Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 176: Địa Mạch Bảo Quật, Nhìn Thấy Tôi Cũng Không Cần Thiết Kích Động Như Vậy!




Rốt cuộc anh dừng lại trước một ngọn núi gần một ngàn mét, tiếp theo đi dọc lên trên theo thềm đá rồi ngừng ở giữa sườn núi. Ở vị trí hẻo lánh có một khối đá lớn chừng ba mét, bên dưới nó là một động đen như mực không thấy đáy.

Mộ Kiếm Tinh không chút do dự tung người nhảy xuống.

Hắn bắt lấy các góc và khe hở để giảm tốc, nhảy chừng mười phút thì mới miễn cưỡng chạm mặt đất.

Hắc ám không chút ảnh hưởng nào tới Mộ Kiếm Tinh, anh bước từng bước một như trong trí nhớ, đi tới nơi cất giữ bảo tàng.

Một bức tượng đá hình con cóc to lớn chắn phía trước, không biết là thứ này dùng nguyên liệu nào để tạo ra mà lại cho người ta cảm giác khi tiếp xúc không phải vàng cũng không phải đá.

Hắc khí toàn thân Mộ Kiếm Tinh phun trào, bàn tay anh vỗ nhè nhẹ trên cóc đá, liên tục truyền năng lượng của bản thân vào nó. Không bao lâu, toàn thân của tượng đá con cóc đã dính vào một tầng màu đen.

Rót năng lượng vào chừng năm phút thì sắc mặt Mộ Kiếm Tinh đã tái nhợt, lúc này thì hắc khí rốt cuộc che khuất mắt của con cóc, sau đó tượng đá mở to miệng, phun ra ba kiện bảo vật.

Kiện đầu tiên là Hoàng đồng hộ tâm kính, rất giống thứ đã từng cứu mạng hắn, nhưng phẩm chất và năng lượng dao động lại mạnh hơn rất nhiều lần.

Kiện thứ hai là một hòn đá tím, tản ra ánh sáng màu tím trong suốt, hiện tại Mộ Kiếm Tinh không cách nào đánh giá đây là thứ bảo vật gì.

Kiện cuối cùng là một đại kích thanh đồng dài ba mét, bên trên nó phủ đầy rỉ đồng xanh, trông như là một món đồ cổ.

Mộ Kiếm Tinh biết rõ những thứ này tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài.

Hắn đặt Hoàng đồng hộ tâm kính ở ngực, tiếp theo là cẩn thận và tỉ mỉ quan sát hòn đá màu tím kia, thử truyền một chút năng lượng hắc ám vào đó.

Sau một khắc, từng bóng người hư ảo xuất hiện trước mặt Mộ Kiếm Tinh. Sau đó họ từ hư ảo biến thành thực thể, ai nấy đều nắm vũ khí lạnh trong tay, thần sắc lạnh lùng, giống như là cỗ máy chiến đấu trời sinh.

Mộ Kiếm Tinh đã hiểu tác dụng của món bảo vật này, Hoán Linh Thạch, có thể triệu hoán Thượng Cổ Chiến Hồn thay mình tác chiến. Với thực lực hiện tại của anh thì chỉ có thể triệu hoán tối đa là mười người.

Thực lực của mỗi một tên Thượng Cổ Chiến Hồn sẽ yếu hơn người triệu hoán một bậc, nhưng mà mười người cộng lại thì ngay cả anh cũng không phải là đối thủ.

Thật sự là một món bảo bối tốt!

Món cuối cùng là đại kích thanh đồng dài ba mét. Mộ Kiếm Tinh quơ múa vài lần, trên mũi kích ngưng tụ từng lưỡi đao gió màu đen rồi bay tới cắt vách đá thành từng vết rách lớn như là cắt đậu phụ.

Lại là một món bảo vật quý trọng, thực lực của anh ít nhất gia tăng gấp đôi, đại kích thanh đồng còn giao cho anh thêm một năng lực khống chế gió.

  • Không biết mình còn có thể tiếp tục thu bảo vật hay không?

Mộ Kiếm Tinh lại truyền năng lượng hắc ám vào tượng đá con cóc lần nữa, nhưng mãi cho đến khi năng lượng của anh tiêu hao gần như toàn bộ thì tượng đá mới chỉ sáng lên một phần mười.

Chờ anh thu tay về, hắc khí trên tượng đá con cóc nhanh chóng tiêu tán.

