"Thiếu gia, không ổn rồi!" Người hầu vội vàng chạy vào nhỏ giọng thì thầm với hắn, người đàn ông lập tức thay đổi sắc mặt.
"Cái gì?!" Màn hình chiếu đến nơi xưởng gỗ, khói bụi mù mịt cuồn cuộn, phân xưởng nổ tung, toàn bộ khu xưởng đều hóa thành biển lửa.
Hắn ngã ngồi xuống ghế: --- Lâm Yêm, cô lại có thể vì Tống Dư Hàng mà làm đến mức này, thậm chí cả tính mạng của mình cũng không c ần sao?
Thật không giống với người mà hắn từng biết.
•
"Lão Trịnh, thế nào rồi?" Đoạn Thành lo lắng bước tới bước lui bên cạnh cậu.
Trịnh Thành Duệ đã điều khiển máy bay không người lái đến hiện trường vụ cháy, trên màn hình tất cả đều là khói, tầm nhìn gần như bằng không.
Cậu lắc đầu, trán lấm tấm mồ hôi.
"Không được rồi, tôi không nhìn thấy gì cả."
Đoạn Thành cắn răng định xông vào, bị Phương Tân kéo lại: "Cậu điên rồi hả? Lâm tỷ bảo chúng ta ở chỗ này chờ cô ấy, lỡ như cô ấy đi ra ngoài cần giúp đỡ, biết tìm ai đây?"
"Nhưng mà..." Đoạn Thành còn muốn phản bác, nhưng nhìn thấy đối phương rơi nước mắt, đáy lòng cậu run lên, lời còn chưa nói đã nuốt ngược trở vào, vùi đầu ngồi xổm xuống cào mấy đường trên mặt đất.
"Chị có thể truy tìm theo dõi dấu vết.
Lão Trịnh có thể sử dụng máy bay không người lái, còn có thể phá giải tường lửa.
Chỉ có em cái gì cũng không biết, cái gì cũng không giúp được."
Phương Tân biết trong lòng cậu thấy khó chịu, cũng lo lắng cho sự an toàn của ba người bên trong, vậy nên cũng đến ngồi xổm bên cạnh, vỗ nhẹ sau lưng cậu ấy.
"Sẽ không sao, Lâm tỷ nhất định sẽ an toàn trở ra."
•
Đến khi dư âm của vụ nổ qua đi, Quý Cảnh Hành bị khói dày đặc sặc tỉnh.
Lâm Yêm vẫn nằm ở trên người cô, cô ta cố hết sức đẩy người kia lật lại, sau đó nằm ngửa trên mặt đất, khuôn mặt mê man vì bị hun khói, làn da lộ ra đầy vết bầm tím.
Quý Cảnh Hành nhìn một chút, nhưng không dám nhìn nữa, vội vàng đỡ dậy mẹ Tống bên cạnh.
"Mẹ, mẹ, tỉnh lại đi."
Ngay lúc vụ nổ ập đến, Lâm Yêm đã dùng cơ thể của mình thay họ chặn hầu hết các sóng xung kích, mẹ Tống gần như không bị thương tổn, rất nhanh đã tỉnh lại, kịch liệt ho khan, nước mắt chảy ròng vì bị sặc khói.
"Khụ khụ..."
Quý Cảnh Hành đỡ người đứng dậy, nhìn biển lửa xung quanh, đường hầm vừa bị nổ tung vẫn còn ở đó.
"Mẹ, đi thôi, chúng ta đi mau."
Mẹ Tống bị kéo đến lảo đảo, quay đầu run rẩy gọi: "Yêm Yêm..."
Lâm Yêm nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, bất tỉnh nhân sự, ngọn lửa dữ dội đã lướt đến đuôi tóc cô.
Quý Cảnh Hành quay đầu nhìn nàng trong biển lửa, trong hoàn cảnh như thiêu như đốt, nhiệt độ quá cao đến từng sợi tóc đều cuộn lại, nếu không rời đi, bọn họ sẽ chết ở chỗ này.
Cô ta quay sang nhìn mẹ Tống, như thể làm ra một quyết định trọng đại, đẩy mẹ Tống đến bên cạnh cánh cửa thép, đó là nơi xảy ra vụ nổ thứ hai, sóng xung kích cuốn phăng mọi thứ xung quanh nên tương đối an toàn.
"Mẹ, mẹ ở lại chỗ này, nếu như lát nữa con không ra, mẹ nhanh ra ngoài đi thẳng, rẽ phải, có một cánh cửa phụ, bạn của Lâm Yêm sẽ đón mẹ ở đó."
