"Đừng tới đây! Tôi không biết gì hết! Đừng có tới đây." Trương Hán Xảo sợ hãi thụt lùi về sau cuối cùng lại chân trái vấp chân phải mà ngã bệt xuống đất, lê lết cơ thể từng chút từng chút một về phía cửa, bóng đen trước mặt tất nhiên sẽ không tha cho ả, chất dịch đen xì trên người nó dường như có mắt, chúng chảy dọc xuống sàn từ từ di chuyển đến gần con mồi của mình, mặt trên dịch nhầy sóng sánh lồi lõm hiện ra một khuôn mặt nhầy nhụa mở to miệng muốn nuốt trọn ả.
"A-a-a!!!"
Rầm!
Bên ngoài cửa đột nhiên như bị một lực gì đó tác động mạnh khiến nó văng ra vỡ nát từng mảnh. Chưa đầy hai giây, bóng dáng của Mục Yên đã xuất hiện xông vào, bàn tay nhanh thoăn thoắt lấy ra một tấm bùa vàng trong người ném vào không trung.
Bùa vừa bay lên cao, cậu liền hô khẩu quyết. Nét chữ được viết bằng Chu Sa trên bùa lập tức bừng sáng. Chỉ thấy bên ngoài trời vốn đang âm u mịt mù bỗng nhiên có tia sáng xẹt ngang, ngay sau đó bầu trời đã bị âm thanh của tiếng sét gầm rú che lấp.
Bốn ngón tay cậu chấp lại như đang hô hoán gọi Thần, sấm sét trên trời như nhận được tín hiệu, một cột Lôi xẹt-xẹt xé gió đánh xuống. Ma nữ dường như cảm nhận được mùi nguy hiểm, nó cảm thấy bản thân nó có lẽ sắp bị người thiếu niên trước mắt này giết chết, thậm chí hồn phi phách tán.
Sự giận dữ khi bị cướp mất con mồi lúc nãy cũng tan biến. Cơ thể nó nhảy dựng lên, run rẩy muốn bay đi trốn thoát cột lôi đánh xuống, nhưng chưa đầy mấy giây một cột Lôi khác lại giáng xuống đúng vào chỗ lúc nãy nó đứng. Nó biết rõ thiếu niên này nhất định sẽ không bỏ qua cho nó.
Ma nữ cắn chặt răng, nó muốn liều mạng một lần. Nếu như hôm nay nó thoát được thiếu niên này thì nó cũng không thể thoát được ác quỷ kia.
Mục Yên cảm nhận được oán khí trên người ma nữ đột nhiên biến động, cậu 'hừ' một tiếng, bùa trên không cũng khuếch đại lớn mạnh. Sấm sét trên trời nhanh chóng tụ lại thành một vùng khổng lồ, Mục Yên bấm tay khấn Thần, Lôi trời bành trướng, nháy mắt Ngũ Lôi giáng xuống đánh tan hồn phách của ma nữ, nó đau đớn gào thét song lại chấp nhận tiêu tan mọi thứ trong gió.
Ma nữ tiêu tán, mọi thứ cũng kết thúc, lá bùa trong chớp mắt bị thiêu đốt cháy rụi, bầu trời cũng nhanh chóng quay về vẻ tĩnh lặng như thường. Mục Yên thả lỏng thở phù một cái thật nhẹ nhõm, cậu vừa định xoay đầu hỏi han Trương Hán Xảo thì đã thấy ả ta lại lộ vẻ mặt sợ hãi tránh cậu như tránh tà. Nhìn một hồi mới biết người ả tránh không phải là cậu mà chính là Lộ Tinh Tinh đi đằng sau người.
Trương Hán Xảo vừa mới thoát ra được cơn tê dại thì đột nhiên đuôi mắt lại lướt thấy hình bóng của Lộ Tinh Tinh. Nhìn 'Lộ Tinh Tinh' trước mặt này dáng vẻ vân y như cũ, khuôn mặt mệt mỏi lo sợ nhưng đúng thật là khuôn mặt thuộc về con người. Đột nhiên nhìn thấy người bạn của mình sống lại, Trương Hán Xảo sợ hãi không thôi.
Nhìn biểu cảm của hai người, Mục Yên cũng đã rõ vì sao cả hai lại sợ hãi đối phương như vậy. Không chỉ Trương Hán Xảo bị trêu mà Lộ Tinh Tinh cũng vậy.
