Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 74: Tôi với anh giảng đạo lý... Thiết quyền




  • Trang tiểu thư, xin cô hãy cố gắng giữ tỉnh táo!

Hộ vệ của Liễu gia nhớ rõ mình muốn ngăn cản Trang Vũ Tình, đây là chức trách của bọn họ.

  • Cút ngay!

Sóng khí cuồng bạo sôi trào, mọi người không có chút lực phản kháng nào đã bị niệm động lực đánh bay ra ngoài, không ai đỡ nổi một kích.

Mấy hộ vệ móc súng ra, họng súng nhắm ngay về phái đoàn người của Trang Vũ Tình.

Chỉ cần người dám giơ súng, không phải bị một kiếm chém thành hai nửa, chính là bị một quả cầu lửa đập trúng, thương vong nghiêm trọng.

Trang Vũ Tình không phải chiến đấu một mình!

Hộ vệ Liễu gia còn dư lại đã triệt để tan vỡ, chạy trốn về phương xa.

Mặc dù bọn họ bán mạng vì Liễu gia, không có nghĩa là bọn họ thật muốn chôn vùi mạng của mình ở đây.

Không có trở ngại, đoàn người của Chu Dương thông suốt, thuận lợi đến khu vực nòng cốt của Liễu gia.

  • Trang Vũ Tình, chúng tôi luôn xem cô là người thân, cô xem đây là chuyện tốt cô đã làm đó.

Phụ nữ của Liễu gia từ trong nhà ló đầu ra, chỉ trỏ về phía Trang Vũ Tình nói.

  • Tôi không nợ Liễu gia dù chỉ một chút ân tình, không có cha của tôi, cũng sẽ không có Liễu gia các người!

  • Ngược lại là Liễu gia các người không có chăm sóc kỹ em gái của tôi, món nợ này, tôi phải thanh toán cho rõ ràng với các người.

Trên mặt của Trang Vũ Tình không nhìn ra một chút yếu đuối, trong lòng của cô sớm bị ngọn lửa hừng hực đốt cháy.

Em gái chết rồi, người trên thế gian nhất này quý trọng suốt mười sáu năm đã chết, cô làm sao có thể không giận?

  • Vũ Tình, chuyện này là do tôi không đúng, Cao gia quá mạnh mẽ, bọn họ muốn tiêu diệt toàn môn Liễu gia, Vũ Tĩnh là vì Liễu gia nên mới hy sinh chính mình... tôi cũng biết việc này chúng tôi khó từ chối tội lỗi.

Liễu Thành Ấm từ trong nhà đi ra với vẻ mặt đau buồn, khóe mắt nặn ra mấy giọt nước mắt.

Anh ta thật sự khó chịu, ý nghĩ mượn Trang Vũ Tình leo lên Cao gia đã thất bại, còn đắc tội với Cao gia và trêu chọc luôn cả Trang Vũ Tình.

Bởi vì Trang Vũ Tình tự sát, tất cả mưu đồ của anh đã thất bại toàn bộ.

  • Tính cách của em gái tôi ra sao chả lẽ tôi lại không biết? Nếu như con bé có thể hy sinh cho Liễu gia, tuyệt sẽ không tự sát!

  • Huống chi, Liễu gia không có tư cách để cho con bé hy sinh!

Trang Vũ Tình không khách khí chút nào mà đâm thủng lời bịa đặt của Liễu Thành Ấm, thật sự coi cô ở Liễu gia vẫn luôn là người mù à? Nghe không ra lời nói dối đó của Liễu Thành Ấm hay sao?

Lúc trước buộc cô gả cho Cao gia chính là do Liễu Thành Ấm cực lực kết hợp.

Nếu không phải cân nhắc em gái mình, vô luận như thế nào cô cũng sẽ không đáp ứng?

  • Chuyện kế tiếp giao cho anh đến đi!

Chu Dương nhìn ra trên mặt Trang Vũ Tình đều là vẻ thống khổ, vỗ nhè nhẹ đánh sau lưng của cô tỏ vẻ an ủi.