Quý Cảnh Hàng siết chặt tay mẹ Tống, nước mắt đã chực chờ để chảy xuống: "Mẹ, chăm sóc Tiểu Duy thật tốt nhé."
Dứt lời, cô tháo ra đôi giày cao gót, mặc cho mẹ Tống có kêu la thế nào, cô vẫn lao vào biển lửa không quay đầu lại.
Đôi chân trần giẫm trên sàn nhà nóng rực, bị bỏng rát đến nhói đau.
Mỗi một bước đi, trán Quý Cảnh Hành đều chảy ra từng trận mồ hôi hột, cô cắn răng ngậm lấy nước mắt, chạy qua núi đao biển lửa, chạy đến bên cạnh người đang bất tỉnh nhân sự kia, cời bỏ chiếc áo khoác trên người Lâm Yêm ra, nâng người dậy, lắc mạnh vai.
"Lâm Yêm, tỉnh lại, tỉnh lại đi!"
Lâm Yêm gục đầu xuống, Quý Cảnh Hành đỡ vai cô, cảm giác bàn tay nhớp nháp, cô đưa ra nhờ ánh lửa nhìn cho rõ, trên tay tất cả đều là máu.
Lâm Yêm mặc đồ đen, chảy máu cũng không nhìn thấy được, động tác lại nhanh nhẹn, Quý Cảnh Hành vốn tưởng rằng cô không sao, nhưng lúc này đây cởi bỏ quần áo ra xem xét, vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.
Cho dù cô có bao nhiêu thành kiến với Lâm Yêm, thì rốt cuộc cũng có chút mềm lòng.
Quý Cảnh Hành cắn răng, thấy cô vẫn chưa tỉnh, nàng ta giơ tay tát cô một cái thật mạnh.
"Lâm Yêm, tỉnh lại đi, đừng tưởng rằng cô cứu tôi thì có gì đó đặc biệt, tôi nói cô biết chuyện này đều bởi vì cô, nếu Tiểu Duy có chuyện gì không may xảy ra, tôi sẽ không để yên cho cô đâu!"
"Nếu cô chết, cô chết rồi, Dư Hàng sẽ thuộc về tôi!"
Quý Cảnh Hành lắc cổ áo của Lâm Yêm gào thét, người phụ nữ dịu dàng đoan trang từ trước đến nay hiếm khi thốt ra mấy lời th ô tục.
Cái tát này vừa nhanh vừa mạnh, Lâm Yêm mất cảnh giác, quay đầu đi, phun ra một ngụm máu, bị cô lắc đến tỉnh lại.
Lâm Yêm níu lấy cổ áo của mình, đẩy người kia ra: "Mẹ nó, cô làm một giấc mộng lớn nhỉ, nếu không phải các người xảy ra chuyện, tôi đã kết hôn rồi."
Lâm Yêm hừ nhẹ một tiếng, đưa bàn tay lau đi vết máu ở môi, mẹ kiếp, cô điên rồi sao, ra tay cũng thật ác.
Quý Cảnh Hành thấy cô tỉnh lại, mặc dù là để cứu người, nhưng không nói gì đã giáng cho người ta một bạt tai, sống ba mươi mấy năm trên đời cũng chưa từng làm qua, lập tức cảm thấy xấu hổ.
"Tỉnh là tốt rồi, chúng ta nhanh đi ra ngoài thôi."
Lâm Yêm quỳ trên mặt đất mò mẫm: "Cô đi trước đi."
Quý Cảnh Hành gấp đến mức dậm chân: "Cô muốn tìm cái gì?"
"Roi sắt của tôi, roi của tôi...." Lâm Yêm miệng bên ngoài nói năng hùng hồn, đôi mắt lại bị hun đến mờ mịt không mở ra được, ngón tay vẫn liên tục mò mẫm trên sàn nhà nóng rát.
"Cô điên à?! Người sắp chết đến nơi, còn muốn tìm một cây roi sắt?" Quý Cảnh Hành tức giận đến kéo cô đi, lại bị cô đẩy ra hết lần này đến lần khác.
Lâm Yêm quỳ trên mặt đất và đi bằng đầu gối, cô không quan tâm đ ến sức nóng, dùng cả hai tay...nâng lên ​​một cái cây đã bị thiêu đến đen sì, nước mắt đua nhau chảy ra trên mặt, nhưng khóe môi lại cong lên mỉm cười
Cầm ở trong tay siết chặt, cảm giác an tâm lại trở về.
