Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 292: Anh Sẽ Không Để Bất Cứ Hồ Ly Nào Thương Tổn Em! Nhưng Mà Người Tôi Sợ Là Anh….. (1)




Nhị Ngốc phun ra lửa rồng hủy diệt từ trong miệng, sương độc màu đen vừa mới tiếp xúc đã bị đốt cháy, tan biến hết trong nháy mắt.

  • Muốn chạy à!

  • Ta là người thủ hộ của đại địa!

  • Mặt đất xoay chuyển!

Từng khối trụ đá toát ra khỏi mặt đất, đồng thời đẩy Yamata no Orochi lên cao.

Yamata no Orochi vừa giận vừa sợ, nhìn thấy Nhị Ngốc nhào tới, không chút nghĩ ngợi mở miệng cắn ngược lại.

Ngay tại lúc đó, vết thương trên người Yamata no Orochi đã mọc ra thịt lồi, vết thương nhanh chóng khôi phục, không bao lâu thì những cái đầu bị cắn đứt đã mọc ra lần nữa!

Móng vuốt rồng cường tráng quắp xuống Yamata no Orochi, sau đó dùng sức xé từng cái đầu xuống rồi vứt qua một bên.

Lúc này thì những vị trí khác đã mọc ra đầu hoặc là đuôi lần nữa.

Nhị Ngốc không vội giết chết Yamata no Orochi, một cái long trảo đè Yamata no Orochi xuống đất, chỗ nào mọc ra liền bị Nhị Ngốc cắn xuống.

Không phải năng lực khôi phục của mày rất mạnh sao?

Vậy thì cho tao nhiều thịt rắn hơn để làm thức ăn dự trữ đi!

Không lâu sau thì thịt rắn bên cạnh Nhị Ngốc đã chồng chất như núi, Yamata no Orochi triệt để biến thành máy sản xuất thịt.

Khôi phục cần phải tiêu hao năng lượng, năng lực của Yamata no Orochi dần dần cạn kiệt, thật lâu không thể mọc ra cái đầu nào nữa.

Nếu không có giá trị lợi dụng nữa thì Nhị Ngốc không cần lãng phí thời gian, cô nàng trực tiếp phá vỡ trái tim của Yamata no Orochi.

  • Giải quyết toàn bộ chúng nó đi!

Mười vạn thiên binh vọt tới đám yêu quỷ đang đứng xa xa quan sát trận chiến, lại là một hồi mưa máu gió tanh.

Chu Dương không tiếp tục để ý tình hình chiến đấu, anh dựa theo ký ức lấy từ Cửu Vĩ Hồ Tamamo no Mae đi tới một nơi được gọi là Hồ Khâu, xa xa có thể nhìn thấy mấy con tiểu hồ ly đang chơi đùa với nhau.

Phần lớn hồ ly đều là hồ ly phổ thông, máu yêu không đủ thuần tuý vì thế chúng nó đều có màu lông hỗn tạp.

Đáng yêu nhất chính là bạch hồ ly, toàn thân là một màu tuyết trắng không hề có tạp chất, chín cái đuôi nhỏ sau lưng không ngừng lắc lư.

Ừ, quả nhiên là hồ ly cái.

  • Tiểu hồ ly mau tới đây, thúc thúc, phi, ca ca tới đón em đây.

Nhìn thấy Chu Dương, mấy con tiểu hồ ly đang chơi đùa lập tức chui vào sơn động hoặc là bụi cây, không dám ló đầu ra.

Có vài con tương đối lớn gan, nhe răng nhếch miệng về phía Chu Dương.

Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ trợn đôi mắt to nhìn Chu Dương, có chút sợ hãi.

Dáng vẻ của người này thấy thế nào cũng giống như là quái thúc thúc.

  • Mấy đứa không cần sợ, anh là người tốt.

Một nhân loại nói câu này, thấy thế nào cũng không có sức thuyết phục.

Nhân loại là sinh vật hiếm có tại yêu quỷ giới, đàn tiểu hồ ly nhìn Chu Dương như đang nhìn thấy quốc bảo.

Cả bọn đợi nửa ngày không thấy nhân loại ra tay, lá gan lớn thêm không ít.

  • Nghe ma ma nói thịt loài người ăn rất ngon? Không biết có phải là thật hay không?

  • Nhân loại thật sự là thức ăn sao? Ăn ngon không?

