Nền văn minh càng mạnh thì Sáng Thế Thần Khí cũng càng mạnh.
Nền văn minh và hệ thống thần thoại nào hiện tại là mạnh nhất? Đương nhiên, đó là hệ thống thần thoại Bàn Cổ!
Rìu Bàn Cổ Khai Thiên cũng là loại mạnh nhất trong số tất cả các Sáng Thế Thần Khí, có thể được gọi là Sát Phạt Sáng Thế Thần Binh đệ nhất thiên hạ, cực kì khiến người khác kích động.
Hơn nữa, cách mà Chu Dương giải quyết mọi chuyện khiến người khác phải kiêng nể.
Hồng Quân và Ma Tổ La Liên không rõ liệu Chu Dương có biết thêm bí mật nào để trở nên mạnh mẽ hơn không, sợ rằng thực lực của hắn ta sẽ khiến hai người họ bị bỏ lại phía sau rất xa.
Càng sợ rằng Chu Dương sẽ tấn công họ, tìm cách chiếm đoạt những Sáng Thế Thần Khí không dễ gì mới giành được.
Nếu đã như vậy, tốt hơn là nên ra tay trước để chiếm lợi thế.
Chỉ cần giải quyết xong Chu Dương, bọn họ có thể bình chân như vại rồi.
Cuối cùng còn lại hai người, đến lúc đó thì một mất một còn thôi.
Có thể nói, Chu Dương là mục tiêu chung của họ.
“Ta còn tưởng rằng trò chơi lúc trước có chút nhàm chán, hiện tại rốt cục cũng đến phần chính rồi!”
“Không tệ! Trò hay có thể bắt đầu rồi!” Đối phó ba tên Tam Thanh Thánh Nhân kia, Chu Dương cũng không hề nóng nảy... Đến lúc này thì cuối cùng cũng đã có mục tiêu có thể khiến hắn hứng thú.
Các ngươi có nghĩ rằng có thể bình chân như bại khi trở thành Sáng Thế Thần sao? Nghĩ rằng ngươi có thể bắt nạt ta khi trở thành Sáng Thế Thần sao? Có thể đi tiểu tiện ngay trên đầu ta hay sao? Luôn có những người không hiểu rõ tình huống, nghĩ rằng họ đã có một chút thực lực thì liền đến để khiêu khích mình.
Nếu ngươi không cho họ xem xem, thì bọn họ không biết thế nào là lợi hại.
“Các ngươi định đi từng người một lên, hoặc là cùng nhau lên đây!”
Chu Dương không thèm để ý đến của Hồng Quân và Ma Tổ La Liên.
Hắn ta tin tưởng tuyệt đối vào thực lực của mình.
Là một người sớm đã trở thành Sáng Thế Thần trước họ, Chu Dương không hề sợ hãi.
“Xem ra ngươi tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của chính mình!”
“Hãy để ta xem xem ngươi lợi hại như thế nào!” Hồng Quân cười một cái:
“Thật đúng lúc, ta cũng muốn báo thù cho ba vị Đạo Hữu đã chết kia.”
“Thật là giả tạo!”
“Ba người bọn họ là vì ngươi mà tới đây làm loạn, nếu như không có ngươi, bọn họ sẽ không khiêu khích ta, cũng sẽ không chết!” Chu Dương bày ra vẻ mặt khinh thường.
Tên này quá dối trá rồi, quá vô liêm sỉ rồi.
Tuy nhiên, đối đầu với một đối thủ như vậy, ngược lại có thể khiến hắn ta nói ra lời ác ý.
Hồng Quân không tiếp tục nói nữa, vì tiếp tục tranh luận cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Thắng thua mới chính là chân lý vĩnh hằng.
Tốt hơn hết phải làm cho đối phương không thể tiếp tục có cơ hội mở miếng được nữa.
“Hãy để ta xem xem sự tự tin của ngươi rốt cuộc là ở đâu mà có!”
Chu Dương cầm chiếc Rìu Bàn Cổ Khai Thiên trong tay, tất cả sức mạnh và quy tắc của đại thế giới đều tập trung lên Rìu Bàn Cổ Khai Thiên.
Với một tiếng hét nhẹ của hắn ta, trong khoảnh khắc tiếp theo đó, không gian xung quanh tan vỡ, các quy tắc và sức mạnh được ngưng đọng lại thành một, nghiền nát về phía Hồng Quân.
Hồng Quân đội một Tạo Hoá Ngọc Diệp trên đầu, trong tay cầm một vũ khí có hình dạng kì quái.
Phía trên cũng toát lên khí tức và quy tắc của Sáng Thế Thần Khí, không cần nghĩ cũng biết đây là Sáng Thế Thần Khí mà không biết Hồng Quân đã có được nó từ đâu.
“Bùm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, cả người Hồng Quân bị đánh bay ra ngoài.
Từng hào quang bay lượn xung quanh người, chữa lành những vết thương trên cơ thể.
“Một sức mạnh mạnh mẽ và đáng sợ! Ngay cả cùng lúc hai cấp Sáng Thế suýt chút nữa cũng không thể chống lại được!”
“Ta thừa nhận ngươi là người mạnh nhất!” Hồng Quân không thể không phục thực lực của Chu Dương.
Đương nhiên, khi nhìn chiếc Rìu Bàn Cổ Khai Thiên trong tay Chu Dương, ánh mắt của hắn càng thêm nóng bỏng.
Đây thực sự là một Trọng Bảo, Sáng Thế Thần Khí trong tay hắn so với nó còn kém xa một bậc.
“Ta không cần ngươi thừa nhận! Ta chỉ cần đấm cho ngươi tiểu ra quần thôi!”
“Nếu ngươi đã dám khiêu khích ta, thì nhất định phải trả giá!”
Chu Dương đắc ý không nương tay, cầm trên tay Rìu Bàn Cổ Khai Thiên xông lên, sức mạnh cuồng bạo và cứng rắn ầm ầm giáng xuống Hồng Quân không ngừng, từng đợt sức mạnh hủy diệt bao phủ lấy Hồng Quân.
Sáng Thế Thần Khí trong tay của Hồng Quân là một vật có thể công lẫn thủ, mặc dù lực sát thương không phải là siêu cường, nhưng cũng là một Sáng Thế Thần Khí.
Từng hào quang bao bọc lấy nó, nhưng lại bị vỡ ra hết lần này đến lần khác.
Cả hai người một người đánh một người lui, vừa đánh vừa thủ, vô tình đã lao ra khỏi đại thế giới và đến một nơi hắc ám hư vô.
“Khụ khụ!”
Hồng Quân bị đánh đến mức không ngừng ho ra máu, cơ thể hắn ta tan vỡ rồi ngưng tụ trở lại.
Cơ thể hắn vừa ổn định thì Chây Dương lại tiếp tục đánh đến, không cho Hồng Quân chút cơ hội nào.
“Tan biến!”
Rìu Bàn Cổ Khai Thiên trong tay Chu Dương đột nhiên trở nên lớn hơn, ngay sau đó đập vào đầu của Hồng Quân.