Lâm Yêm cắm nó vào dây thắt lưng phía sau, kéo Quý Cảnh Hành lên và chạy ra ngoài.
"Đi thôi!"
Mẹ Tống đón tiếp ở cửa ra vào, ba người họ nâng đỡ lấy nhau lảo đào bước ra ngoài.
Ánh lửa ngút trời, khắp nơi đều là tiếng gỗ cháy lách tách, những nơi bọn họ đi qua đều chảy xuôi ngọn lửa, cây cột trên xà nhà đổ xuống.
Lâm Yêm ngẩng đầu lên nhìn, con ngươi co rút lại, cô đẩy hai người kia về phía trước: "Đi mau!"
Một lực mạnh từ phía sau truyền đến, Lâm Yêm loạng choạng bị đẩy trượt ra ngoài, quay đầu nhìn lại, Kinh Trập đã dùng lưng thay cô chặn lại cây cột gỗ đổ sập xuống.
"Kinh Trập!"
"Tiểu thư, đi mau!" Kinh Trập kêu to một tiếng, liều mạng ưỡn người lên, nhưng thanh xà quá nặng, bỗng nhiên ngẩng đầu một cái, ánh mắt liền thấy Lâm Yêm từ xa chạy lại.
Lâm Yêm dùng hết sức bình sinh, cố gắng từ dưới xà nhà đem người kéo ra.
"Muốn đi cùng đi!"
"Lão Trịnh, có thể hạ thấp xuống nữa được không?" Đoạn Thành ở bên cạnh thúc giục, Trịnh Thành Duệ vốn đã béo, bị cậu ta phía sau thúc giục, gấp đến thở hồng hộc, so với bọn họ đều đổ mồ hôi nhiều hơn.
Cậu cố gắng hạ thấp chiếc máy bay không người lái xuống thêm một chút, đột nhiên ánh mắt sáng lên, cậu cầm điều khiển từ xa đứng dậy.
"Có, có rồi, họ ra ngoài rồi!"
Đoạn Thành sải một bước dài chạy tới, từ cửa phụ cõng từng người ra ngoài.
Người cuối cùng là Lâm Yêm, Kinh Trập đỡ vai cô, khuôn mặt ám đầy khói, bộ dáng xinh đẹp đã sớm mất đi.
Thế nhưng nhìn thấy ánh sáng yếu ớt của bầu trời bên ngoài, đôi mắt cô lại nóng rực lên.
--- Mình làm được rồi.
--- Tống Dư Hàng đợi em, đợi thêm chút nữa, tuyệt đối đừng đưa USB cho bọn họ, tuyệt đối không được.
Nghĩ như vậy, Lâm Yêm mím chặt môi, đôi mắt hơi ươn ướt.
"Đây, uống chút nước, rửa mặt đi, sau đó sẽ đưa hai người đến bệnh viện." Phương Tân từ trong xe lấy mấy chai nước khoáng đưa cho Quý Cảnh Hành và mẹ Tống, bảo Đoạn Thành mang bộ dụng cụ y tế tới.
"Dì, có bị thương chỗ nào không?"
Mẹ Tống lắc đầu, Phương Tân thay bà kiểm tra một chút, tuy trên người bà chỉ có một vài vết bầm tím và vết roi hằn nhẹ, nhưng trải qua biến cố này, tinh thần của bà rõ ràng suy sụp, kém xa trước đây.
Quý Cảnh Hành so với bà tốt hơn một chút, ngoại trừ lòng bàn chân bị phỏng, không có vấn đề gì lớn.
Phương Tân muốn bôi thuốc trị phỏng cho, Quý Cảnh Hành đưa tay cầm lấy: "Không sao, tôi tự làm được, cảm ơn, hóa ra Lâm Yêm nói bạn bè là nói các người."
Quý Cảnh Hành lại nghĩ đó là cấp dưới của Lâm Yêm, điều này khiến cô khá ngạc nhiên.
Trong lúc nói chuyện, người ngồi dựa vào thân xe phát ra tiếng rên nghẹn ngào vì đau.
Kinh Trập xé mở quần áo của Lâm Yêm, đổ Iodophor lên vết thương.
* Iodophor: dung dịch sát trùng.
"Tiểu thư, ráng chịu đau một chút."
Kinh Trập nhìn cô, Lâm Yêm đang ngậm một chiếc khăn lông trắng trong miệng, mồ hôi hột từ trên trán đổ xuống, cơ thể kéo căng thành một đường thẳng, hai tay chống trên mặt đất bất lực miết một nắm đất cát.
