Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 348: Tôi Là Chồng Tương Lai Của Cô! Nếm Thử Hương Vị Của Lựu Đạn, Nhớ Nhai Kỹ (2)




Helen căn bản là không có để ý tới hắn ta, cô nhìn về phía Chu Dương, trong mắt lóe lên sự nghi hoặc.

  • Từ trước tới nay tôi chưa từng gặp anh, rốt cuộc thì anh là ai?

  • Ông xã tương lai của em!

Chu Dương nhớ tới lúc trước Dương Tuyết Mạn đã sử dụng chiêu này, nhất định là mình đã bị cô nàng lây bệnh.

???

Lúc này tất cả mọi người đều bối rối, không ngờ tình huống đã đảo ngược lại.

  • Tiểu tử, tao khuyên chú mày không nên dính vào chuyện của chúng tao! Bằng không thì….

Bọn hắn không nói gì, chỉ giơ súng lên nhắm ngay Chu Dương.

Chỉ cần hô một tiếng thì mưa đạn sẽ bay tới ghim vào người tên Trung Quốc này.

  • Tôi giúp cô giải quyết đám tép riu này thì cô đồng ý làm vợ của tôi, thế nào?

Chu Dương không coi súng ống của đám người kia ra gì, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Helen.

Helen lập tức muốn cự tuyệt, cho dù có chết thì cô cũng không đồng ý hi sinh bản thân. Huống chi người đàn ông này có lai lịch bất minh, ai biết hắn ta tới đây có mục đích gì.

  • Đúng rồi, tôi tới từ phòng thí nghiệm Koelda!

Chu Dương lấy ra tấm ảnh chụp mà Helen chụp chung với mẹ của mình.

Thứ này lập tức đánh tan phòng tuyến trong lòng cô.

  • Mẹ!

Vô luận là chữ trên ảnh hay là địa điểm mà Chu Dương nói tới, tất cả đều xác nhận rằng Chu Dương đã đi tới từ nơi mà mẹ cô làm việc.

Sau khi phát sinh tận thế, Helen không phải là không muốn đi tìm kiếm cha mẹ của mình, nhưng mà khoảng cách cô đạt được cự thú đã qua một tháng, thời gian dài như vậy thì cha mẹ của cô đã lành ít dữ nhiều.

Huống chi, một con cự thú cũng khó có thể bảo vệ cô chu toàn.

Cho tới khi Chu Dương xuất hiện, hơn nữa còn mang theo ảnh chụp của mẹ con cô, cái này khiến cho Helen hoài nghi rằng mẹ của mình vẫn còn sống.

  • Trước khi bà ấy nhắm mắt thì đã giao phó cô cho tôi!

  • Bà ấy nói tôi là người đàn ông tốt nhất thế gian!

Chu Dương không biết xấu hổ mà tự thổi phồng bản thân.

  • Nếu mà cô không nói gì thì tôi coi như cô thầm chấp nhận!

Helen đang trong trạng thái bị đả kích rất lớn khi biết được tin mẹ mình đã chết, cô hoàn toàn chưa lấy lại tinh thần cho nên cũng không nghe thấy mấy câu tiếp theo của Chu Dương.

  • Rất tốt, bắt đầu từ hôm nay, em chính là vợ của anh!

  • Tụi bây dám khi dễ em yêu, vậy thì cũng đừng trách tao không khách khí!

Mọi người hoàn toàn không hiểu gì cả, thì ra hai người này không có quen biết nhau từ trước, nhưng mà tình huống tiếp đó lại trở nên kỳ quặc không kiểm soát được.

  • Cái tên này dám đùa giỡn chúng ta, giết chết hắn đi!

Có tiếng súng vang lên, nhưng mà lại không có bất cứ viên đạn nào được bắn ra.

Ầm!

Súng ống trong tay đám người kia đều bị tạc nòng từng tên bị đạn bắn ngược máu thịt be bét, ngã trên mặt đất kêu rên thảm thiết liên hồi.

  • Đừng có chĩa mấy thứ đồ chơi này vào người tao, như vậy sẽ khiến tao rất tức giận!

  • Còn mày nữa, không phải mày rất thích ném lựu đạn sao?

  • Nào, tới nếm thử hương vị của nó đi, nhớ nhai kĩ ha!

Chu Dương xuất quỷ nhập thần, sau một khắc đã xuất hiện ở trước mặt Richard rồi nhét hai trái lựu đạn vào trong miệng hắn ta.

  • Ầm!