Cậu nhấp môi nói: "Chuyện này sẽ không dễ dàng mà kết thúc như vậy, có lẽ cô Trương đây vừa mới rơi vào huyễn cảnh do ma nữ kia tạo ra."
"Nhưng, nhưng rõ ràng tôi vẫn luôn ở trong phòng mà!"
"Lúc đầu đúng thật là tôi suýt chút nữa đã bị tiếng gõ cửa kia dụ dỗ, nhưng tôi cũng chỉ mới bước được mấy bước sau đó liền quay trở về giường."
Mục Yên nghiêng đầu lộ ra vẻ mặt hứng thú muốn lắng nghe câu chuyện li kì của đối phương.
"Vậy cô nói xem, cảm thấy bản thân vì sao lại rơi vào hoàn cảnh đó." Mục Yên khiêu mi, cậu cũng đang suy nghĩ việc của bản thân, có lẽ sau đêm nay là có thể kết thúc mọi việc.
"...Tôi không biết-t."
Vừa định nói bản thân hoàn toàn không biết chuyện gì, thế nhưng trong đầu lại xẹt qua một khung cảnh. Ngủ, đúng vậy!
"Tôi-tôi đã ngủ!"
"Lúc Lộ Tinh Tinh rời đi, tôi đã ngủ được một lúc sau đó mới giật mình tỉnh dậy vì tiếng reo của điện thoại." Ả nghĩ đến mà hoảng hốt, thật không thể tin được khi ấy bản thân mình đã chìm vào huyễn cảnh do ma nữ kia tạo ra.
"Vậy, vậy mọi chuyện giải quyết hết rồi sao? Trương Hán Xảo thầm thở phào, ả cảm giác cơ thể như được sống lại.
"Không đâu, chuyện này vẫn chưa xong." Ác quỷ kia rõ ràng có địa vị lớn nhất trong đây vậy mà ra tay lại là một tên quỷ nhỏ bé không có chút khiêu khích nào. Chỉ có thể là tên ác quỷ đó cho phép nên bọn tiểu quỷ kia mới gan lớn phá phách.
Đã trở thành ác quỷ vì sao lại không tự mình ra tay, là vì không muốn dính máu của con người hay là không muốn giết người?
Mọi thứ đều có vấn đề, ngay cả Trương Hán Xảo và Lộ Tinh Tinh đều có vấn đề. Cậu chợt nhớ lại lúc bản thân bước vào ngôi trường muốn tìm hiểu một chút vấn đề về Hạ Vi Vi thì bắt gặp được Lộ Tinh Tinh.
Đây là cầu thang bộ tầng trệt, cô nàng đang đứng ở chỗ ngã rẽ dường như bị thứ gì đó rượt đuổi mà khóc lóc gào thét xin tha. Lúc Mục Yên đuổi đến nơi, mình bình nước từ đâu lăn tới chân cậu, bóng đèn thang bộ chớp nháy liên hồi còn bóng dáng của Lộ Tinh Tinh đã biến mất đi đâu rồi.
Chân Mục Yên vừa bước vào cửa thang bộ, lập tức một không gian khác như cắt ngang với thực tại, bầu không khí trong đây yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim đang đập của cậu.
Tiếng bước chân lọc cọc, lọc cọc vang lên. Cậu đặt tay lên vách tường trắng muốt, nhẹ nhàng áp tai lên vách lắng nghe. Tiếng sột soạt cùng nức nở phát ra từ bên trong tường. Mục Yên biết, cậu đã đoán đúng rồi.
Đây là một loại huyễn cảnh đa chiều, Mục Yên cắn tay lấy máu vẽ ra một dòng chữ đỏ trên tường, đôi mắt cậu sáng ánh như đã tìm được niềm vui của mình.
Chỉ trong thoáng chốc, máu đỏ trên tường tản ra xâm nhập vào bên trong. Không gian xung quanh cậu lập tức nức toác, vỡ tan vào chân không lộ ra một cánh cửa thang bộ khác. Mục Yên cười khẽ, lúc này mới ung dung đúc hai tay vào túi quần nhấc chân tiến vào cửa.
Đúng như cậu đoán, Lộ Tinh Tinh bị giấu ở nơi này. Cô nàng vì bị dọa sợ mà mặt mày tái mét đang khóc nức nở không ngừng. Bản thân cô ta đúng chưa từng trải qua chuyện này nên vô cùng khiếp sợ. Lộ Tinh Tinh vừa định lấy sức để hét lên cầu cứu lần nữa, vừa ngẩng đầu lên cô ta đã thấy Mục đại sư đứng trước mặt mình. Cô cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa, chỉ cảm thấy Mục đại sư thật giống một vị Thần.