Bởi vì quá đau, Lâm Yêm buộc phải ngẩng đầu lên th ở dốc, gân xanh trên cổ cũng bạo phát.
Quý Cảnh Hành nhìn thoáng qua, sợ hãi khϊếp vía, nhìn lại một lần nữa, thế mà lại nhờ một người đàn ông xa lạ xử lý vết thương cho mình, không phải sắp kết hôn sao?
Không tuân theo luân thường đạo lý của phụ nữ gì cả.
Cũng không biết là đang bất bình thay ai.
Lâm Yêm bắt gặp ánh mắt của cô, yếu ớt quay đầu lại, hơi giương cằm, giơ ngón giữa lên với đôi mắt cao ngạo khó thuần.
Ý tứ rõ ràng là, cô tát tôi một cái kia, chúng ta còn chưa xong chuyện đâu.
Kinh Trập quấn miếng băng gạc từ dưới bả vai buộc chặt nó thành một nút thắt, Lâm Yêm nín thở kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, phi một cái phun chiếc khăn trong miệng ra, nhắm ngay ngực một đòn đạp tới.
"Mẹ nó, nhẹ tay thì sẽ chết sao?"
Kinh Trập lùi lại mấy bước, che tay trước ngực đứng lên, trong đêm tối mái tóc đỏ vẫn rất bắt mắt, anh khẽ gật đầu thay cho lời xin lỗi, xoay người rời đi.
Lâm Yêm đỡ thân xe leo lên, ngón tay hướng Quý Cảnh Hành chỉ một cái: "Chờ một chút, dẫn bọn họ cùng đi."
Nói xong, liền chuẩn bị ngồi vào xe.
Quý Cảnh Hành đuổi theo mấy bước: "Còn chưa tìm được Tiểu Duy, tôi không thể đi được."
Lâm Yêm đặt ngón tay lên cửa xe, quay đầu lại nhìn cô, rồi nhìn sang mẹ Tống, gật đầu: "Kinh Trập, đưa dì đi bệnh viện."
"Cảnh Hành, Yêm Yêm...." Mẹ Tống được họ dìu qua, Phương Tân đi theo sau.
Cô ấy biết rất rõ mình không giúp được gì nhiều, nếu tiếp tục đi theo sẽ chỉ làm vướng tay, vì vậy cô lên tiếng.
"Lâm tỷ, cái này..." Cô quay sang nhìn người đàn ông tóc đỏ: "Em sẽ cùng người tóc đỏ này đưa dì đến bệnh viện."
Có người quen đi cùng, mẹ Tống có lẽ sẽ thấy an tâm hơn một chút.
Lâm Yêm gật đầu: "Được rồi, đi đi."
Lâm Yêm nhìn qua Đoạn Thành, Đoạn Thành đã leo lên ghế lái: "Tay Lâm tỷ bị thương, để em lái xe."
Quý Cảnh Hành đi đến phía trước, nắm tay mẹ Tống: "Mẹ, mẹ đừng sợ, chúng ta đều ra ngoài rồi, chờ con đón Tiểu Duy, chúng con sẽ cùng đi gặp mẹ."
Mẹ Tống rơm rớm nước mắt, bà nhìn cô rồi nhìn Lâm Yêm, Lâm Yêm khẽ gật đầu với bà.
Mẹ Tống cũng kéo Lâm Yêm qua, ba người cùng một chỗ nắm chặt tay nhau, mặc cho hai người trong đó đã mũi không ra mũi, mắt không ra mắt.
Mẹ Tống nắm chặt tay Lâm Yêm, nghẹn ngào nức nở: "Yêm Yêm, lần này dì nợ con một mạng, từ nay về sau con chính là con gái của dì, nếu Dư Hàng đối xử tệ bạc với con, dì sẽ đánh gãy chân và đuổi cổ ra khỏi nhà ."
Cuối cùng, lại dặn dò: "Các con....!nhất định phải cẩn thận."
Nói xong, Phương Tân đỡ tay bà rời đi.
Mọi người vừa đi, Lâm Yên rút tay về, mở cửa xe ngồi vào, lệnh cho Đoạn Thành lái xe.
Không chịu thua kém, Quý Cảnh Hành cũng đi theo.
Trịnh Thành Duệ ngồi ở hàng ghế sau, dùng máy tính của mình để truy tìm xe của Tống Dư Hàng.
"Tiến vào đường hầm núi Dã Lĩnh." Một chấm sáng từ chiếc Audi của cô lóe lên trên màn hình.
