Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 54: Mục Tiêu Của Ta Chính Là Truyền Kỳ




“Bọn họ chết chắc rồi!” Hoắc Điển nhìn thấy chiếc xe Van đi về phía đàn Zombie, âm thầm lắc lắc đầu.

Không biết có nên nói bọn họ điếc nên không sợ súng không ? Hay là nên nói bọn họ đang cố ý chịu chết nhỉ.

Nhưng mà, chiếc xe Van đột nhiên dừng lại, thấy vậy Hoắc Điển và Trang Vũ Tình hơi sửng sờ, lẽ nào tên gia hỏa này hối hận rồi, không muốn chết nữa.

Đương nhiên, cái ý nghĩ này vừa lóe lên, một giây sau, gió nổi lên.

Từng cơn gió nhẹ thổi tới, nhưng mà gió càng lúc càng nhanh, trong cơn gió giống như đang mang theo lưỡi dao, cấp tốc cắt gọt không khí, mang theo từng tiếng rít gào ác liệt.

“Chẳng lẽ muốn nổi gió lớn?!”

Hoắc Điển biến sắc, gió càng lớn thì thứ bất lợi chính là chiếc trực thăng này.

“Lập tức tìm một chỗ đậu.”

Bọn họ không chú ý đến động tĩnh phía Chu Dương nữa, nếu như bay ở trên trời rồi gió lớn hơn, kết quả tuyệt đối chính là người một nơi chuyên cơ một ngả.

Bây giờ không phải là thời đại hòa bình, không có dự báo thời tiếc, gặp chuyện này chỉ có thể nhìn vận khí.

Trên mặt đất bọn họ cũng không dám dừng lại, vạn nhất một bầy Zombie chạy tới, tất cả mọi người trên máy bay vũ trang đều phải chết.

Máy bay loạng choạng bay về phía một cao ốc chọc trời, cũng may nhờ bọn họ không ở trong phạm vi ảnh hưởng của cuồng phong, nếu không thì máy bay tất nhiên đã rơi xuống rồi.

Tiếng gió càng ngày càng nhanh, giống như vô số phong mang đang va chạm với nhau.

Cửa xe mở ra, Chu Dương đi ra từ bên trong.

Từng luồng cuồng phong tới gần Chu Dương đều trở nên dễ bảo, không gây hại cho Chu Dương .

Hắn chính là quân vương trong gió!

Chúa tể của những cơn gió!

Những con Zombie đang xông tới, còn chưa nhào về phía Chu Dương, đã bị phong mang chém ra từng vết thương lớn, thân thể trong một hơi thở đã chia năm xẻ bảy.

Một cơn lốc xoáy lớn bắt đầu ngưng tụ, như vũ loạn điên phong , không thể địch nổi.

Vô số ánh mắt có thể nhìn thấy những cơn gió đang tạo thành phong mang, tất cả xây dựng thành một cơn lốc xoáy thật hoành tráng, một đường hát vang, không thể cản phá

Nơi đi qua, từng con Zombie bị cuốn lên trời, giống như cối xay thịt, thái Zombie ra thành mảnh nhỏ.

Từ đầu đến cuối, vô luận là Zombie tiến hóa , hay là Zombie biến dị , đều không cách nào ngăn cản loại thiên tai này

Trạng thái của cơn lốc bây giờ không khác gì một thiên tai chính hiệu, khuyết điểm duy nhất là vẫn chưa đủ lớn.

«Chúc mừng túc chủ đánh chết 1201 con Zombie tiến hóa , thu được 6005 điểm.»

«Chúc mừng túc chủ đánh chết 25 con Zombie biến dị loại nhanh nhẹn, thu được 6300 điểm.»

«Chúc mừng túc chủ đánh chết 30 con Zombie biến dị loại lực lượng , thu được 9000 điểm.»

«Chúc mừng túc chủ đánh chết 5 con Tang Chung ( Zombie biến dị hai loại là thể chất và lực lượng), thu được 5000 điểm.»

«Chúc mừng túc chủ đánh chết 1 con Thiểm Thực Giả ( Zombie tiến hóa loại đặc biệt, thu được 2000 điểm.»

Tiện tay kiếm lời 3 vạn điểm, tốc độ kiếm điểm cũng quá nhanh rồi, số lượng điểm này có thể đổi được 3 cái Bạch Kim bảo rương.