Trừ phi dùng năng lượng một lần thắp sáng toàn thân cóc đá, nếu không thì không cách nào tiếp tục đạt được bảo vật.

Lần này thu hoạch rất tốt!

Trên mặt Mộ Kiếm Tinh là nụ cười rạng rỡ, tuy rằng thực lực bản thân vẫn chưa thể liều mạng với Chu Dương, nhưng cũng đủ cho anh thấy được hy vọng đánh bại tên đó.

Chu Dương, rửa cổ sạch sẽ chờ tao đi!

Có điều Mộ Kiếm Tinh không biết, dưới núi có một chiếc Batmobile đang cấp tốc chạy tới.

  • Anh đã nhận được một phần tin tức liên quan tới bảo tàng, nó ở ngay đây, các em có hứng thú đi tầm bảo với ông xã các em không?

Chu Dương quay sang hỏi chúng nữ, các cô rối rít đồng ý.

Cuộc sống ở tận thế hơi nhàm chán, tầm bảo không tồi, hiếm lắm mới gặp được một việc có tính kích thích như vậy.

  • Không biết có cổ mộ hay không, thật sự hơi mong đợi!

Chu Dương dẫn đầu đi trước, mang các cô vợ đi theo vị trí lấy được trong ký ức của Mộ Kiếm Tinh.

Tốc độ của họ không chậm, mặc dù trên đường có lúc đi lúc dừng, nhưng cũng chỉ mất gần nửa ngày là đã tới nơi.

  • Hình như có người tới trước chúng tôi một bước rồi!

Tô Nguyên Dao nhìn xác Zombie nằm trên mặt đất, máu đen của chúng vẫn còn chưa ngấm vào đất, chứng tỏ thời gian chết chưa lâu.

  • Khí tức hơi quen thuộc!

Tộc Tinh Linh Hắc Ám nắm giữ thiên phú đặc biệt, có thể cảm nhận được khí tức không giống với bình thường.

Đặc biệt là những khí tức đã từng thấy trước đó thì họ gần như đã gặp qua là sẽ không quên được.

  • Mặc kệ người nọ là ai, nhìn không vừa mắt thì đánh chết là được rồi!

Có Chu Dương ở đây, các cô không cần phải sợ hãi gì nữa!

Chu Dương đi phía trước dẫn đường, đoàn người đi tới trước vị trí cất giữ bảo tàng.

Điều khiến Chu Dương kỳ quái là, tảng đá dùng để che đậy cửa vào bảo tàng đã biến mất, lộ ra cửa động bên dưới.

Quả thật là có người đã tới trước một bước!

Chu Dương khom người thăm dò phía dưới.

Lúc này, Mộ Kiếm Tinh đã thu hồi bảo vật lại, sau đó anh dùng hai tay và hai chân bám vào vách đá leo lên.

Leo được một hồi thì ánh sáng từ cửa động dần dần phủ lên mặt, cho anh một loại thoải mái không nói nên lời.

Nhưng đúng vào lúc này, ánh nắng đã bị một bóng người ngăn cản, ánh mắt người nọ lấp lánh, sáng ngời nhìn chằm chằm Mộ Kiếm Tinh.

Lẽ nào bảo tàng bị người khác phát hiện?!

Khuôn mặt Mộ Kiếm Tinh tối sầm, sát ý trong lòng bùng cháy mạnh mẽ.

Đây là bảo tàng chỉ thuộc về một mình anh, cho dù là ai, nếu phát hiện bí mật này thì anh chắc chắn sẽ làm cho đối phương phải chôn thây tại đây.

Nhưng mà đến khi ánh mắt Mộ Kiếm Tinh thích ứng được ánh sáng, lúc này anh mới nhìn rõ khuôn mặt của người tới.

Đây là người đàn ông mà cả đời này anh sẽ không thể nào quên được - Chu Dương!

  • Này, xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi!

Chu Dương là một người rất có lễ phép, anh thân thiết đi tới lên tiếng chào hỏi Mộ Kiếm Tinh.

Đậu xanh!

Mộ Kiếm Tinh bị dọa sợ đến mức tay không nắm vững, cả người trực tiếp ngã vào đáy động, nửa ngày sau mới truyền đến giọng nói của vật nặng rơi xuống đất.

Nhìn thấy tôi cũng không cần thiết kích động như vậy!