Lúc đó cậu đã hỏi cô nàng gặp được thứ gì, Lộ Tinh Tinh đã nói 'Trương Hán Xảo'.
Đúng vậy, cô gặp Trương Hán Xảo.
Cứ tưởng cô ta đã sẽ không cùng mình đi lấy nước nên Lộ Tinh Tinh chỉ đành cắn răng đi một mình. Quá trình di chuyển đến tầng trệt vô cùng thuận lợi, đến cô ta cũng nghi ngờ bản thân đã quá tin vào chuyện Quỷ - Thần. Thế nhưng trong lúc cô ta đang cúi người lấy nước đột nhiên bên vai phải có một cánh tay vỗ lên. Bàn tay mềm mại trắng nõn thuộc về con gái, Lộ Tinh Tinh hơi yên lòng, dáng dấp của cái bóng in đè lên bóng cô ta vô cùng trùng khớp với hình dáng của Trương Hán Xảo.
Có lẽ Trương Hán Xảo ở lại một mình quá đáng sợ nên mới đi theo xuống cùng, Lộ Tinh Tinh vừa định quay ra trách ả thì một con mắt đen ngòm xuất hiện trước mặt cô. Thì ra không phải bàn tay trắng nõn mà là trắng đến tái xanh, màu môi đỏ chót của 'Trương Hán Xảo' dưới ánh trăng càng trở nên ghê rợn.
Lộ Tinh Tinh cũng không biết vì sao chỉ mới mấy phút mà người bạn của mình đã trở thành như vậy. Cô chỉ biết la hét, lách người tránh thoát khỏi bàn tay mềm oặt kia rồi khiếp sợ chạy trốn. Nhưng cuối cùng cũng không thể thoát được, lại còn gặp quỷ đánh tường, sau đó bị nhốt vào một không gian tối tăm mịt mù...
"Chẳng lẽ thật sự là cô ta..." Trương Hán Xảo lần nữa trượt dài cơ thể xuống sàn, giọng nói của ả không còn nghe rõ nữa, chỉ có đôi mắt trống rỗng đã nói lên tất cả.
"Ai? Ai chứ! Trương Hán Xảo, cậu nói rõ ràng chút đi." Nhìn đối phương cứ lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa rồi lại ấp úng vẫn không chịu mở lời, da đầu cô nàng lại tê dại.
Cô ta xưa giờ đều được bạn học xem là người thông minh, thế mà giờ đây đại não cứ như bị đóng băng chậm chạp không thể nghĩ ra được bất kỳ thứ gì.
"Vì sao cậu lại không nói chứ..."
Trương Hán Xảo không biết bị thứ gì kích thích, đột nhiên bật dậy nhào về phía Lộ Tinh Tinh đang khóc nức lên.
"Đừng giả vờ nữa! Tôi và cô không một ai đừng mong thoát khỏi chuyện này!"
"Không, Không! Tôi không biết gì cả, cậu đang nói gì vậy Xảo Xảo!"
"Mày! Mày đừng có chối, bây giờ cô ta tìm về rồi, tìm về tận nơi này rồi mày còn muốn giả vờ thêm bao lâu chứ!"
"Mày cũng có phần! Tất cả chúng mày đều có phần!"
"Ai, ai chứ?" Đôi mắt Lộ Tinh Tinh lộ ra vẻ mờ mịt, như có như không nghĩ về những điều lúc nãy Trương Hán Xảo nói.
"Trương Điềm Điềm!"
"Mày nghe rõ chưa! Là Trương Điềm Điềm, ả ta tìm về rồi ha ha ha!"
"Không! Không phải!!!" Mục Yên yên lặng lùi về phía sau tựa lưng vào vách vách tường lẳng lặng lắng nghe.
Chỉ thấy Lộ Tinh Tinh như phát cuồng vung vẫy tay chân muốn đẩy khuôn mặt điên rồ, vặn vẹo của Trương Hán Xảo ra. Hai người lao vào đánh đấm nhau. Tóc tai cô ta rối bời nhưng vẫn không chịu dừng lại, miệng liên tục la hét nói không phải.
"Mày sợ rồi phải không! Chính mày là kẻ hại chết ả ta, chính là mày!"
"Tao không có! Tao không có! Mày cũng có phần, cô ta rõ ràng là chị họ mày thế mà mày lại đi hại chết cô ta!"
