Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Cao Chí Thành có chút ngây ngốc, đây là tình huống gì?!
HAnhắn lấy tay lau sạch dòng máu trên mặt, sau lại phát hiện chẳng biết khi nào mà trước mắt đã xuất hiện một đống xương cốt vỡ vụn, không biết là thi thể của ai.
Mặt đất đâu đâu cũng là máu tanh, trường hợp cực độ ghê tởm, Cao Chí Thành nhìn thấy muốn ói.
Cao Chí Thành vừa tới đã bị đối phương cho một đòn ra oai phủ đầu, sắc mặt rất là khó coi.
Mọi người cổ quái nhìn Cao Chí Thành, nếu anh tới sớm hơn mấy chục giây là có thể chính mắt nhìn thấy cảnh tượng Chu Dương đánh Liễu Thành Ấm bay lên trời cao, lúc đó cho anh tôi mười lá gan cũng không dám nói những lời này.
Mười hai tên hộ vệ Dạ Oanh nhanh chóng hành động, không biết khi nào trong tay bọn họ xuất hiện từng thanh loan đao sáng loang loáng, di chuyển nhanh như gió.
Bọn họ là lực lượng tinh nhuệ nhất của Cao gia, thân thể hay tố chất đều vượt xa người thường.
Chu Dương nở nụ cười lạnh buốt.
Trang Vũ Tình là người phụ nữ của anh, lại bị tên này bức tử.
Rất tốt!
Trình Khả Nhi cầm Trảm Lôi Kiếm, cô và trường kiếm đứng ngăn trước mặt Chu Dương.
Cao Chí Thành đã sớm nghe nói rằng Chu Dương nắm giữ một cái hậu cung đầy mỹ nữ, mỗi người đều có sắc đẹp tuyệt hảo. Hiện tại anh tận mắt nhìn thấy, đúng là nhan sắc rất cao, anh ghen tỵ đến phát cuồng.
Anh muốn bối cảnh có bối cảnh, muốn thực lực có thực lực, muốn tướng mạo có tướng mạo, ừm, chỉ là hơi kém một xíu xiu so với Chu Dương mà thôi, thế mà tại sao anh lại không có vận khí tốt như vậy?
Nếu không có thực lực thì đồ có tốt đến đâu đi nữa cũng sẽ chui vào túi của tôi thôi.
Trình Khả Nhi di chuyển như gió, Trảm Lôi Kiếm trong tay càng nhanh đến vô pháp bắt giữ.
Tiếng lôi điện vang lên bùm bùm, mũi kiếm biến mất, không cách nào bắt giữ được quỹ tích hành động của lưỡi kiếm.
Tên hộ vệ Dạ Oanh dẫn đầu xông tới trực tiếp bị một kiếm chém té xuống, cứng đờ ngã trên mặt đất.
Quá nhanh!
Mười một hộ vệ Dạ Oanh còn lại chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy đồng bọn của mình chết thảm dưới kiếm của cô gái kia.
Sự chênh lệch giữa hai người giống như đại sư kiếm thuật cùng với trẻ sơ sinh mới biết đi.
Thần sắc của bọn họ lạnh như băng, lúc này mới coi Trình Khả Nhi là đại địch. Mười một hộ vệ Dạ Oanh đều dời mục tiêu thẳng hướng Trình Khả Nhi.
Bọn họ phối hợp khăng khít, mười một thanh loan đao từ khắp nơi bổ tới, phong tỏa tất cả phương hướng có thể né tránh, Trình Khả Nhi không chỗ để trốn.
Đây vẫn là lần đầu tiên Trình Khả Nhi thi triển loại năng lực cường đại này.
Thân hình cô biến mất, khi từng thanh loan đao chém xuống thì đã không còn thấy thân ảnh của cô đâu nữa.
Sắc mặt đám hộ vệ Dạ Oanh vốn dĩ lạnh như băng, không có nửa điểm cảm tình, hiện tại lại đại biến.
Cô gái kia đâu rồi?
Không thấy người thì làm sao đánh nữa?