Trịnh Thành Duệ nhấn nút tạm dừng.
Đoạn Thành quay đầu nhìn cô: "Lâm tỷ, còn kịp sao?"
Quý Cảnh Hành cũng lo lắng nắm lấy lưng ghế ở hàng trước.
Đêm nay rồi cũng sẽ qua, mặt trăng sắp lặn về phía tây, phía đông đã lộ ra sương mù, xe chạy trong núi giống như bay trong biển mây.
Ngọn núi xanh và những cây bách cổ thụ hai bên eo biển trông như những bóng ma.
Cuối cùng thì trời cũng sẽ sáng, nhưng Lâm Yêm không biết, nếu không cứu được Tiểu Duy, liệu ngọn lửa trong lòng mọi người có thể thắp lên lần nữa hay không?
Cô nặng nề thở ra một hơi: "Tôi Không biết."
•
"Thiếu gia, chó sói đã vào chỗ rồi."
Qua đường hầm núi Dã Lĩnh, là cầu Vọng Hải xuyên thông chạy qua núi Dã Lĩnh và Trường Đảo, hiện sẽ được hoàn thành và chính thức thông xe vào tháng tới, qua cầu chính là băng qua tỉnh rời khỏi đất liền, đến đây thì việc truy tìm hung khó càng thêm khó.
Màn đêm bao phủ, những tay súng bắn tỉa leo lên ngọn hải đăng gần núi Dã Lĩnh, họng súng đen ngòm của họ nhắm vào cầu Vọng Hải.
Trong ống nghe thanh âm của người đàn ông nhàn nhạt "Hừ" một tiếng: "Nhất định phải gϊếŧ sạch bọn họ không để lại một người nào."
"Hai tên bắt cóc?"
Người nọ cười nói: "Ha ha, 5 vạn nhân dân tệ, giữ ở âm phủ mà tiêu xài."
Lời nói bị cắt đứt.
Tay bắn tỉa bật ống ngắm lên, trong tầm mắt là một chiếc Audi màu trắng chạy tới, trực tiếp đâm thẳng vào biển cảnh báo hình tam giác trên cầu, trượt trên con đường đầy tuyết trơn ướt một lúc lâu mới từ từ dừng lại giữa đường.
Tống Dư Hàng mở cửa xuống xe, giơ tập tài liệu trong tay lên: "Thứ anh muốn đều ở đây, thả người ra đi."
Người đàn ông nghe thấy tiếng hét của cô, từ phía sau thùng container đẩy đứa trẻ đi ra.
"Để tôi kiểm tra hàng trước đã."
"Một không có máy tính, hai không có loa, tôi làm sao kiểm hàng cho anh?" Tống Dư Hàng nghiến răng nghiến lợi, nhìn hắn túm cổ Tiểu Duy, mà Tiểu Duy lại gục đầu xuống bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt.
Người đàn ông một tay bóp lấy Tiểu Duy, tay còn lại từ trong thùng hàng lấy ra một cái loa, thả xuống dưới chân.
"Phát cho tôi nghe."
Chiếc loa màu xanh lăn đến dưới chân cô, nhưng Tống Dư Hàng không nhặt lên.
"Mẹ nó, anh lại lừa tôi, đã đồng ý xong việc thì cùng thả ba người ra đâu?"
Người nọ khẽ giật mình, trong bóng đêm Tống Dư Hàng nhìn thấy hắn mấp máy môi, nhưng không nói chuyện.
Ngay sau đó, người đàn ông nói: "Cô làm trước, sau khi xác nhận là thật thì tất nhiên anh em của tôi sẽ thả người ra."
Cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt râu ria xồm xoàm của hắn, hình như cô đã thấy ở đâu rồi.
Không phải là kẻ bắt cóc buôn bán trẻ em ở nhà ga bị cảnh sát truy nã trước đây sao?
Tống Dư Hàng mặt không biểu lộ, nhìn thấy Tiểu Duy, cô dường như đã yên tâm rất nhiều.
Điều có thể khẳng định bây giờ là Quý Cảnh Hành và mẹ Tống đã bị giam ở một nơi khác, không cùng một chỗ với Tiểu Duy.
Nếu không thì anh đã chẳng dừng lại một chút để suy nghĩ xem nên nói thế nào.
Biến số duy nhất bây giờ là Lâm Yêm, cô ấy thông minh như vậy, đáng lẽ nhìn thấy tin nhắn kia đã có thể đoán ngay được có chuyện xảy ra với mình, chỉ là cô không đoán được, Lâm Yêm sẽ làm thế nào?