"Con chó! Mày đừng tưởng không ai biết, lớp mặt nạ thường ngày mày đeo làm tao kinh tởm đến phát nôn! Cái gì mà hoa khôi xinh đẹp, thông minh... Đều là hạng đ* thôi!" Ả ngửa đầu cười to, đôi mắt điên dại đầy tơ máu cùng của đôi môi nhem nhuốc son đỏ ẩn hiện trong đêm càng khiến cho Lộ Tinh Tinh cảm thấy sợ hãi.
"Mày tưởng Trần Kiệt thích mày thật sao? Nó chỉ đang đợi thời cơ để chơi chết mày thôi con khốn!"
"Cái khuôn mặt giả tạo của mày tao nhìn đến phát ngán rồi! Nếu mày thật sự có nhân tính thì lúc tao lôi trò này ra mày cũng sẽ không đi theo bọn tao đùa chết nó rồi!"
"Chẳng phải mày đã cười rất vui vẻ khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm quỳ xuống cầu xin của nó sao? Mái tóc của nó không phải mày cắt à? Đồng phục của nó không phải do mày đổ sơn lên à?"
"Sao vậy? Nói không nên lời hay là cãi không nổi nữa."
"Mày nên nhớ, tao chỉ là người thổi nhẹ bên tai, còn mày mới chính là đứa vui vẻ đi làm việc này."
"Mày cũng giống tao thôi. Đừng ở đó ra vẻ thanh cao nữa!" Những lời nói thô thiển trần trụi này làm Lộ Tinh Tinh tức đến run người. Lớp mặt nạ trên người cũng không thể giữ nổi mà vỡ tan, cô ta căm hận trừng mắt nhìn Trương Hán Xảo như thể một giây sau đó sẽ nhào tới xé xác ả ta ra hàng trăm mảnh.
Nhưng trong thời khắc đó Mục Yên đã bước lên ngăn cản được, cậu dùng bùa trói định dán lên lưng của hai người kia, lập tức bọn họ không thể nhúc nhích được, cứ như vậy đứng yên trừng to mắt nhìn về phía đối phương.
"Tôi hỏi, hai người đáp được chứ?" Cậu gỡ trói định ở miệng, còn lại vẫn như cũ không nhúc nhích.
"Trường Điềm Điềm chết là do nhóm các người hại?"
Dù muốn lắc đầu phủ định, thế nhưng trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ, Trương Điềm Điềm là do chính tay bọn họ gián tiếp hại chết. Cô ta là đột nhiên nhảy xuống chết trước mặt bọn họ.
"...Phải" Cả hai người đều đồng thanh đáp.
"Trương Điềm Điềm là chị họ của cô? Cô ghen tị với chị họ của mình à?"
"...Phải" Trương Hán Xảo yếu ớt trả lời.
"Hạ Vi Vi với cô ta là quan hệ gì?"
"Bạn thân... những lúc chúng tôi ức hiếp Trương Điềm Điềm, Hạ Vi Vi không có ở đó, hoặc là có nhưng cô ta không dám xông ra."
"Sau đó?" Cậu hất hàm hỏi tiếp.
"Sau đó... khi cô ta chết, Hạ Vi Vi có đến dự đám tang và Giỗ vài lần nhưng cũng không có nói gì."
"Lúc đó chúng tôi cũng tưởng rằng mối quan hệ bạn thân kia chỉ là lớp vỏ mỏng bên ngoài. Cô ta sau này đều bám theo sau lưng nhóm chúng tôi, dù có làm gì cô ta cũng không chịu mở miệng, vô cùng kỳ quái..."
"Những lời vừa rồi của mấy người đã giúp tôi giải quyết được một vấn đề lớn đấy." Cậu sải chân bước đến cạnh giữa cả hai người, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay.
"Mấy chuyện còn lại cứ giao cho cảnh sát giải quyết là được."
Nếu ác quỷ không cướp đoạt mạng người thì cậu cũng sẽ không tự tay phá vỡ ranh giới này. Chuyện của bọn họ, tự bọn họ làm thì tự gánh chịu hậu quả.
"Còn nữa, lúc nãy tôi có nhìn thấy một tin tức."
"Trần Kiệt, Lục Vĩ Minh và Vương Minh bị cảnh sát bắt rồi, bọn họ bị bắt vì tội tàng trữ và sử dụng chất cấm. Là bị một nữ Vũ công tình cờ đi ngang qua nhìn thấy lúc bọn họ đang sử dụng nên đã báo cảnh sát."