  • Tớ cũng nghe ma ma nói qua, mỗi lần nhắc tới nhân loại thì bà ấy đều sẽ chảy nước miếng.

  • Tớ thì nghe ma ma nói rằng bà ấy từng có một đoạn tình yêu thê mỹ với nhân loại, cả đời đều khó mà quên được.

  • Tình yêu là thứ gì? Có thể ăn được không?

Bọn tiểu hồ ly giao lưu với nhau, trong mắt đều là vẻ hồ nghi.

  • Tớ muốn nếm thử một chút!

Một con hồ ly tạp chủng có hình thể tương đối lớn nhảy ra dõng dạc tuyên bố một câu, không biết là vì khoe khoang hay là vì nguyên nhân nào khác. Nó nhảy đến trước mặt Chu Dương rồi vươn móng vuốt sắc bén của mình ra.

  • Các cậu không được ăn thịt người, nhân loại rất đáng yêu!

Thanh âm non nớt của Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ truyền ra.

Có tiểu hồ ly giơ móng vuốt che mắt lại, không đành lòng nhìn thẳng.

Ầm!

Có thanh âm của vật nặng rơi xuống đất, khứu giác cường đại của hồ ly ngửi được một cỗ mùi máu tanh.

Nhân loại đã chết sao?

Có mấy con tiểu hồ ly tương đối lớn gan nâng móng vuốt lên nhìn về phía Chu Dương.

Nhân loại vẫn đứng nguyên tại chỗ, hoàn hảo không chút tổn hại, trên thân không hề có một chút vết thương.

Như vậy mùi máu tanh là của...

Sau đó đàn tiểu hồ ly nhìn thấy đồng bọn của mình dính chặt ở trên tường, giống như là một bãi bùn nhão.

Kẻ chết thế mà lại là đồng bọn của chúng nó.

  • Nó không nghe lời, anh chỉ có thể giáo dục nó một chút.

Nhà ngươi gọi cái quỷ này là giáo dục sao?

Bọn tiểu hồ ly sợ ngây người, từng con nhanh chóng chạy ra xa.

Ma ma, con phải về nhà!

Như một làn khói, toàn bộ hồ ly đều chạy mất dạng.

Bao gồm mục tiêu của Chu Dương, Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ.

Chu Dương đi theo Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ, tìm được nhà của nó.

Đó là một cái động hồ ly to lớn được tô điểm bằng một viên dạ minh châu, nhìn khí phách hơn hẳn hang động hồ ly bình thường.

Nơi này không giống như là ổ hồ ly, ngược lại có chút giống như nơi ở của nhân loại.

Vài tên nô bộc nửa người nửa hồ ly đang dọn dẹp nơi ở, nhìn thấy Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ đi tới, từng tên cung kính cúi chào:

  • Thiếu chủ.

  • Mau trốn đi, bên ngoài xuất hiện một tên đại ma vương nhân loại.

Cửu Vĩ Tiểu Bạch Hồ sợ hãi chạy tới, vừa chạy vừa kêu to cảnh báo cho những hồ ly nô bộc.

  • Nhân loại? Thiếu chủ, ngài có bị hoa mắt không! Yêu quỷ giới làm sao lại có nhân loại được chứ?

  • Nhân loại đều là tầng dưới chót của chuỗi thực vật, đại nhân Tamamo no Mae đã ăn vô số nhân loại rồi.

  • Tôi thích ăn tim của loài người nhất....Ồ, thật đúng là có nhân loại tới!

Ba tên hồ ly nô bộc đang thảo luận xem nơi nào của nhân loại ăn ngon nhất, không ngờ lại nhìn thấy một nhân loại bước vào hang động.

  • Tại sao nhân loại lại có mặt ở nơi này? Chẳng lẽ là đại nhân Cửu Vĩ Hồ Tamamo no Mae bắt được thú cưng mới?

Cái này không trách bọn họ suy nghĩ lung tung.

Yêu quỷ giới không thể nào có nhân loại sống sót, cho dù là có nhân loại xông nhầm vào yêu quỷ giới, không chờ bọn họ đi tới Hồ Khâu thì đã sớm bị yêu quái bên đường ăn sạch.

  • Thật sự muốn nếm thử thịt người một chút.

Mấy con hồ ly nhìn chằm chằm Chu Dương, nói năng không kiêng nể gì.