Loại năng lực này chỉ khiến người tôi kính sợ và say mê, không tài nào sinh ra tâm tư phản kháng.
Toàn bộ người ở Dương Quan không dám nói xấu Chu Dương, dù chỉ là nửa câu.
Cao gia tổ chức hội nghị gia tộc, một đám tình cảnh bi thảm.
Chu Dương quá mạnh mẽ! Anh ta đâu còn là nhân loại! Tại sao chúng ta phải trêu chọc anh ta chứ?
Vì sao đều là siêu phàm giả mà thực lực của anh ta lại mạnh mẽ như thế!
Nhắc tới hai chữ Chu Dương, trong lòng mọi người giống như bị một tảng đá đè lên, không thở nổi.
Cao Mãn Bằng, đây chính là việc rắc rối mà hai cha con các người mang tới, không hề có liên quan gì đến chúng tôi cả, ngươi cần thiết phải đi xin lỗi và cầu xin Chu Dương tha thứ….
Trêu chọc Chu Dương chính là một nhà các người, đừng làm lửa lan sang đầu chúng tôi.
Cao Mãn Bằng, thân là chủ nhà họ Cao, theo lý thì anh nên hy sinh vì Cao gia.
Dòng chính và các nhánh phụ của Cao gia bắt đầu màn bức vua thoái vị.
Hết cách rồi, họ không trêu chọc nổi Chu Dương, muốn sống thì chỉ có thể cúi đầu.
Vì bo bo giữ mình, biện pháp tốt nhất chính là hy sinh Cao Mãn Bằng, làm dịu lửa giận của Chu Dương xuống.
Cao Mãn Bằng giống như già thêm mười tuổi, tóc bạc hơn phân nửa.
Mọi thứ kế hoạch đều rất thuận lợi, thậm chí anh đã tính toán xong xuôi, sau khi Chu Dương đại khai sát giới thì anh sẽ dốc sức tạt chén nước dơ lên người anh ta, khiến cho danh tiếng của anh ta mất hết.
Đúng là Chu Dương đã giết người như trong dự đoán của anh, nhưng mà ảnh hưởng và hậu quả của chuyện này lại hoàn toàn không giống như những gì anh nghĩ.
Toàn bộ nơi ẩn núp đều biết rõ danh tiếng của Chu Dương, không một ai dám nhục mạ anh ta cả.
Trải qua trận chiến này, đã không còn ai dám trêu chọc Chu Dương, ngược lại là Cao gia lòng người bàng hoàng.
Ha ha! Một đám gia hỏa chỉ biết lợi ích cá nhân.
Lúc trước không phải mọi người đều nhấc tay đồng ý, giương cao uy danh của Cao gia à? Lúc này xảy ra chuyện thì lại bắt tôi gánh hết trách nhiệm!
Những người khác không hề bị lay động:
Đây là vì Cao gia!
Vì Cao gia? Đúng lúc, hôm nay tôi phải tính rõ ràng món nợ cũ với các người, tôi vẫn chưa so đo chuyện tốt mà các người đã làm đâu!
Hộ vệ Dạ Oanh, bắt hết bọn chúng lại cho tôi.
Anh điên rồi à?
Dòng chính Cao gia không dám tin nhìn Cao Mãn Bằng, ai nấy đều cho rằng anh ta điên rồi.
Cao Mãn Bằng còn có lá bài tẩy, chỉ có một mình anh biết được sự mạnh mẽ chân chính của Sứ Ma.
Một tay Sứ Ma chế tạo khu vực sương mù màu đen, ma diễm ngút trời, lúc thành lập nơi ẩn núp càng là mở một đường máu giúp Cao gia.
Đây là lá bài tẩy cuối cùng của anh để đối phó với Chu Dương.
Người chưa đến, tiếng tới trước.
Không biết từ khi nào mà bầu trời đã bay đầy tuyết lông ngỗng, lan tràn mười dặm.
Cao gia bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, nơi này đã hóa thành Cực Địa, băng hàn triệt cốt.
Thời tiết muốn thay đổi!
