừng nói đến việc nhảy xuống từ một nơi cao như vậy.
Lòng nóng như lửa đốt, đến mức vừa xuống nước đã đánh mất tư thế, suýt nữa bị trọng lực đánh ngất đi, đến lúc hớp vài ngụm nước biển mặn mới tỉnh lại, cô trồi lên mặt nước hít vài hơi thật sâu rồi lại đâm đầu chìm xuống.
Lặn càng sâu, nhiệt độ càng giảm, máu khắp người đều đông lại, vết thương ngâm trong nước biển càng phát ra đau nhức.
Lâm Yêm phảng phất như sắp bất tỉnh, nơi cô bơi qua đều chảy một tia máu đỏ nhạt hòa cùng nước biển.
Cô lại không kiềm chế được sắp khóc, nhưng cũng không thể nhắm mắt, đành phải dựa vào ánh huỳnh quang yếu ớt từ sinh vật phù du trong môi trường tối để xác định vị trí chiếc xe rơi xuống biển.
Đây đúng là mò kim đáy bể.
Lâm Yêm chưa bao giờ lặn trong biển sâu lâu như vậy, đủ các loại cá biển và sứa bơi xung quanh mình, nhưng lúc này cô không có tâm trạng thưởng thức.
Cô giống như một kẻ điên vòng quanh nơi đáy biển, tìm kiếm người mình yêu.
Việc lặn sâu mà không có thiết bị bảo hộ khiến màng nhĩ của Lâm Yêm ù đi, đầu đau như muốn nứt.

Theo dưỡng khí mất dần đi, lá phổi như bị vô số mũi kim thép đâm vào.
Chí mạng nhất chính là rét lạnh, thân nhiệt thấp có thể khiến cô ngất đi bất cứ lúc nào, vĩnh viễn ngủ yên dưới đáy biển.
Lâm Yêm buộc phải cắn đầu lưỡi, dùng cơn đau để kí©ɧ ŧɧí©ɧ giữ cho mình tỉnh táo.
Cô ch ảy nước mắt, dưới đáy biển thầm gọi: --- Tống Dư Hàng, chị ở đâu, mau ra đây.

Đừng trốn em nữa, chị nói cái gì em đều nghe.
Chân đạp lên đá ngầm, Lâm Yêm vùng vẫy về phía trước, xuyên qua gợn sóng nước, từ xa có thể nhìn thấy, một đoàn cá bơi vây quanh một chỗ.
Cô cắn răng bơi về hướng đó, đàn cá bị động tĩnh dọa sợ bơi đi mất.
Nhìn thấy chiếc xe bị hỏng nặng, Lâm Yêm vui đến phát khóc, giữa môi và răng toát ra bong bóng.
Lâm Yêm hai ba bước bơi đến, dùng sức giật mạnh cửa xe, đá tới đá lui, nhưng nó vẫn bất động.
Lâm Yêm đổi hướng, từ kính chắn gió vỡ vụn chui vào, mảnh kính vỡ cắt qua cơ thể cô cào thêm mấy vết thương.
Cô vỗ mạnh vào mặt Tống Dư Hàng, Tống Dư Hàng yên lặng tựa vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.

Nước biển rửa sạch khuôn mặt nhuốm máu của Tống Dư Hàng, mái tóc đen ngắn nhẹ nhàng lượn theo sóng nước.
Lâm Yêm nâng mặt Tống Dư Hàng lên, nức nở nghẹn ngào, tựa đầu vào cái trán lạnh băng của cô ấy, ôm cô ấy vào lòng, cố gắng dùng thân nhiệt của mình để sưởi ấm.
Thế nhưng không có tác dụng, nơi này thực sự quá lạnh.
Lâm Yêm cũng lạnh cóng đến mức run rẩy, giống như một cục nước đá vậy.
Cô nhìn xung quanh, dùng chân đem kính chắn gió đạp vỡ rộng hơn một chút, mảnh kính vỡ cùng dòng máu vương vãi thuận theo dòng nước phiêu tán ra ngoài.
Cô xoay người lại, dùng bả vai gầy yếu nâng Tống Dư Hàng lên, ôm cô ấy gắng sức bơi ra ngoài.
Lượng dưỡng khí trong phổi vốn đã yếu ớt bởi vì vận động mạnh, tiêu hao càng nhanh hơn.
Lâm Yêm bị sặc mấy ngụm nước biển, trong mũi trào ra bọt khí.
Trên người cô mang theo sức nặng của một người khác, cùng với sức nặng của trọng lực khiến việc di chuyển cực kỳ khó khăn.
Cô ngẩng đầu nhìn, nhưng phía trên vẫn là nước biển tối đen, cũng không biết bơi bao lâu mới có thể nhìn thấy bình minh.
Nhưng Tống Dư Hàng không kiên trì lâu được như vậy.
Sắc mặt cô ấy trắng bệch, đôi môi tím xanh vì đã ngâm mình dưới biển khá lâu.
Lâm Yêm không chút do dự nâng lên gương mặt người yêu, đặt môi mình lên.
Chạm đến đôi môi lạnh băng của Tống Dư Hàng, Lâm Yêm rùng mình một cái, nước mắt lăn dài trên mặt.
Cô mang sự ấm áp còn sót lại của mình , sức sống, toàn bộ tình yêu cùng hô hấp của cô hòa vào nhau.
Lâm Yêm ôm chặt eo Tống Dư Hàng, hôn sâu hơn.
Vòng dây da buộc tóc rơi ra hòa vào dòng nước, sợi tóc mềm mại như rong biển uốn lượn theo những gợn sóng.
Hai người quấn lấy nhau, theo bọt nước nhấp nhô lên xuống, vệt máu màu đỏ nhạt cũng phiêu tán ra.
Vài chú cá nghịch ngợm vây theo bọn họ, Lâm Yêm ôm chặt eo Tống Dư Hàng, gắng sức kéo cô ấy bơi ngược dòng nước.

