Nhưng mà virus sinh hóa là kiệt tác của văn minh Nurkse, há lại dễ dàng phá giải như vậy, vì vậy mọi người thí nghiệm hơn nửa tháng mà vẫn không có chút tiến triển nào.
Vốn dĩ phòng thí nghiệm được thiết kế với tầng phòng ngự bậc nhất, hơn nữa còn có lương thực dự trữ, nếu cần kiệm thì bọn họ vẫn có thể chống đỡ được hơn hai, ba tháng.
Biến cố xảy ra khi mọi người dùng hết vật thí nghiệm Zombie, vì để tiếp tục nghiên cứu, bọn họ tìm đường chết mà đi ra ngoài bắt Zombie sống.
Có thể tưởng tượng được kết quả sau đó, đám Zombie chọc thủng tầng phòng ngự rồi vọt vào đây như nước lũ.
Phần lớn người chết thảm tại chỗ, trực tiếp biến thành Zombie, chỉ có rất ít người còn sống.
Có năm nam và hai nữ trốn thoát vào căn phòng dưới lòng đất này.
Nhưng mà không gian tầng hầm không tính lớn, thức ăn và nước uống có hạn, làm sao có thể chống đỡ nổi cho bảy người?
Nơi này chỉ có thức ăn và nước uống, không có gì để giải trí, hai người phụ nữ tất nhiên là không thể thoát khỏi số phận trở thành nô lệ, trở thành công cụ phát tiết của đám đàn ông...
Bọn hắn không dám xông ra đối mặt với Zombie, chỉ dám khi kẻ yếu bên cạnh mình.
Vì để tiết kiệm nước, bọn hắn thậm chí còn thu thập cả nước tiểu.
Dù vậy thì cả bảy người chỉ có thể chống đỡ được nửa tháng thì nguồn thức ăn đã cạn kiệt.
Không có thức ăn thì làm sao bây giờ? Muốn sống sót thì cũng không thể chết đói!
Kết quả có thể tưởng tượng được, hai người phụ nữ không thể tránh thoát kết cục bi thảm, bị những người còn lại giết ăn.
Nếu mà Chu Dương không có đến đây, có lẽ không được bao lâu thì bọn hắn sẽ vẫn tiếp tục tàn sát lẫn nhau, mãi đến khi chỉ còn lại một người cuối cùng.
Thật là một đám người khiến người khác ghê tởm!
Không dám chạy ra bên ngoài đánh chết Zombie mà chỉ dám tàn sát lẫn nhau.
Chúng mày không xứng đáng tiếp tục sống trên thế giới này.
Một người tới gần Chu Dương rồi kinh hô một tiếng, ý đồ muốn hấp dẫn sự chú ý của anh, ba tên còn lại thì đột nhiên vọt tới.
Mới vừa rồi, cả bốn đã cảm nhận được sát ý của Chu Dương.
Nếu đã như vậy thì còn không bằng bọn hắn ra tay trước.
Chu Dương vung tay lên, thân thể của bốn tên kia lập tức vỡ vụn, tất cả bị tiêu diệt sạch sẽ trong nháy mắt.
Đến tận đây, Chu Dương đã kết thúc tội ác cả đời của bọn hắn.
Đương nhiên, lần này anh không phải không có thu hoạch được gì.
Chu Dương đi tới một căn phòng, bày trí trong phòng tương đối chỉnh tề, nhìn qua giống như một nơi ở của phụ nữ.
Mà sự thật cũng đúng là như thế, nơi này đã từng là nơi ở của một người phụ nữ.
Trên cái bàn cách đó không xa có đặt một tấm hình, đó là ảnh chụp của hai người phụ nữ, một người phụ nữ trung niên và một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đứng cạnh nhau, hai người có nụ cười rực rỡ và tỏa nắng như là ánh mặt trời.
Nơi ẩn núp Kasla, con gái và tôi!
Đây là những chữ ở trong hình.
Chỉ là người phụ nữ trung niên đã bị mấy tên đàn ông kia ăn thịt, còn cô gái xinh đẹp kia...
Thông qua ký ức của những người khác, Chu Dương biết được người mỹ nữ này từ nhỏ đã được mẹ của mình hun đúc, môn học cô theo đuổi cũng là nghiên cứu sinh vật, hơn nữa còn là một thiên tài.
Cô ấy là thành viên của câu lạc bộ Mensa, có chỉ số thông minh cực cao, từ nhỏ đã nhảy lớp liên tục, hai mươi tuổi đã bắt được bằng bác sĩ, là một thiên tài chính cống.
Đối với người phụ nữ vừa xinh đẹp lại cực kỳ phù hợp yêu cầu của mình, đương nhiên là Chu Dương sẽ không bỏ qua.
Mình phải tìm cô ấy cho bằng được!
Lại có mấy tên sống sót không biết tự lượng sức mình muốn xâm lấn trụ sở của chúng ta!
Đám dân chạy nạn đáng chết này! Bản thân thì không có thực lực và năng lực gì, chỉ biết hái thành quả của người khác, thật sự là không thích nổi!
Bốn, năm người đàn ông thu hồi súng trong tay, thấy có tên chưa chết hoàn toàn thì cầm dao bổ xuống.
Đây là vì đề phòng người chết biến thành Zombie, hoặc là còn chưa chết hẳn.
Sở dĩ bọn họ không sử dụng súng là vì để tiết kiệm đạn.
Đạn dược là vật phẩm hiếm có ở tận thế, tiết kiệm được viên nào thì hay viên ấy.
Xa xa đã có người nhóm lửa, các thủ vệ lôi thi thể tới rồi ném vào ngọn lửa kia.
Nếu như cứ để mặc thi thể thối rữa thì lâu ngày sẽ hình thành ôn dịch.
Cái chết đen không người không biết chẳng phải cũng là một loại ôn dịch đó sao?
Huống chi, không có ai thích cuộc sống tại một nơi thi thể chồng chất, tràn đầy mùi xác chết hôi thối.
Nhân viên phụ trách thông báo phần hao tổn và thu hoạch được lần này, cuối cùng đưa danh sách tới trong tay nữ thủ lĩnh của căn cứ, Helen.
Helen không lớn lắm, cô ta nhìn qua chỉ mới chừng hai mươi tuổi.
Một người phụ nữ ở tại tận thế, đặc biệt là một người phụ nữ trẻ đẹp, phần lớn đều là đồ chơi của đám đàn ông.
Một người đàn bà thì làm sao có thể phục chúng được?
Nhưng mà người ở đây vẫn luôn một mực cung kính, thậm chí không dám nhìn mặt của Helen.
Người phụ nữ này đẹp thì đẹp đó, có điều người này là hoa hồng kịch độc có gai, không thể trêu chọc.
Mỗi người trong trụ sở chỉ có thể nhận được số đạn cơ bản nhất, muốn có nhiều đạn hơn thì cần phải được sự phê duyệt của thượng tầng.
Căn cứ làm như vậy cũng là có nguyên nhân.
Bởi vì một khi có cá nhân sở hữu lượng súng ống lớn thì sẽ đưa tới phiền toái.
Lúc trước trong trụ sở đã phát sinh phản loạn một lần. Mấy tên thuộc hạ muốn thu được quyền khống chế căn cứ, bọn hắn không muốn giao căn cứ vào trong tay một người đàn bà.