--- Em ấy sẽ lên thẳng máy bay sao?
--- Em ấy sẽ đi cứu Quý Cảnh Hành và mẹ sao?
Một thoáng nghi vấn hiện lên trong đầu, liền bị cô gạt phăng đi.
Lâm Yêm sẽ đi.
Chỉ là tâm tình của cô có chút phức tạp, cứu người chính là đi vào núi đao biển lửa.
Tống Dư Hàng hi vọng Lâm Yêm có thể lo cho bản thân hơn, nhưng cũng không muốn nhìn thấy người nhà của mình xảy ra chuyện, cảm xúc mâu thuẫn như vậy khiến cô nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Cô biết cơ hội của mình không nhiều, chỉ có thể đánh cược một lần, kéo dài thời gian, để cho kẻ địch thả lỏng cảnh giác, thừa cơ một chiêu hạ gục hắn, cứu Tiểu Duy.
"Tính mạng người nhà tôi đều ở trong tay anh, sao có thể mang đồ giả đến lừa anh? Tôi đã tới đây, cũng đã cho anh thấy thành ý, hi vọng anh cũng có thể biểu lộ chút thành ý?"
Cô giơ tay lên: "Để đứa nhỏ đi trước, tôi một người phụ nữ tay không tấc sắt tất nhiên dễ thương lượng, tôi đi với các người là được."
Người đàn ông nuốt nước bọt, dường như không biết trả lời thế nào.
Một tiếng rống từ trong tai nghe truyền đến: "Đồ ngu, cô ta đang kéo dài thời gian, cô ta không phải người phụ nữ dễ đối phó, đừng để cô ta tới gần!"
Người đàn ông từ thắt lưng rút ra một khẩu súng, nhắm vào cô hét lên: "Đừng tới đây! Nếu không tao sẽ nổ súng!"
Tống Dư Hàng dừng chân lại: "Được, được, tôi không tới."
Ở khoảng cách này, cô không chắc mình có thể hạ gục hắn trong một chiêu.
Họng súng sẫm màu bất luận là đối với cô hay Tiểu Duy đều là mối đe dọa nghiêm trọng, nhất định phải tìm cách đoạt lấy mới được.
"Đem USB của cô phát cho tôi nghe!"
Cơ hội đến rồi.
Tống Dư Hàng cúi người, nhặt lên cái loa màu xanh lam, mở tập tài liệu, lấy ra một chiếc USB màu đen, sau đó tiện tay quăng tập tài liệu đi, nó xoay mấy vòng trên không rồi cũng trôi ra biển rộng.
Người đàn ông nhìn cô bật loa, đem USB c ắm vào đó rồi nhấn nút phát.
"Tôi, Quách Hiểu Quang, là con của Chu Dũng, căn cước số..."
Tống Dư Hàng nhấn nút tạm dừng: "Bây giờ có thể thả người ra chưa?"
Người đàn ông gật đầu: "Được, đặt loa xuống đất đá qua đây."
Không biết vì sao, Tống Dư Hàng luôn cảm thấy hắn bất luận là lời nói hay hành động đều rất cứng nhắc, giống như một con rối, luôn phải chậm lại một chút, nhất là khi nói chuyện.
Cô nhíu mày, trực giác cảm thấy có gì đó không ổn, chậm rãi cúi người, định đem loa đặt xuống đất.
Người đàn ông nhìn động tác của cô không chớp mắt, nuốt một ngụm nước bọt, lòng bàn tay cầm súng đổ đầy mồ hôi.
Đằng xa mơ hồ truyền đến tiếng còi báo động yếu ớt.
Tống Dư Hàng hai mắt sáng lên: "Bạn bè của tôi tới tìm tôi!"
Người đàn ông vội vàng quay đầu lại, Tống Dư Hàng thô bạo giơ tay đem loa ném đi, đập tới chính giữa cái trán của hắn, máu mũi vẩy tung tóe, súng trong tay thoát lực rơi xuống đất, người lảo đảo lui về sau mấy bước.
Cô lao lên phía trước, còn chưa kịp đem Tiểu Duy kéo về, một thân hình thấp béo từ phía sau thùng hàng nhảy ra, trên đầu cô chính là một cái côn sắt.
Mẹ kiếp, hai người, tính sai rồi!
Cô tránh không kịp, bị người kia đập mạnh vào sau gáy, cô ngã nhào ra trên đất, đưa tay chạm vào thì đã đầm đìa máu tươi.