Đổi thành Hoàng Kim bảo rương chính là gần 30 cái.

Suy nghĩ một chút về cảnh tượng mở 30 cái Hoàng Kim bảo rương, Chu Dương sáng mắt lên như đèn oham

Vì điểm, hắn cày như trâu, hao hết năng lượng rồi vừa đi vừa nghỉ được nửa ngày, 500 điểm năng lượng đã hồi đầy trở lạim.

Nuốt vào một chai dược tề khôi phục năng lượng, năng lượng trong nháy mắt khôi phục lại thành 200 điểm, tăng gấp đôi tốc độ hồi phục.

Vừa đủ 3 vạn điểm cũng không khiến Chu Dương hài lòng, hôm nay nói thế nào cũng phải giải quyết sạch Zombie trong Đại Xương Thị.

Bạch Kim bảo rương và kim cương bảo rương hắn cũng đã thử qua, nhưng Truyền Kỳ bảo rương hắn vẫn chưa thử mở lần nào.

Hôm nay mục tiêu của hắn là mở ra một cái truyền kỳ bảo rương!

“Các ngươi ở bên cạnh chờ ta, ta đi giải quyết Zombie!”

Người khác gặp phải Zombie, hận không thể trốn xa hơn, trốn xa hơn nữa, chỉ có Chu Dương mới có suy nghĩ tiến vào Zombie triều.

Zombie rời rạc coa nhất cũng chỉ có trăm con, Chu Dương sẽ không lãng phí đại chiêu ở mặt hàng nàu.

Cầm Trảm Lôi kiếm trong tay, thân ảnh di chuyển như cơn gió, lưỡi kiếm vung lên thật dữ dội.

Tốc độ kia quả thực quá nhanh, ngay cả thân ảnh cũng không cách nào nhìn kịp, thứ duy nhất có thể thấy rõ là những con Zombie đang liên tục bị lìa đầu.

Toàn bộ đều giải quyết trong một chiêu, sạch sẽ gọn gàng.

“Lão công thật lợi hại nhỉ!”

Trình Khả Nhi vốn cho thực lực của mình đã đuổi kịp Chu Dương, thậm chí còn muốn bảo vệ hắn.

Hôm nay Chu Dương biểu hiện ra tốc độ và thực lực khiến nàng ngẩn người.

Không nói về cơn lốc xoáy kia, đơn giản nhất là thực lực về thân thể thôi thì Trình Khả Nhi tự nhận là mười người như nàng cũng không phải là đối thủ của Chu Dương.

Thuộc tính tăng lên gấp đôi, không chỉ đơn giản như lấy một địch hai, tiêu diệt mấy chục người có thể ngang bằng hoặc hơn mình trước lúc buff x2 cũng không khó.

Một trận quyết đấu phân thắng bại , chênh lệch vè một ít thuộc tính cũng đủ để phân ra thắng bại, chứ không cần nói đến trăm điểm.

Miêu Linh Nhi trợn mắt, khó tin nhìn cảnh trước mắt này.

Nàng lúc trước nghe người khác đồn thỏi, còn tưởng rằng Chu Dương không có thực lực, chỉ là 1 người ăn bám, hôm nay xem ra hắn mới chính là người mạnh nhất.

“Thật lợi hại!” Ánh mắt của nàng lấp lánh lên, giống như có vạn vì sao đang sáng lên vậy, dấy cho nàng một hi vọng.

Người bình thường hay cảm thấy hứng hú với những người hoặc vật gì cường đại hơn mình, đặc biệt là ở tận thế, không có cảm giác an toàn, thực lực càng cao thì càng đáng tin cậy.

“Thực lực của chúng ta đều do Dương Ca cho, chỉ cần ngươi có thể làm hắn vui lòng, ngươi cũng sẽ có thể mạnh giống chúng ta vậy.”

Viên Thanh Tuyết giải thích với Miêu Linh Nhi, vì gia tăng tính thuyết phục cho nàng, bàn tay nàng tạo ra một đám lửa lớn, không ngừng bay lượn xung quanh.

Miêu Linh Nhi tựa hồ đã hiểu được điều gì, gật đầu liên tục.

Có thể giúp ngươi được đến thế mà thôi...

Viên Thanh Tuyết không muốn Miêu Linh Nhi đặc lên con đường nàng đã từng đi.