Cô đã không còn cảm giác được lạnh và đau, thậm chí đầu óc cũng trở nên trống rỗng.
Trong đầu chỉ chất chứa một ý niệm duy nhất: Mang Tống Dư Hàng đi.
Nước biển vỗ vào người cô, thậm chí còn sản sinh ảo giác rằng Tống Dư Hàng đang dịu dàng đáp lại.
Lâm Yêm vui đến phát khóc, trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng trắng, ra sức bơi qua, sau đó phát hiện ——
Hóa ra là ánh mặt trời.
Lâm Yêm từ mặt biển ngoi lên, phía đông đã lộ ra màu trắng bạc.
Ánh mặt trời trải lên mặt biển, sóng nước lấp lánh.
Lâm Yêm khóc, gần như là gào khóc, cô kéo Tống Dư Hàng đưa vào bờ, vừa bơi vừa mắng.
“Tống Dư Hàng, chúng ta không phải đã nói sẽ kết hôn sao? Hôn ước này còn tính không đây? Được, nếu như chị giả chết, giả chết, em sẽ không kết hôn nữa!”
“Em đi tìm một lúc mười tám nhân tình, mỗi ngày trở về đều chọc giận chị! Chị tỉnh dậy đi! Dậy mắng em đi!”
Lâm Yêm gầm thét, loạng choạng, nước mắt chảy dài thả người nằm lên bờ cát.
Sóng vỗ vào người, cảnh sát nối thành một vòng vây quanh các nàng.
Lâm Yêm phớt lờ làm ngơ, cúi người xuống lắng nghe nhịp tim cô.
Yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển.
Đàn hải âu lướt qua bầu trời, rít gào kêu lên.
Đôi mắt đong đầy tình cảm kia không ngừng rơi lệ, gương mặt tràn ngập đau thương, cả người run bần bật.
Phùng Kiến Quốc chen qua đám đông chạy tới, trông thấy khuôn mặt tái nhợt của người nằm trên đất, toàn thân chấn động, hốc mắt ươn ướt.
Có người muốn tiến lên mang cô ấy đi.
“Đừng động chị ấy!!!” Lâm Yêm điên cuồng hét lên, xé mở quần áo của cô, nửa tin nửa ngờ bắt đầu thực hiện hồi sức tim phổi.
Sau ba mươi lần ép liên tục, nàng cúi xuống dùng miệng thổi hơi, l*иg ngực phẳng lì kia bắt đầu phập phồng.
Nhưng mà, chỉ là trong chốc lát, Lâm Yêm vừa buông tay ra, Tống Dư Hàng liền mất đi tự chủ hô hấp, hoàn toàn dựa vào hơi thở của cô.
Lâm Yêm khóc không thành tiếng, thể lực đã sớm đến cực hạn, một hơi đem người từ đáy biển mang lên, một hơi bơi vào bờ, một hơi quỳ gối nơi này hô hấp nhân tạo cho cô ấy.
Cô vẫn kiên trì không ngừng, mọi người xung quanh đều nhìn dáng vẻ chật vật của cô, nước mắt nức nở rơi không ngừng.
Đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, đầu tóc rối bù, người đầy thương tích.
Đàn hải âu bay lượn trên đỉnh đầu, tiếng kêu văng vẳng kéo dài thật lâu không biến mất.

Phùng Kiến Quốc nhìn Lâm Yêm suy sụp, nhìn cô gào khóc, nhìn cô liều mạng lắc vai Tống Dư Hàng, rồi cũng không thể nhìn được nữa.
Ông quay lưng đi, đưa tay lên lau nước mắt trầm giọng nói: “Mang đi.”.