Trang Vũ Tình ngẩng đầu nhìn người đàn ông của mình, trịnh trọng gật đầu.

Có người để dựa vào... cảm giác thực tốt...

Ánh mắt Chu Dương trở nên lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu Thành Ấm.

  • Chính là anh bức phụ nữ chả tôi gả cho tên chó thả rắm Cao gia? Chính là anh hại chết cô dâu nhỏ chưa về nhà chồng của tôi?

?

Trang Vũ Tình làm sao lại thành con dâu chưa về nhà chồng của anh thế?

  • Đây là việc nhà của tôi và Vũ Tình, đã là người đàn ông của Vũ Tình, vậy...

Sắc mặt của Liễu Thành Ấm trở nên trầm tĩnh nhìn Chu Dương, sau đó lạnh lùng nói.

  • Hôm nay tôi sẽ giảng đạo lý với anh cho thật tốt.

Một khắc trước, Chu Dương vẫn còn ở bên cạnh Trang Vũ Tình, sau một khắc đã đứng ở nơi mà Liễu Thành Ấm đang đứng.

Liễu Thành Ấm trực tiếp bị Chu Dương cho một cái tát bay ra ngoài.

Đương nhiên, một tát này là đã hạ thủ lưu tình, nếu không nơi ẩn núp Dương Quan còn chưa có bao nhiêu người có thể tiếp nhận được một cái tát của Chu Dương.

Đây không phải giảng đạo lý à?

Rõ ràng chính là đang đánh người mà!

  • Có chuyện gì từ từ nói...

Liễu Thành Ấm vừa đứng lên, che sưng lên má trái, còn chưa nói hết một câu đầy đủ, lần nữa lại bị quất bay ra ngoài.

Lần này sưng lên chính là má phải.

Liễu Thành Ấm suýt chút nữa tức điên lên, trước khi tận thế anh là người nắm giữ quyền lực, quyền cao chức trọng, cho dù sau tận thế, anh ở nơi ẩn núp Dương Quan này cũng là nhân vật có mặt mũi, khi nào đã trải qua khuất nhục đến mức này?

  • Anh không muốn lấn hiếp người...

Liễu Thành Ấm một lần nữa bị một cước đạp bay ra ngoài, lại lần nữa đụng ở trên tường, một ngụm máu từ bên trong miệng không nhịn được phun ra.

  • Khục khục, anh không phải nói cùng tôi giảng... Đạo lý à? Anh làm sao có thể động thủ thế chứ?

Lần này, Liễu Thành Ấm rốt cuộc đã có thể nói đầy đủ.

Từ nhỏ đến lớn, anh cho tới bây giờ chưa từng chịu khuất nhục bậc này.

Cũng may anh nhận được tin tức, đã ngay lập tức thông báo cho Cao gia, chẳng mấy chốc sẽ có người tới thu thập Chu Dương.

  • Cái này gọi là đạo lý thiết quyền!

  • Chớ ở trước mặt tôi giả vờ làm gì, anh nghĩ rằng tôi không phát hiện anh đã giác tỉnh năng lực Siêu Cường Tái Sinh à? Anh thật là một quái vật mà.

Chu Dương không chút nào lưu tình đâm xuyên lớp ngụy trang của Liễu Thành Ấm, dưới con mắt của Trinh Sát, năng lực của Liễu Thành Ấm không có thể nào ẩn giấu được cả.

Liễu Thành Ấm nghe thế sắc mặt đại biến, anh là siêu phàm giả là bí mật, toàn bộ Liễu gia cộng thêm anh không nhiều hơn ba người biết.

Trong đó không bao gồm chị em Trang gia, cho tới bây giờ anh không có ở trước mặt người khác hiện ra siêu cường năng lực sống lại, người đàn ông này sao mà biết được chứ?

  • Nếu anh đã biết tôi là siêu phàm giả, tôi cũng chẳng muốn ngụy trang trước mặt anh làm gì nữa.

