Mộ Kiếm Tinh hoàn toàn luống cuống, trong lòng anh đã chuẩn bị xong kế hoạch mười năm để đối phó Chu Dương.
Tăng thực lực, sau đó tìm anh ta báo thù!
Nhưng ai mà ngờ được, lúc này BOSS lớn đã tìm tới cửa!
không phải mình là nhân vật chính có khí vận à?
Tại sao lại có thể như vậy?
Mình chắc chắn sẽ không việc gì!
Không phải mấy lần trước gặp hiểm cảnh anh vẫn có thể hóa nguy vì an à?
Lần này chắc hẳn sẽ không ngoại lệ...
Mộ Kiếm Tinh lồm cồm bò dậy, vừa mới há mồm ra thì đã liên tục khụ ra máu, chỉ cảm thấy xương cốt trên người như gãy nát.
Cũng may thân thể đã được ma hóa, nếu không bị rơi từ độ cao hơn một ngàn mét xuống thì chắc chắn phải chết.
Không đợi Mộ Kiếm Tinh suy nghĩ nhiều, Chu Dương rơi từ trên trời xuống, không gian dưới đất đều đang chấn động, nơi anh nhảy xuống tạo thành một hố sâu, kích thích một trận đá vụn trời long đất lở.
Bụi đất bay lượn khắp trời, Chu Dương bước ra khỏi hố, nhưng trên người không chút tro bụi nào, giống như chúng nó tự động né tránh anh.
Cái tên quái vật này!
Mộ Kiếm Tinh giơ cánh tay bảo hộ ở trước mặt, ngăn cản đá vụn bay tán loạn, không để chúng nó văng vào mặt mình.
Mộ Kiếm Tinh không khỏi hỏi ra nghi ngờ trong lòng. Mặc dù trước khi đến đây, anh có hứa hẹn với chín người khác rằng sẽ cho nói cho bọn anh biết tin tức của địa mạch bảo quật, nhưng trên thực tế từ đầu tới cuối, anh vẫn chưa nói cái gì với bất kỳ ai.
Nói cách khác, trên thế giới này chỉ có một mình anh là biết vị trí của địa mạch bảo quật.
Rốt cuộc là Chu Dương làm thế nào có được tin tức này?
Lẽ nào anh ta không giết, cố ý lưu mình một mệnh, chính là vì đi theo phía sau tìm ra địa mạch bảo quật!
Càng nghĩ Mộ Kiếm Tinh càng là tuyệt vọng, người đàn ông này không chỉ có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa còn hết sức âm hiểm.
Mình thua rồi, thua thảm hại!
Chu Dương nhìn thoáng qua trên người Mộ Kiếm Tinh, không thể không thừa nhận, người này có vận khí rất tốt.
Đương nhiên, Chu Dương biết điều này cũng nhờ vào năng lực thức tỉnh của mình: Ngôi sao may mắn.
Loại năng lực này tương tự với đồng xu may mắn mà Chu Dương đã từng sử dụng qua, nếu dùng nó thì sẽ đạt được sự chiếu cố của nữ thần may mắn.
Có điều đồng xu may mắn cấp bậc tương đương S+, mà ngôi sao may mắn của Mộ Kiếm Tinh là cấp.
Nhưng dù vậy thì Mộ Kiếm Tinh cũng là vô cùng may mắn.
Đi tới một đường, thuận buồm xuôi gió, mấy lần chuyển nguy thành an.
Ví dụ như khi anh tìm được địa mạch bảo quật này, lúc đó Mộ Kiếm Tinh đang bị người khác truy sát, muốn tìm một chỗ trốn, kết quả phát hiện địa mạch bảo quật, sau đó đạt được bảo vật, lật ngược thế cờ giết chết kẻ thù.
Tình tiết này đặt ở trong phim, trăm phần trăm là nhân vật chính.
Nhưng vận may của anh ta hình như đã dùng hết, xui xẻo đụng phải mình!
Dù sao thì may mắn chỉ là phụ trợ, trước mặt lực lượng tuyệt đối thì mọi thứ đều là cặn bã.
