Nhị Ngốc lưu luyến nuốt xuống miếng thịt cuối cùng, cô đợi nửa ngày cũng không thấy đầu bếp đưa thức ăn tới, nhất thời nóng lòng sốt ruột.
Ta ăn chưa no, rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!
Nhị Ngốc đâm dao nĩa lún sâu vào bàn ăn, thỉnh thoảng nhìn về hướng cửa ra vào.
Cảm giác ăn quỵt rất sảng khoái, đương nhiên phải ăn chết bọn họ!
(^㒲^ )
Đầu bếp đẩy xe ăn bước vào, không giống với những lần trước, lần này thịt trên xe thật sự là quá ít ỏi.
Trên mặt Miêu Linh Nhi tràn đầy sự bất mãn, tố cáo:
Lửng dạ?
Đầu bếp suýt chút nữa sợ đái cả quần, đến tận bây giờ thì Nhị Ngốc đã ăn ba con bò, hai con dê, mười một con heo, mấy chục con gà và vịt, hơn trăm con cá, còn có một số lượng mì phở lớn.
Mẹ nó, cái thứ này chính là thùng cơm siêu siêu siêu cấp lớn!
Vậy mà cô ta còn nói mình chỉ mới ăn lửng dạ?
Như vậy thì ai mà chịu cho nổi chứ?!
Nuôi không nổi, cáo từ!
Đương nhiên, những lời này đầu bếp chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, hoàn toàn không dám nói ngoài miệng.
Đầu bếp trộm lau mồ hôi trên trán, vội vàng giải thích cho Chu Dương.
Chu Dương xem thấu ý nghĩ của anh ta, nhàn nhạt nói:
Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ không ăn không của mấy người. Trên thuyền có chuyện phiền toái gì không giải quyết được thì chúng tôi có thể giúp các người giải quyết.
Trên đường đi tới Hàn Quốc, tôi sẽ bảo đảm nhóm các người được an toàn!
Chu Dương nói những câu này vô cùng bá khí, chỉ cần đám người này không tìm đường chết, to gan tới trước mặt trêu chọc mình, như vậy thì trước khi tới Hàn Quốc, anh có thể bảo đảm những người này bình an vô sự.
Đây cũng là một tấm bùa hộ thân, chỉ cần bọn họ gặp phải nguy hiểm thì bảo đảm sẽ bình an vượt qua.
Đầu bếp đã kiến thức qua thực lực của nhóm Chu Dương, biết rõ sự lợi hại của bọn họ, anh ta vội vàng bày ra vẻ mặt cảm kích, gật đầu cảm ơn Chu Dương.
Có điều khi bước ra ngoài, mặt đầu bếp nháy mắt đen xuống.
Du thuyền đã lênh đênh trên biển được một tháng, trừ mấy người ra thì bọn họ còn chưa từng gặp được nguy hiểm gì….
Trừ cái đó ra, mấy người còn tạo cho bọn họ chuyện nguy hiểm thứ hai, kho lúa - Tính mệnh- của tụi này đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.
Hy vọng bầy sát tinh này mau rời khỏi đây!
Hy vọng không bao giờ gặp phải nhóm mấy người lần nào nữa!
Trở lại phòng bếp, hơn mười đầu bếp vẫn còn đang bận tối mắt tối mũi. Có người thái thịt, có người rửa rau, có người trợ thủ, trong đó hơn một nửa đều là trợ thủ trên thuyền.
Cái này chính là đoàn đội chuẩn bị thức ăn cho Nhị Ngốc, bận rộn thành như vậy, trong lòng ai nấy tất nhiên là đều có oán niệm.
Đầu bếp chính chờ đến không còn kiên nhẫn, anh ta mở đầu nhìn ra bên ngoài.
Các thủy thủ đi phía sau du thuyền quăng lưới đánh cá, sau khi kéo lên thì có rất nhiều cá bên trong, thu hoạch không tồi.
Mọi người thấy vậy rất là mừng rỡ, những con cá này có thể giải quyết việc cấp bách trước mắt.
Trong đó có một con cá dài ba mét, có râu dài màu vàng đưa tới sự chú ý của mọi người.
Mọi người vừa mừng vừa sợ, nghe nói có chút thú biến dị có thể làm người ăn chúng nắm giữ thực lực siêu phàm, không biết loại cá biến dị trước mắt có loại năng lực này hay không?
Kiến thức sự cường đại của nhóm Chu Dương, bọn họ rất hướng tới loại lực lượng này.
Thuyền trưởng Listeria nhất thời đỏ cả mắt, đây là cơ duyên không thể cầu tới, vô luận như thế nào thì anh cũng không thể bỏ qua.
Lực lượng của kim ngư rất lớn, suýt nữa xé rách lưới, may mà bọn thủy thủ nhanh tay, mọi người cầm côn sắt và xiên cá liên tục tấn công kim ngư.