Mọi người thấy bầu trời bay xuống hoa tuyết, ánh mắt không khỏi phức tạp.
Dương Quan chưa từng có tuyết đã mười năm rồi...
Cao Mãn Bằng quỳ gối trước phòng Sứ Ma:
Anh vợ, cháu ngoại của ngài đã bị người khác sát hại. Người khác đã đánh tới tận cửa rồi, chẳng lẽ ngài thật sự muốn cho hương khói nhà chúng ta bị đoạn tuyệt à? Khẩn cầu ngài ra tay!
Ai dà, tôi chỉ ra tay một lần thôi, sau đó người tự thu xếp cho ổn thỏa đi.
Trời đất mờ mịt, ở đâu cũng có bông tuyết tung bay.
Chu Dương đứng một mình trong tuyết lớn, không một bông tuyết nào có thể rơi xuống người anh.
Rất nhiều người vây xung quanh Cao gia để xem kịch, bọn họ nhìn thấy thanh niên kia bước đi trong tuyết, không khỏi chấn động.
Một ý niệm là đã có thể chế tạo tuyết lớn mười dặm, đây tuyệt đối là thủ đoạn của thần tiên!
Thần thoại đương đại!
Nếu như ở thời đại hòa bình, chuyện lớn như vậy tuyệt đối sẽ được toàn thế gian biết đến, vang danh thiên hạ.
Cho dù là tận thế đáng sợ, nhưng mà vẫn còn có những cao thủ như Chu Dương, như vậy thì nhân loại mới có hi vọng.
Mọi người giống như có trụ cột, có hy vọng trở lại văn minh.
Đáng tiếc Cao gia có mắt không tròng, nhất quyết phải đụng đầu vào khối hợp kim ti-tan Chu Dương này, Cao gia sắp lạnh rồi!
Nơi Chu Dương đi qua, mọi người theo bản năng nhường ra một con đường, dõi mắt nhìn anh rời đi.
Cao gia đóng cửa lớn lại, vô số người thấp thỏm lo âu.
Tuyết lớn rơi từ trên trời xuống chứng minh thái độ của Chu Dương, biến tướng thổi lên kèn lệnh chiến đấu.
Chu Dương còn chưa xuất hiện thì hộ vệ Cao gia đã tan rã, hoàn toàn không chút ý chí chiến đấu.
Ầm!
Cửa chính bị đánh bay, văng gần mười mét vào vách tường mới miễn cưỡng dừng lại.
Chu Dương chầm chậm bước qua ngạch cửa Cao gia.
Hắn ta đến rồi!
Tiếng gió vù vù như thổi khúc tiễn biệt sớm cho Cao gia.
Không biết là ai dẫn đầu, hộ vệ Cao gia đều đồng loạt quỳ xuống.
Họ làm cho Cao gia chỉ vì kiếm miếng cơm ăn, không muốn vô duyên vô cớ bị giết chết.
Chu Dương nhìn thoáng qua họ sau đó bước về phía trước.
Tộc trưởng Cao gia, xin lỗi ha, tôi vẫn thể nào nhớ nổi tên anh, bởi vì tôi lười phải nhớ tên của người chết!
Anh và con trai anh bức người phụ nữ của tôi chết, còn kích động nạn dân tới giết tôi. Hôm nay tôi đã đến đây, anh còn có thủ đoạn âm hiểm gì nữa thì cứ việc tung ra hết đi!
Giọng nói của Chu Dương truyền khắp bốn phương tám hướng nơi ẩn núp Dương Quan.
Tất cả mọi người đều cảm động.
Trùng quan nhất nộ vì hồng nhan, đây là câu chuyện tình yêu xúc động đến cỡ nào?
Hiện tại là tận thế, có đại nhân vật nào không coi người phụ nữ trở thành quần áo và hàng hóa.
Không ngờ vẫn còn có người đàn ông nguyện ý vì người phụ nữ của mình giết tới Cao gia, đối nghịch với gia tộc đệ nhất của nơi ẩn núp Dương Quan.
Không biết bao nhiêu người phụ nữ ở nơi ẩn núp vì chuyện này mà cảm động vô cùng.