  • Lực lượng của anh không có gì hơn cái này, đánh người khác đánh ra xa ba dặm, quả nhiên là lời đồn, không thể tin.

Vết thương trên người của Liễu Thành Ấm thật nhanh đã khép lại, ngay cả răng rơi xuống cũng tốc độ lấy mắt thường mọc ra rõ rệt.

Trong chốc lát, Liễu Thành Ấm ngoại trừ có chút chật vật ra, không nhìn ra một chút vết thương nào.

Đây chính là anh dựa vào năng lực cấp độ C: Siêu Cường Tái Sinh.

  • Ta biết ngay gia chủ còn có lá bài tẩy, thằng nhóc này chết chắc rồi!

Không khí trầm lặng người nhà họ Liễu rối rít nhảy ra, lớn tiếng rêu rao.

  • Đây chính là lá bài tẩy của anh? Đây chính là sự tự tin của anh?

  • Đã đến lúc diễn một màn kịch vui rồi!

Chu Dương bóp bóp nắm tay, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ thử một kích toàn lực, không biết có thể đánh người khác bao nhiêu?

Trước mắt tựa như đã có một mục tiêu thích hợp rồi.

  • Người không biết tự lượng sức mình, thật sự coi chính mình nắm giữ năng lực siêu phàm là có thể muốn làm gì thì làm hay sao? Tôi đi đường còn nhiều hơn anh ăn muối!

Da thịt Liễu Thành Ấm mang theo chấm màu lục, đường vân lộ ra mấy phần bằng gỗ hóa, anh mạnh mẽ vọt về phía Chu Dương.

Hiện tại, đến phiên anh phản kích!

  • Cho một cái chết thật thống khoái.

Nắm đấm của Chu Dương vòng vo một quyền, lắc mình đi tới trước mặt của Liễu Thành Ấm, toàn lực đánh một quyền thật mạnh hướng về phía Liễu Thành Ấm.

Xương cằm của Liễu Thành như muốn băng liệt tại chỗ, người bị một cỗ cự lực đánh tới trời.

Người Liễu gia nhìn lên bầu trời, Liễu Thành đã biến thành một điểm đen, tròng mắt suýt chút nữa từ trong hốc mắt trừng ra ngoài.

Đây là người hay sao?

Quả thực Bạo Long hình người mà!

Có thể đánh người ra xa ba dặm, quả nhiên không phải là khoác lác, quả thực là đã đánh giá thấp thực lực của người đàn ông này quá xa rồi.

Đến cùng, Trang Vũ Tình từ chỗ nào tìm được quái vật thế này?

Cao gia thực sự có thể ngăn cản con mãnh thú này hay sao?

  • Cám ơn anh.

Trang Vũ Tình nhìn Chu Dương, mặt đầy cảm động.

Cho dù toàn thế giới này phản bội mình, có thể được Chu Dương vẫn luôn chống đỡ giúp mình, giúp cô ra mặt, đây chính là may mắn lớn nhất cả đời này rồi.

Có được người chồng như thế, còn có gì để cầu.

  • Trang Vũ Tình, đồ đàn bà đê tiện này! Cô ở bên ngoài cấu kết với người đàn ông khác! Mặt mũi của Cao gia đều đã bị cô đánh cho mất hết!

Cao Chí Thành mang theo mười hai người tiểu đội Dạ Oanh giết tới Liễu gia.

Ánh mắt của anh lạnh lùng nhìn về pía Trang Vũ Tình và Chu Dương, hai mắt như muốn phun ra lửa.

  • Trước tiên giết người đàn ông này cho tôi!

Không đợi mười hai người tiểu đội Dạ Oanh bắt đầu hành động, bầu trời bỗng rơi xuống một cỗ thi thể, lại lần nữa đập trước mặt Cao Chí Thành.

Giống như là quả dưa hấu bị rơi bể, nước màu đỏ phun khắp toàn thân anh.