Nhưng mà khi côn sắt và xiên cá đánh vào kim ngư thì chỉ có thể lưu lại dấu vết nhợt nhạt trên vảy của nó, không cách nào đâm vào thịt được.
Một ánh hào quang màu vàng thoáng qua, tất cả thủy thủ bị đánh văng ra xa.
Kim ngư vẫy đuôi một cái đã đi tới ranh giới boong thuyền. Nó giống như là có linh tính, trợn mắt hung ác nhìn mọi người trên thuyền, như là muốn khắc ghi khuôn mặt của tất cả mọi người trong đầu của mình.
Sau đó nó tung người một cái, nhảy vào biển rộng.
Thuyền trưởng Listeria lao tới muốn bắt bằng được kim ngư, kết quả lại vồ hụt, anh trơ mắt nhìn kim ngư nhảy xuống biển văng lên một cái đợt sóng cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.
Listeria phát ra một tiếng gào thét bi thương, cơ duyên to lớn đã bỏ anh mà đi.
Những thủy thủ khác cũng hiện lên vẻ đau thương, đây là cơ duyên trời cho, nếu bắt được kim ngư thì bọn họ cũng có thể trở thành siêu nhân.
Nhưng mà nữ thần may mắn còn chưa kịp mỉm cười với bọn họ thì đã đi rồi.
Cá được đưa đến phòng bếp, bọn thủy thủ lại đi tới cuối tàu kéo lưới, hy vọng còn có thể gặp phải cá biến dị.
Đương nhiên, thực tế thường đi ngược lại ước nguyện, một lưới tiếp một lưới đều không công mà về. Hơn nữa mỗi một lưới càng ngày càng ít cá, tới mẻ lưới cuối cùng thì đã không bắt được con cá nào.
Trong lúc đó, mọi người bỗng dưng phát hiện màu sắc nước biển hình như đã trở nên đen hơn một ít, giống như có con quái vật to lớn nào đó đang tuần tra tới lui dưới mặt nước.
Một tên thủy thủ đánh bạo thăm dò, chuẩn bị dùng giáo săn cá dò xét một hồi.
Ầm!
Cả tòa du thuyền đều đang chấn động, có mấy tên thủy thủ không có đứng vững, rơi vào biển như sủi cảo rớt vào nồi.
Một thủy thủ rơi xuống kêu to, anh ta vừa mới ló đầu lên khỏi mặt nước đã vội vàng gọi đồng bọn cứu mình.
Nhưng mà không có một ai trên thuyền tiến tới cứu anh ta.
Tên thủy thủ nọ có chút nóng nảy, anh ta mơ hồ nghe thấy sau lưng phát ra từng tiếng sóng vỗ.
Người trên thuyền kinh hô, bọn họ rối rít lùi về phía sau.
Người rơi xuống nước cứng đờ quay đầu lại, sau lưng anh là một cái mồm to đầy máu, sau đó cả người anh lọt vào trong bóng tối vĩnh hằng.
...
Chu Dương uống canh cá đầu bếp đưa tới, hương vị rất tươi ngon, cho dù du thuyền lắc lư kịch liệt thì tay anh vẫn cầm chắc chén canh, không hề có một giọt văng ra ngoài.
Những người khác cũng không có bị ảnh hưởng, chỉ riêng Nhị Ngốc gần như úp mặt vào chậu cơm thì bị canh cá bắn tung tóe toàn thân.
Cô nàng hết sức bất mãn ngẩng đầu lên, sau đó lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Nhị Ngốc thật sự mang gien Thao Thiết trong người, cũng may nhờ Chu Dương có của cải sung túc, đổi thành người bình thường ở tận thế, ai có thể nuôi nổi Nhị Ngốc chứ?
Đã sớm tức giận giết làm thịt.
Chu Dương nâng chén uống một hơi cạn sạch canh cá bên trong, anh không có thói quen lãng phí, đây là sự tôn trọng đối với thức ăn.
Chu Dương nhớ tới nguyền rủa chi hầu vừa mới lấy được, vô cùng hoài nghi là thứ này đang tác oai tác quái.
Lúc trước du thuyền đi cả tháng không hề đụng phải chuyện gì, mình vừa tới đây không bao lâu thì đã xảy ra chuyện lớn rồi?
Huống chi, bọn họ còn là do bắt cá cho Nhị Ngốc nên mới rước lấy chuyện này, về tình về lý thì bản thân mình cũng có trách nhiệm.
Bên ngoài truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập, không chờ bọn họ gõ cửa thì cửa đã mở, Chu Dương sải bước đi ra.
Listeria vội vàng giải thích cho Chu Dương nhưng lại bị anh giơ tay cắt ngang.
Tôi đã biết mọi chuyện rồi, không cần thiết giải thích nữa.
Kế tiếp cứ giao cho tôi là được!
Tôi đã nói bảo đảm các người bình an vô sự, yên tâm, không có thứ gì có thể tổn thương đến các người đâu!