"Chúc mừng các người nhé." Khóe môi Mục Yên nâng cao, tiếng khóc nức nở đồng thời vang lên kéo dài xuyên qua hành lang trường học.
Kẻ làm chuyện sai trái, ắt có nhân quả.
Tiếng còi đỏ báo động vang lên trong đêm, Mục Yên đi xuống bàn giao lại chiếc điện thoại có ghi âm vừa nãy cho cảnh sát.
Vụ này xảy ra trong đêm ở khu KTX trường, ồn ào đến mức hiệu trưởng cũng không giấu nổi.
Thụy Ninh là một ngôi trường tốt, thế nhưng đạo đức của đám người được tung hô là người 'cha', 'mẹ' thứ hai lại chẳng có. Cái chết của Trương Điềm Điềm giống như một ngọn giáo xé rách bộ mặt giả tạo đê hèn của tầng lớp giáo dục. Tên hiệu trưởng kia vì danh tiếng và lợi ích của trường mà đồng ý bỏ số tiền lớn từ quỹ hội phụ huynh để đè ép thông tin. Xem mạng người như cỏ rác, phong tỏa mọi thông tin trên mạng xã hội và nghiêm cấm tuyệt đối với tất cả học sinh sinh trong trường.
Nhìn đám năm người Trần Kiệt và tên hiệu trưởng bị nhét vào xe cảnh sát, Mục Yên mới yên tâm tìm cơ hội tránh đi.
Trước mắt đám người này đã giải quyết xong, chỉ cần chờ đến sáng mai cậu sẽ đi tìm Hạ Vi Vi và Trương Điềm Điềm. Có lẽ bây giờ cô ta cũng đang rất muốn gặp cậu, nhưng biết sao giờ, buồn ngủ muốn chết!
Sáng hôm sau Mục Yên thật sự có ý định đến tìm Hạ Vi Vi chỉ là chưa kịp bước ra khỏi nhà thì Hạ Vi Vi đã tìm đến trước mặt cậu.
"Cảm ơn..." Khuôn mặt cô mệt mỏi nhưng lại vô cùng thỏa mãn, không kìm chế nổi cảm xúc của mình nữa, giọng cô run lên như muốn giãi bày hết tất cả nỗi lòng.
"Người gửi đơn cho tôi là cô đúng chứ?" Mục Yên giơ chiếc điện thoại trong tay, trên màn hình là ảnh đại diện hình ngọn cây cao vút trong đêm.
"Vâng..."
"Tôi không muốn giả Thần giả Quỷ gạt Mục đại sư đâu, chỉ là..."
"Bởi vì đây là cách duy nhất để tiếp cận và khiến tôi tự mình làm sáng tỏ mọi chuyện đúng chứ?"
"..."
"Cô thấy tin tức đêm qua rồi phải không?" Mục Yên mỉm cười.
"Vâng! Dù sao cũng phải cảm ơn cậu Mục Yên."
"Nhờ cậu mà tôi có thể chính mắt nhìn thấy bọn họ bị tống vào tù!" Mắt Hạ Vi Vi đỏ bừng, cô cũng không nhịn nổi mà chua xót trong lòng.
Mục Yên thở dài, cảm thấy nơi này không phù hợp để nói chuyện cậu liền đề nghị tới một quán Coffee.
Trong quán, Hạ Vi Vi ngồi nghiêm chỉnh, mái tóc dài nay đã được xõa ra vén vào hai bên tai. Cô kể hết mọi chuyện về người bạn Điềm Điềm của mình, ánh mắt dịu dàng lại bi thương. Từ chuyện bắt nạt ở trường đến chuyện cô nàng bị ép đến mức phải nhảy lầu tự tử. Mà trong suốt quá trình đó cô lại không thể xuất hiện để giúp đỡ người bạn của mình. Không phải do cô không dám mà là Điềm Điềm không muốn cô ra mặt giúp đỡ. Điềm Điềm là một đứa trẻ ngoan, cậu ấy sẽ không bao giờ bắt người khác gánh chịu thay mình, không muốn cô phải chịu lấy những tổn thương giống như cậu ấy.
"Điềm Điềm... hức, cuối cùng mình cũng trả được thù cho cậu rồi."
Nhìn đối phương đau đớn khóc nức nở, Mục Yên cũng không biết phải làm sao. Thì ra mọi chuyện là như vậy, Trương Điềm Điềm chưa từng muốn hại người, vẫn luôn bên cạnh bảo vệ Hạ Vi Vi.