Lựu đạn phát nổ trong miệng Richard, trực tiếp tiễn hắn ta về tây thiên.

Cho người ta ăn lựu đạn!

Đây là cái thao tác quỷ dị gì vậy?

Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Richard, mọi người hoàn toàn ngẩn người, sau đó cả đám chạy trốn như bay.

Nếu không nhanh chóng rời khỏi nơi này thì ai biết tên kia có phát bệnh nhét lựu đạn vào miệng mỗi người hay không? Đến lúc đó thì bọn họ tìm ai trách cứ đây?

  • Hai đứa tụi bây còn đứng đó làm gì nữa? Mau đi tiêu diệt bọn chúng đi!

  • Đúng rồi, không được ăn thịt người! Nếu không thì coi chừng tao hầm cả hai!

Chu Dương không thèm đi giải quyết đám tép riu này, đánh đánh giết giết trước mặt người đẹp là không tốt, anh muốn duy trì phong độ lịch sự.

Chu Dương sửa sang quần áo một chút, sau đó lộ ra một nụ cười hoàn hảo.

  • Helen, hãy đi với anh!

  • Anh cần em!

Helen mới phục hồi tinh thần lại, đôi mắt vẫn còn ngấn lệ.

  • Cám ơn anh đã cứu tôi, tôi sẽ không bao giờ quên ân cứu mạng của anh, nhưng mà việc làm vợ thì thật sự xin lỗi!

Trong giọng nói của Helen kiên quyết cực kỳ.

  • Nói như vậy nghĩa là em muốn đổi ý à?

  • Tôi còn chưa nói đồng ý bao giờ!

Chu Dương khống chế dị năng hệ Hỏa thổi bay tro bụi trên người Helen.

Cả người sạch sẽ thoải mái, Helen cũng càng trở nên xinh đẹp hơn.

  • Chúng ta cùng nhau làm một ít chuyện xấu hổ đi!

Trái tim Chu Dương đập liên tục, quả là không uổng công mình lặn lội ngàn dặm xa xôi tới nơi này.

Ngoài đời còn đẹp hơn cả trong hình.

Anh bước tới trước mặt Helen rồi vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.

Helen vung nắm đấm phản kháng nhưng vẫn không cách nào tránh được vòng tay ôm ấp của Chu Dương.

  • Anh mau buông tôi ra!

  • Không phải người xưa có câu ‘ân cứu mạng lấy thân báo đáp’ sao?

  • Anh lớn lên không xấu, không cần đợi tới kiếp sau mới báo đáp!

  • Nếu mà em muốn kiếp sau báo đáp thì anh cũng có thể đánh chết rồi sau đó cứu em sống lại.

Chu Dương cười nói, nhưng mà Helen hoàn toàn không hiểu người này đang nói cái gì.

  • Xin lỗi, tôi không thích đàn ông!

Cho đến giờ phút này thì Helen mới nói sự thật.

  • Đồng tính nữ? Bách hợp?

Chu Dương sử dụng Kẻ nắm giữ ký ức tra xét tin tức, phát hiện Helen không có nói dối, lúc này thì sắc mặt anh mới trở nên cổ quái.

Helen đúng là thân thể thuần khiết, nhưng mà cô nàng lại thích con gái.

Hơn nữa cô ấy còn giấu rất kỹ, cho đến nay thì trong căn cứ không có một người biết được chuyện này.

  • Không sao cả, anh không ngại, nói không chừng anh còn có thể giúp em bẻ thẳng lại.

Nếu mình bỏ lỡ một người xinh đẹp như vậy thì quả thật là quá đáng tiếc!

Huống chi cô gái xinh đẹp như vậy là bách hợp thì khẳng định là lãng phí.

Đầu tiên thử xem mình có thể bẻ thẳng Helen lại hay không, nếu mà không được thì chỉ có thể sửa đổi ký ức của cô ấy một chút.

Phần lớn đồng tính nữ chẳng qua là bị ảnh hưởng bởi một chuyện gì đó trong quá khứ, từ đó khiến bọn họ thay đổi giới tính đối tượng yêu thích, chỉ cần sửa lại ký ức có vấn đề thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Loại chuyện này nếu dựa vào dị năng thì không có gì thú vị, đương nhiên là phải dựa vào bản lãnh của chính mình thì mới có cảm giác quang vinh.

  • Anh không phải là vấn đề!

Vừa nghe Chu Dương nói tới nước này, Helen bất giác mà nhíu mày một cái.