Chu Dương còn chưa ra khỏi cửa cũng đã biết chuyện gì xảy ra bên ngoài.
Nghe thấy Chu Dương nói, bọn họ giống như là tìm được trụ cột.
Có tôn đại thần này ở đây, bọn họ an tâm rất nhiều.
Lúc trước mọi người còn cảm thấy lấy ra lương thực trân quý cho nhóm của Chu Dương là một việc thiệt thòi lớn, bây giờ nhìn lại, quả thực là kiếm lời.
Nếu không thì bị một con quái vật biển to lớn như vậy đi theo giày vò, tất cả mọi người đều muốn bay màu.
Cho dù có nhiều thức ăn đi nữa thì có ích lợi gì chứ?
Ăn còn không phải là để sống sót sao?
Người đã chết, vậy thì lương thực còn có ý nghĩa gì nữa.
Ầm!
Nước biển trở nên nhấp nhô mãnh liệt, một đợt sóng cao gần ba mươi mét đánh úp tới du thuyền, lực đạo vô cùng khủng bố.
Listeria và những người khác bị dọa sợ đến mức mặt không còn chút máu, rối rít rút lui.
Đợt sóng cao gần ba mươi mét này có thể chụp người ta bất tỉnh nhân sự, thế mà tên này lại còn nói con hải quái đó khí lực nhỏ?
Lẽ nào đại ca không phát hiện con cá này chỉ nhỏ hơn du thuyền một vòng thôi sao?
Cái này mà cũng có thể gọi cá nhỏ?
Trên bàn tay của Chu Dương toát ra khói trắng mịt mù, sau đó anh ném thứ này về phía cơn sóng lớn.
Sóng lớn tiếp xúc khí lạnh mà Chu Dương thả ra, trong nháy mắt từ trạng thái chuyển động biến thành tượng băng bất động, chỉ cách du thuyền chưa tới một mét.
Đậu xanh?
Tất cả người trên thuyền đều ngây ngốc, trong dự đoán của bọn họ, Chu Dương hẳn là sẽ dốc hết vốn liếng để hoá giải cơn sóng lớn, sau đó vọt vào trong biển đại chiến ba trăm hiệp với Cự Ngư.
Nhưng mà chuyện vừa xảy ra hoàn toàn lật đổ nhận thức của bọn họ, một cơn sóng lớn cao gần ba mươi mét đã trực tiếp biến thành tượng băng, đây là hành động vĩ đại tới dường nào!
Mấy người nhìn bên ngoài kìa!
Đậu xanh!
Đậu xanh!
Đậu xanh!
Không biết từ khi nào mà mặt biển xung quanh du thuyền đã hoàn toàn đóng băng, mọi người không biết đóng băng bao nhiêu dặm, chỉ thấy bốn phía là một mảnh trắng xóa, nhìn không thấy bờ bến.
Đây là việc mà con người làm được sao?
Tiện tay đóng băng toàn bộ mặt biển phụ cận ít nhất mười dặm, đây là thủ đoạn bực nào.
Nước biển không giống với nước sông, đóng băng khó hơn rất nhiều, nhưng có thể dễ dàng đóng băng một phạm vi lớn như vậy trong nháy mắt, cái này đã không phải là trình độ mà con người có thể làm được.
Xưng là thần cũng không quá đáng chút nào.
Thậm chí, chỉ cần dựa vào chiêu thức ấy thì Chu Dương cũng có thể gọi là thần thoại.
Tất cả mọi người trên du thuyền thất thần nhìn Chu Dương, nhất thời không biết nên dùng thái độ gì đối đãi người này.
Rốt cuộc là quỳ xuống?
Hay là cúi đầu xuống đất?
Thúc thúc?
Chu Dương giống như bị sấm sét giữa trời quang, cả người không tốt.
Ở đâu ra con nít quỷ?
Thật muốn đánh chết thằng nhãi ranh này!
Anh hùng đóng băng lại là cái quỷ gì? Tên đó còn không bằng một đầu ngón tay của anh mày đâu!
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Chu Dương, thủ phạm đằng sau chuyện này chính là một con cá lưng xanh khổng lồ, hiện tại nó đã bị đóng băng, trước khi chết còn duy trì dáng vẻ dữ tợn, muốn làm mưa làm gió.
Nhưng mà vận khí hôm nay của nó không được tốt cho lắm, ra ngoài gây sự đụng phải Chu Dương, sớm bị tiễn đi chầu ông bà.
Mọi người nhìn về con cá lưng xanh, ánh mắt nóng bỏng không kìm nén nổi.
Đây là một con cá biến dị, nếu có thể uống một chút canh cũng đủ để hưởng thụ vô cùng.
Rất nhanh, bọn họ đều ném cái ý niệm này ra sau đầu.
Kiến thức thực lực khủng bố của Chu Dương, còn ai dám tham tiện nghi của anh ta nữa?
Ngại mình chết không đủ nhanh phải không?
Đám thủy thủ lần lượt nhảy xuống, bắt đầu bận túi bụi, phá băng, cắt cá.
Đặc biệt là công việc phá băng, hao phí thời gian rất lâu. Khối băng cứng rắn tựa như sắt thép, sử dụng binh khí đánh mạnh vào cũng chỉ lưu lại một chút dấu vết nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy.
Đây là khối băng sao?
Hoàn toàn không khác gì kim loại.
Cuối cùng vẫn là do Chu Dương ra tay, lúc này lớp băng ở khu vực phụ cận mới hòa tan, du thuyền được thông hành.
Thịt cá được cắt khối rồi sắp xếp gọn gàng, phân loại giao cho Chu Dương, không ai dám tham ô một miếng thịt cá.
Chu Dương thấy bọn họ thức thời, tâm tình không tệ, phân phó phòng bếp lấy xương cá đi nấu canh, thưởng cho những người đó một nửa, xem như một chút tưởng thưởng cho công lao của bọn họ.
Cái này suýt chút nữa khiến những người trên du thuyền cao hứng điên rồi, một chút canh cá biến dị chính là Thánh phẩm đối với bọn họ.
Mọi người cảm kích rơi nước mắt, thậm chí có người còn quỳ xuống cảm tạ Chu Dương.
Hiệu quả của canh cá biến dị rất bình thường, dù vậy thì ít nhất cũng khiến người uống vào tăng lên năm, sáu điểm thuộc tính thân thể.
Điều này đối với người bình thường mà nói là đã tăng lên rất nhiều, tăng lên tận một phần năm thực lực.
Nếm được ngon ngọt, mọi người bắt đầu nghĩ hết tất cả biện pháp lấy lòng Chu Dương, đủ loại nịnh bợ há miệng là có.
Cái gì mà Chu Dương chỉ có ở trên bầu trời, thế gian hiếm có, Chu Dương nghe mà nổi cả da gà.
Chu Dương nhìn một cái đã biết suy nghĩ của đám người này.
Đừng hòng mơ tưởng thịt cá lưng xanh, thứ tốt thì Chu Dương muốn giữ lại để hưởng dụng, cho bọn họ một chút cặn bã từ đầu móng tay đã xem như tận tình tận nghĩa.
Người trên du thuyền hình như đã minh bạch điểm này, rất nhanh im tiếng biệt tích.
Đến buổi tối lại phát sinh chuyện khiến Chu Dương buồn rầu.