"Đừng buồn, Trương Điềm Điềm vẫn luôn ở đây."
"Cô ấy không trách cô đâu."
Nghe một loạt thông tin này, mắt Hạ Vi Vi mở to nhìn cậu đầy kinh ngạc. Điềm Điềm thật sự không bỏ mình đi sao? Điềm Điềm vẫn luôn bên cạnh mình sao?
Nơi không ai nhìn thấy, hắc khí trên người cô khẽ siết lại bao chặt lấy cơ thể cô nàng giống như một người đang cố ôm lấy người bạn của mình an ủi.
"Vậy cậu... Có thế cho gặp cậu ấy một chút không? Chỉ một lúc thôi cũng được, xin cậu!"
"Được."
Trong đêm hôm đó, Mục Yên khai nhãn cho Hạ Vi Vi. Tầm nhìn trong mắt vẫn thế chỉ là xung quanh xuất hiện thêm không ít màu đỏ, đen. Đột nhiên cảm nhận được điều gì đó Hạ Vi Vi ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt dịu dàng quen thuộc mà cô vô cùng thương nhớ trước giờ.
"Điềm Điềm..." Đây là lần đầu tiên sau hôm xảy ra chuyện ấy cô được gặp lại người bạn của mình. Nước mắt trên khóe đọng lại nặng nề trượt xuống gò má.
Đây là Trương Điềm Điềm, là Điềm Điềm nhỏ bé của cô...
Mục Yên cũng là lần đầu nhìn thấy bộ dạng của Trương Điềm Điềm ra sao. Nhìn thấy tầng tầng lớp lớp oán khí phủ quanh Trương Điềm Điềm làm cậu khá ngạc nhiên. Vậy mà sắp chạm ngưỡng Lệ, tuy vậy cô nàng vẫn giữ được lý trí và chưa từng sát hại một ai.
Không giống với đám ma quỷ suốt ngày vác cái mặt máu me bê bết, cô nàng trước mặt vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình thường trước kia của con người. Mái tóc đen nhánh hoàn chỉnh được thắt thành hai bím, trên người mặt một bộ váy trắng, ánh mắt dịu dàng nhìn về người bạn của mình, đau lòng muốn ôm chặt lấy nhưng lại không thể chạm được.
Nhìn Trường Điềm Điềm bay xuyên qua cơ thể mình, cô cũng không thể chịu nổi cứ như vậy khóc toáng lên.
"Điềm Điềm, thật xin lỗi... Tất cả đều tại tớ! Nếu, nếu như lúc đó... tớ ngăn cản, cậu cũng sẽ không, sẽ không phải như vậy! Sẽ không phải chết..."
"Đều tại tớ! Xin lỗi, xin lỗi cậu! Trách tớ quá vô dụng, quá nhát gan! Hức, tớ đáng lẽ ra phải nên giúp cậu! Vì, vì sao lại không đến giúp cậu chứ..."
Vì sao chỉ còn lại một mình tớ.
"Hạ Vi Vi, Vi Vi của tớ... đây không phải lỗi của cậu." Trương Điềm mỉm cười nhìn cô, ánh mắt cậu ấy vẫn luôn như vậy, luôn dịu dàng nhìn cô.
"Cậu là cô bé ngoan, hiểu chuyện nhất tớ từng gặp. Tớ biết cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi tớ mà."
"Đoá hoa nhỏ của tớ, cuối cùng cũng trưởng thành rồi." Bàn tay lành lạnh của Trường Điềm Điềm vờ như áp vào má của cô vuốt nhè nhẹ giống như thật sự có thể chạm đến hơi ấm ấy.
"Vì thế... cậu phải sống nhé."
Phải nở rộ như đoá Tường Vi mà tớ và cậu đã trồng.
"Vi Vi, không hẹn gặp lại."
Thời gian đã hết, bóng dáng của Trương Điềm Điềm của tan biến vào màn đêm chỉ để lại Hạ Vi Vi vẫn còn ngơ ngác khóc nức nở trong màn sương mịt mù.
Sau hôm đó, Mục Yên nhận được một khoản tiền lớn từ tài khoản ngân hàng lạ mặt, nhưng cậu biết người gửi là ai. Hạ Vi Vi vẫn như cũ hằng năm đều đến viếng mộ người bạn của mình. Trong mắt cô, Trương Điềm Điềm vẫn luôn là một thiếu nữ xinh đẹp, rạng rỡ. Còn Hạ Vi Vi đã dần dần trở thành một người phụ nữ trưởng thành, thành đạt.