Tống Dư Hàng chớp mắt như cưỡi cá chép nhảy lên, phản đòn lại là một cú đá ngang vừa xảo quyệt vừa hung ác.
Tên mập mạp bị đạp bay ra ngoài đâm vào thùng container, mấy mảnh thép vương vãi đầy đất.
Thấy tình hình không ổn, tên cao gầy muốn lao tới cướp lấy khẩu súng, Tống Dư Hàng trượt sang bên cạnh, đem người đánh gục, thuận thể đá văng khẩu súng ra xa.
Hắn lại muốn túm lấy Tiểu Duy đang nằm trên đất, Tống Dư Hàng nhanh hơn một bước ôm đứa nhỏ xoay người tránh thoát, tên mập lùn từ đống vật liệu xây dựng bò dậy, dùng côn sắt nhắm đánh một gậy vào lưng cô.
Tống Dư Hàng tại chỗ nôn ra một ngụm bọt máu, một tay chống trên mặt đất lật lên, một chân móc vào đầu gối hắn dùng sức kéo ngã, tên mập lùn nghiêng người về trước, cô cúi xuống cong cánh tay giáng một đòn thật mạnh vào mặt hắn, đồng thời níu lại cánh tay hắn, ngã người ra sau đập mạnh cùi chỏ vào quai hàm.
Sức lực ra đòn như vậy cơ hồ có thể nghe thấy tiếng gãy xương.
Cô khác với Lâm Yêm, Lâm Yêm không có nhiều sức lực nên sử dụng vũ khí thay thế, còn đối với cô, nắm đấm, đầu gối, từng khớp xương trên người chính là vũ khí tốt nhất.
Người đàn ông ngay tại chỗ bị đập đến máu răng chảy ròng, Tống Dư Hàng nắm cánh tay hắn đem người ném sang một bên, hắn bị ném đâm vào tường rào, ngã gục xuống đất.
Cô quay người bế Tiểu Duy chạy đi.
"Tiểu Duy, Tiểu Duy, tỉnh dậy đi!"
Mặc cho cô có gọi thế nào, đứa trẻ cũng chỉ nhắm chặt mắt, nằm yên không một tiếng động.
Tống Dư Hàng rưng rưng đôi mắt ngập nước, cắn răng nghẹn ngào gọi: "Tiểu Duy..."
Tên cao gầy nhào đến ôm lấy chân cô, hét vào mặt tên béo: "Bắt lấy cô ta, 50.000 USD!"
Những lời này khiến cô khẽ giật mình, Tống Dư Hàng quay người lại, nhìn thấy sợi dây mờ nhạt treo bên tai hắn, đột ngột giật thót nhấc chân đem hắn đạp bay ra ngoài.
Vừa định xoay trở lại, tên béo đã chộp côn sắt nhào tới, cô ôm Tiểu Duy không tiện hành động, chỉ có thể né tránh, dưới đòn tấn công của hai người, cô chịu thương tích không ít.
Sương mù từ mặt biển dâng lên, tầng tầng núi cao vẫn không có ánh đèn, trên cầu Vọng Hải yên tĩnh chỉ phát ra nho nhỏ tiếng roi sắt đánh vào da thịt.
Tống Dư Hàng bị đánh đến chóng mặt, màng nhĩ ong lên.
Cô ôm chặt lấy Tiểu Duy, vẫn như cũ không buông tay, tầm mắt rơi vào khẩu súng cách đó không xa, cắn răng hướng nơi đó bò tới.
Tên béo giẫm lên tay cô, thở hổn hển: "Mẹ nó, người phụ nữ này cũng thật biết cách trêu."
Bọn hắn liều mạng ra vài đòn, Tống Dư Hàng hai tay bảo vệ đứa bé không thể nhúc nhích, chỉ dùng bằng chân thôi cũng đã khiến bọn hắn đuối sức, cả hai đều bị thương không nhẹ.
Tên cao gầy lau vết máu trên khóe môi đi tới, từ trong lòng cô kéo đứa bé ra.
"Khoan hẳn nói, đứa trẻ này đẹp như vậy, nếu bán đến Đông Nam Á, hẳn là có thể bán với một cái giá hời."
Nhìn bàn tay bẩn thỉu của hắn chạm vào mặt đứa trẻ, khí huyết trong người Tống Dư Hàng dâng lên, hai mắt đỏ hoe rống lên: "Đừng động vào nó!!!"
