Kỳ học đã kết thúc, một tháng trôi qua kể từ khi Điềm Điềm rời đi.
Bản án kết tội vừa được buông xuống, bà Trương đã đến tìm tôi.
Tôi hiểu rõ tình mẹ là như thế nào, người làm mẹ như bà Trương cũng đã rất vất vả.
Nhưng rõ ràng, bà là một người mẹ thất bại.
Bà Trương quỳ xuống trước mặt tôi, ánh mắt đau thương đầy nếp nhắn đã đỏ bừng.
Tôi đã nghĩ... Trương Hán Xảo, số cô ta thật may mắn khi có một người mẹ như vậy.
Nhưng vì sao cô ta không biết cách trân trọng?
Hạng người như cô ta có đáng để cầu xin giúp không? Nếu có thể dễ dàng tha thứ như vậy, vậy Điềm Điềm của tôi... bà có thể khiến cô ấy sống lại không?
Cô gái ngoan hiền, xinh đẹp ấy đã không thể mở mắt nhìn ngắm thế giới này nữa rồi. Vậy vì sao bà lại cố chấp muốn tôi buông tha cho một kẻ giết người?
Vì đó là đứa con ruột thịt máu mủ của bà đúng không?
Những lời suy nghĩ như vậy, tôi đã không nói ra.
Bởi vì, tôi cũng là một kẻ 'giết người'. Và tôi cũng đang phải hứng chịu nhân quả của mình, đơn độc suốt quãng đời còn lại.
Vì vậy, tôi không thể nào tha thứ cho đám Trương Hán Xảo và cả người đàn bà họ Trương này.
Ngày thực thi bản án, tôi đứng trong tòa nhìn đám người Trương Hán Xảo nhếch nhác bị lôi đi, trong lòng cũng dần trở nên tĩnh lặng.