Chu Dương dời ánh mắt sang tượng đá con cóc ở phía xa, ánh mắt không chớp một mà nhìn chăm chú vào nó.
Chu Dương đã biết được cách mở chính xác địa mạch bảo quật thông qua ký ức của Mộ Kiếm Tinh.
Trong mắt Chu Dương hiện lên kim quang, giống như có thể xuyên thấu qua bề ngoài nhìn về phía chân thật.
Tượng đá con cóc không đơn giản như vẻ ngoài của nó, bên trong nó có không gian, câu thông đến một tiểu thứ nguyên.
Nó tương đương với đầu mối then chốt tiếp nối tiểu thứ nguyên, thông qua tượng đá con cóc mới có thể lấy được bảo vật bên trong.
Mấy lần trước Mộ Kiếm Tinh đạt được bảo vật chính là như thế, năng lượng được rót vào càng nhiều thì phần thưởng càng phong phú.
Chu Dương đặt cánh tay ở trên tượng đá con cóc, phía trên lập tức sản sinh một cỗ hơi thở lực lượng, thậm chí không cần Chu Dương chủ động, năng lượng trong cơ thể anh giống như là hồ thuỷ điện xả lũ, liên tục rót vào tượng đá.
Nhưng mà ngoại trừ năng lượng thì còn có một cỗ không biết nên gọi là gì cũng bị tách ra khỏi cơ thể.
Chu Dương lập tức biến sắc, bởi vì anh cảm giác được sự ác ý của con cóc đá, nó đang đánh cắp sinh mệnh lực của mình.
Số lượng không tính quá nhiều, nhưng cũng không phải là ít. Nếu không phải Chu Dương thức tỉnh dị năng Sinh mệnh chi vương, có tuyệt đối khống chế với sinh mệnh lực của mình, như vậy thì căn bản không ai phát hiện được điểm này.
Dù sao những thứ như là tuổi thọ quá là hư vô mờ mịt, cho dù giảm thọ hai, ba năm thì nhìn từ bề ngoài cũng khó mà phát hiện được, trừ phi một hơi giảm bớt vài chục năm, lúc đó biến hóa mới trở nên rõ ràng.
Tượng đá con cóc chơi chiêu tế thủy trường lưu (nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài). Nó lấy bảo vật làm mồi, người xâm nhập nếu muốn đạt được nhiều bảo vật hơn thì phải liên tục truyền năng lượng và tuổi thọ cho nó.
Đến nỗi sau lưng cóc đá có bí mật gì không thể cho ai biết hay không thì tạm thời không biết.
Đánh cắp tuổi thọ có lẽ có thể làm khó được người khác, nhưng đối với Chu Dương thì vô dụng.
Dị năng Sinh mệnh chi vương vận chuyển toàn lực, tuổi thọ bản thân anh không rò rỉ ra ngoài, vô luận tượng đá con cóc có tà dị thế nào thì cũng không thể rút được một chút tuổi thọ từ trên người anh được.
Năng lượng của Chu Dương nhanh chóng rót đầy cóc đá, toàn thân nó trở nên đỏ rực, ánh mắt lóe sáng.
Nhưng mà tượng đá con cóc không phản ứng như khi Mộ Kiếm Tinh chạm vào nó. Đợi hồi lâu mà nó vẫn không biến chuyển gì, một chút bảo vật cũng không khạc ra.
Mộ Kiếm Tinh thấy vậy mừng thầm trong bụng, anh vốn tưởng rằng sau khi Chu Dương phát hiện bí địa này thì bảo tàng sẽ thuộc về anh ta, ai mà ngờ cóc đá không thèm để ý tới Chu Dương.
Mặc dù về mặt chiến lực không thể thắng Chu Dương, nhưng nếu có thể mạnh hơn anh ta ở một chút chi tiết nhỏ, Mộ Kiếm Tinh cảm thấy rất là sảng khoái như ăn một ly kem vào ngày mùa hè.
Chu Dương lẩm bẩm một câu.
Mộ Kiếm Tinh hoàn toàn không hiểu những lời Chu Dương nói, vẻ mặt ngây ngốc.