(*) Tuyết lông ngỗng (鹅毛雪): Tuyết lớn, bông tuyết như lông ngỗng, tuyết rơi nhanh và nhiều.
Chu Dương, anh ở đâu? Mau cút ra đây cho tôi!
Làm Chu Dương bị thương thì sẽ có một trăm cân lương thực, nếu giết anh ta thì Cao gia còn sẽ thưởng tới đâu?
Lương thực là của tôi! Tất cả đừng tranh giành, nếu không đừng trách tôi trở mặt.
Chu Dương kéo Liễu Xảo Yến lên trên ghế, giúp cô tôi tập thể dục một chút.
Giúp người làm niềm vui.
Giúp đỡ người phụ nữ lớn ngực là một sự nghiệp vô cùng vĩ đại!
Phương xa truyền tới tiếng huyên náo, quấy rầy nhã hứng của Chu Dương.
Hử, Cao gia treo giải thưởng?
Ông trời làm bậy thì được, nhưng mà tự gây nghiệt thì không thể sống!
Vốn dĩ Chu Dương muốn cho Cao gia sống lâu thêm mấy giờ, đáng tiếc trời không chiều lòng người.
Nếu các người thành tâm thành ý muốn chết, vậy thì Chu Dương tôi không ngại thành toàn cho các người.
Chu Dương thu hồi bàn tay đang làm loạn, đứng dậy khỏi ghế nằm.
Các nạn dân hành động rất nhanh chóng, chưa đầy vài giây thì cả đám đã giết tới trước mặt Chu Dương.
Anh ta chính là Chu Dương! Tôi đã từng nhìn thấy anh ta!
Mấy người bên cạnh chính là người phụ nữ của anh ta, thật sự là rất xinh đẹp! Đáng tiếc có xinh đẹp cách mấy thì cũng không thể ăn no.
Bụng đói đến xẹp lép rồi, ai còn có tâm trạng nhớ nhung chuyện kia nữa?!
Đám dân chạy nạn đều ngóng trông sớm một chút giải quyết Chu Dương, sau đó bắt anh ta để trao đổi lương thực với Cao gia.
Ngoài cửa Liễu gia tụ tập hơn ngàn người, người đông thế mạnh, các nạn dân không sợ Cao gia đổi ý.
Chu Dương không thể không bội phục thủ đoạn của cao tầng Cao gia, đúng là gừng càng già càng cay.
Sử dụng chiêu mượn đao giết người này rất lưu loát.
Chỉ cần dùng một chút lương thực là đã có thể làm dân chạy nạn thành thanh đao của họ.
Nếu như Chu Dương ra tay giết người vô tội, như vậy thì danh tiếng của anh sẽ mất hết.
Nhưng mà nếu anh không dám động thủ thì biển người tấp nập kia tuyệt đối sẽ nghiền anh thành bột vụn.
Không cần tốn nhiều công sức mà đã có thể giải quyết xong mối tai họa lớn, Cao gia suy nghĩ thật là rất tốt đẹp.
Tiểu tử! Mau ngoan ngoãn đứng im chịu trói đi, như vậy thì chúng tôi còn có thể làm anh ít chịu khổ một chút trước khi chết!
Muốn trách thì trách anh trêu chọc Cao gia! Có vài người không phải là nhân vật mà anh có thể trêu chọc nổi!
Hôm nay hãy để chúng tôi dạy cho ngươi một bài học nhớ đời!
Dân chạy nạn như sói như hổ lao về phía Chu Dương, ai nấy đều sợ mình chậm một bước thì công lao sẽ bị người khác đoạt mất.
Con người khi đói đến đỏ mắt thì chẳng khác gì một con dã thú ngu muội.
Chu Dương có vô tội hay không?
Có liên gì tới bọn họ chứ?
Ai có thể cho bọn họ ăn, lấp đầy bụng thì chính là cha của bọn họ!
Nhưng mà không ai lùi về sau, lưỡi đao bổ về phía Chu Dương.
Họ dùng hành động để cho thấy thái độ của mình.
Thân thể của Chu Dương bay lơ lửng giữa không trung, từng cơn gió vô hình trôi qua bên cạnh anh.
Cực hàn!
Gió bão!
Một luồng khí lạnh từ trên người Chu Dương bỗng nhiên bùng nổ, dưới sự khống chế của anh, luồng khí lạnh này lao nhanh về phía đám dân chạy nạn rồi bao trùm lên bọn họ.
Các nạn dân đồng loạt khựng lại, trên người phủ đầy sương lạnh.
Sau đó sương lạnh lấy tốc độ cực nhanh ngưng kết thành băng.
Gió bão cực lạnh chỉ kéo dài ba giây là dừng lại.
Trước mặt Chu Dương là thế giới đã hóa thành băng tuyết, có gần một ngàn pho tượng bằng băng đứng sừng sững ở đó. Trong mắt họ lộ ra sự điên cuồng, mỗi một đều sinh động như thật.
Thật sự cho rằng anh là thánh mẫu à?
Chu Dương đã cho đám người này cơ hội lựa chọn, thế mà họ lại không biết quý trọng, bây giờ trách ai được?
Kẻ giết người, giết người hàng loạt!
Liễu Xảo Yến hoàn toàn ngây dại, cô nhìn các pho tượng băng rậm rạp chằng chịt kia, một hồi lâu vẫn chưa thể phục hồi tinh thần lại.
Cô phát hiện, lúc trước cô mới chỉ nhìn thấy một phần của Chu Dương mà thôi.
Anh ta không phải là người, mà là Thần!
Đằng xa còn có mấy người đứng xem kịch, hiện tại họ chính là người truyền lời tốt nhất.
Tin tức truyền như bay khắp nơi ẩn núp Dương Quan, vô số người xôn xao.
Có người lớn gan chạy đến trước cửa nhà Liễu gia hóng hớt, khi nhìn thấy hơn một ngàn pho tượng bị đóng băng, không khỏi hít hà một hơi.
Chu Dương không trở thành tội nhân chịu nghìn người thóa mạ, ngược lại còn trở thành thần thoại trong mắt mọi người.
Cách giết người bình thường rất máu me và tàn nhẫn, như vậy thì chỉ làm cho người tôi phản cảm và chán ghét.
Nhưng mà Chu Dương chỉ cần một ý niệm hóa thành tuyết lông ngỗng, ngàn người đóng băng.
Có thể khiến bạo lực trở nên xinh đẹp như vậy cũng là một loại thủ đoạn.