Dứt lời, không biết sức lực từ đâu tới, bàn tay bị giẫm lên nắm chặt thành nắm đấm, kiên quyết chống tay đứng dậy, một tay khác nắm đầu gối hắn, đem người kéo ngã xuống đất, cổ họng hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết như tiếng gầm của một con dã thú, cô nhảy lên đứng dậy liền lao về phía tên cao gầy.
"Đồ điên, đồ điên..." Người đàn ông cao gầy sợ tới mức liên tục lùi về phía sau, đứa nhỏ cũng không thèm bắt lấy, ngã ngồi xuống đất, bị cô túm lấy cổ áo, một đòn đấm móc thẳng vào cằm, đem hắn đánh đến hộc máu, mẹ cũng nhận không ra.
Tống Dư Hàng căn bản không cho kẻ nào có cơ hội hồi phục nhịp thở, cô đè đầu hắn xuống, dùng cùi chỏ đánh vào gáy, hắn ngã khuỵu xuống đất, "Oa" phun ra một ngụm máu trên mặt đất.
Cô nâng đầu gối đánh vào cằm, hắn bị buộc phải ngẩng đầu lên, máu mũi vẩy tung tóe, hẳn giơ tay lung tung chặn lại, gào khóc kêu cha gọi mẹ.
Tống Dư Hàng hai mắt đỏ hoe, nắm lấy cổ áo của hắn đập vào trụ cầu, ven đường loang lổ mấy vết máu.
Tên béo nuốt nước bọt, nhặt khẩu súng lục từ dưới đất lên, nhắm họng súng đen ngòm về phía cô, giọng nói sợ hãi ngập ngừng, hơi có vẻ chói tai.
"Dừng tay, nếu không tao sẽ bắn!"
Tống Dư Hàng phớt lờ không nghe thấy, hắn điên cuồng nuốt nước bọt, nhắm mắt lại, nhẹ bóp cò súng.
Xa xa đèn xe sáng trưng, ​​Đoạn Thành bấm còi inh ỏi, phóng tới như sấm sét.
Con ngươi của tên béo co lại, một phát súng kia bắn lệch đi nơi khác, may mà hắn tránh nhanh, nếu không bánh xe đã cán qua chân hắn rồi.
Xe còn chưa kịp dừng hẳn, Lâm Yêm đã mở cửa nhảy xuống, thoáng nhìn thấy Tiểu Duy nằm trên cầy, liền sải nhanh một bước chạy tới, bế người lên giao cho Đoạn Thành.
"Mang đứa nhỏ đi."
Quý Cảnh Hành cùng Trịnh Thành Duệ ở lại lối vào cầu tiếp ứng không đi theo.
Đoạn Thành hơi gật đầu, bế đứa nhỏ ngồi vào, lập tức quay đầu xe.
Tên béo đi đến cản lại, Lâm Yêm đã rút cây roi sắt từ sau lưng ra, "Răng rắc" một tiếng vung thẳng, đứng ngăn ở trước mặt hắn.
"Đối thủ của anh là tôi."
Tống Dư Hàng cuối cùng cũng tỉnh lại, nhìn thấy Lâm Yêm xuất hiện, trong mắt hiện lên một tia ấm nóng.
Toàn thân cô ấy đầy thương tích, khuôn mặt bê bết máu, nhưng cô ấy lại mỉm cười với cô, nửa là trách móc, nửa là vui mừng.
"Làm sao em tới đây được?"
"Em không tới, chị chết chắc."
"Mẹ tôi?"
"Đã được đưa đến bệnh viện, không có gì nghiêm trọng."
"Chị dâu?"
"Đợi đón Tiểu Duy ở phía sau."
Lâm Yêm trả lời từng câu hỏi của cô, đồng thời chống roi cảnh giác nhìn tên béo kia, một bước cũng không nhường.
Người đàn ông không nắm rõ thực lực của Lâm Yêm, cũng không dám tùy tiện ra tay.
Tống Dư Hàng nhìn bóng hình của cô, gầy yếu nhưng lại kiên cường như vậy.
Hai người họ so ra đều chật vật như nhau.
Khuôn mặt trắng trẻo của Lâm Yêm bị hun khói đến mờ mịt, trên vai vẫn còn quấn băng gạc.
Cô rất thích mái tóc mềm mại như rong biển của cô ấy, bị cháy sém cuộn tròn thành từng sợi.
Tống Dư Hàng nghẹn ngào lên tiếng: "Vị hôn thê của tôi đâu?"
Lâm Yêm hơi nhếch cằm: "Vẫn còn sống, ở ngay đây.".