Bỗng dưng trong hư vô toát ra một đoạn mũi kiếm, nhảy lên từng luồng lôi quang.
Một mũi kiếm đưa ra chính là một tính mạng biến mất.
Năm sáu mũi kiếm, cơ hồ là chẳng phân biệt trước sau, đồng thời đưa ra, mỗi một kiếm đều chuẩn sát đâm xuyên qua cổ. Mười một Dạ Oanh giảm xuống chỉ còn một nửa trong nháy mắt.
Không ai đánh trúng địch, ngược lại mỗi lần bọn họ bị đụng tới sẽ chết, không hề có chút lực phản kháng.
Hộ vệ Dạ Oanh chưa bao giờ biết sợ hãi, thiết huyết kỷ luật, mà giờ ai nấy đều hoảng sợ, cả đám nhanh chóng chạy trốn ra ngoài.
Thực lực chênh lệch một chút thì còn có cơ hội thử một lần. Thực lực chênh lệch quá lớn, tiến lên chính là tặng đầu người.
Cao Chí Thành tức điên quát lớn một tiếng.
Một thanh âm trong trẻo dễ nghe không biết từ chỗ nào vang lên, vang vọng ở bốn phương tám hướng.
Sau một khắc, cự kiếm lôi đình cao mười mét ngưng tụ thành hình, ầm ầm rơi xuống trên đầu đám hộ vệ Dạ Oanh đang chạy trốn.
Bọn họ còn không có cơ hội để kêu gào, cự kiếm lôi đình đi tới đâu thì nơi đó sẽ hóa thành hư không.
Uy lực của thiên lôi, không thể địch nổi!
Cao Chí Thành vẫn còn duy trì tư thế chỉ điểm giang sơn, chỉ là toàn bộ thủ hạ đã chết sạch, chỉ còn cô độc lại một mình anh ta.
Trong mắt anh còn lưu lại kinh hãi, vĩnh viễn không thể nào quên được hình ảnh cự kiếm lôi điện chém xuống, vĩnh viễn không thể nào quên được vẻ mặt kinh hãi của bọn hộ vệ Dạ Oanh.
Trình Khả Nhi bước ra từ trong hư vô, cười khanh khách nhìn Cao Chí Thành.
Thủ hạ của anh hơi yếu nha! Nhớ gọi nhiều người tới hơn!
Nhưng nếu không thể làm cho tôi hài lòng thì tôi đành phải chém anh vậy!
Trình Khả Nhi chĩa mũi kiếm về hướng Cao Chí Thành, lôi đình màu trắng không ngừng nhảy lên.
Cao Chí Thành không khống chế được bàng quang của mình, trực tiếp sợ đái ra quần.
Ở đâu ra thứ quái vật này? Quá đáng sợ!
Mười hai tên hộ vệ Dạ Oanh chính là lá bài tẩy của Cao gia, cũng là chỗ dựa của gia tộc đệ nhất ở nơi ẩn núp Dương Quan. Nhưng mà sức mạnh to lớn như vậy lại không thể chống lại nổi ba hiệp trước mặt Trình Khả Nhi, tất cả toàn diệt.
Cao Chí Thành lùi về sau một bước, anh rất muốn rời khỏi nơi này.
Tuy việc báo thù đội nón xanh rất quan trọng, nhưng mà cái mạng nhỏ của anh càng quan trọng hơn.
Chu Dương nhìn thấy Cao Chí Thành sợ vãi đái cả quần, vẻ mặt khinh bỉ.
Cái thứ rác rưởi này yếu như con gà, mặt hàng này cũng xứng cướp phụ nữ của mình?!
Vốn dĩ Chu Dương có thể thuận tay giải quyết gia hỏa này, bây giờ nhìn lại, giết anh ta quả thực là làm bẩn tay của mình.
Cao Chí Thành nhìn Chu Dương, trong lòng dâng lên sự ghen tỵ nồng nặc.
Hắn ta cướp phụ nữ của mình thì cũng thôi đi, lại còn có thể tìm ra một phụ nữ lợi hại như vậy để làm bảo tiêu.
Tại sao anh lại không có vận khí tốt như vậy chứ?!