Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 173: Phục vụ vì chủ nhân, không gì không đúng cả.




Tâm trạng của Chu Dương không tệ, anh bắt đầu suy nghĩ tìm thứ gì để sử dụng Vạn Linh Hóa Hình Đan.

  • Thỏ được đấy! Thỏ con rất đáng yêu, nho nhỏ trắng trẻo, đôi mắt hồng hồng, nhún nhảy một cực kỳ đáng yêu.

  • Hồ ly cũng đúng!

Chu Dương rất yêu thích nhân vật Ahri trong LOL, hồ ly biến thành người đều là mỹ nữ, nhan sắc tuyệt đối cao, khí chất câu nhân.

  • Nghe người tôi nói quạt máy tám ngăn cũng không tệ, biến ra một mỹ nữ quạt máy thì sẽ như thế nào đây?

  • Trừ cái đó ra còn có thì còn có máy tính, điện thoại di động, loa, xe hơi, y phục, bánh mì, lò nướng...

Chu Dương cầm Vạn Linh Hóa Hình Đan trên tay, càng nghĩ càng nhiều, suy nghĩ bay tán loạn.

Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trời treo giữa bầu trời, nếu không phải thứ này cách quá xa thì anh cũng có thể suy tính một chút.

Lúc này thì suy nghĩ của Chu Dương đang bay cao bay xa, vì thế anh không phát hiện quanh thân Hắc Long Khải nổi lên một trận sóng gió, sau một khắc thì Nhị Ngốc đã tự động giải trừ hình thái Chiến Long, sau đó nó vói đầu về phía Chu Dương.

Nhị Ngốc hình như đánh hơi được hương vị gì đó, đôi mắt nó sáng ngời rồi mở miệng xơi gọn Vạn Linh Hóa Hình Đan trong tay Chu Dương.

Làm xong chuyện này, Nhị Ngốc mới cảm thấy như mình vừa làm chuyện xấu, nó vội vàng xoay đầu sang chỗ khác.

Chỉ cần chủ nhân không nhìn thấy mình thì có đánh chết mình cũng không thừa nhận.

Nhưng mà một giây sau, trong cơ thể Nhị Ngốc truyền đến một cỗ quặn đau, giống như có thứ gì đang quay cuồng trong bụng.

Xong rồi, ăn hỏng bụng rồi...

Chu Dương còn đang mơ tưởng viển vông, cuối cùng anh cũng đã quyết định được mục tiêu: Hồ ly.

Lúc này thì động tĩnh của Nhị Ngốc đã đưa tới sự chú ý của Chu Dương, thứ này lại bắt đầu bày trò rồi.

Nhưng mà khi Chu Dương nhìn xuống lòng bàn tay trống trơn của mình, Vạn Linh Hóa Hình Đan trân quý đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

  • Nhị Ngốc, mày dám ăn vụng đồ của tao! Đáng chết, đồ ngu này, mau phun ra! Hồ ly của tao, thỏ con của tao!

Chu Dương lắc người một bay tới Nhị Ngốc, anh giơ tay nắm đám lân phiến ngay cổ nó rồi lay kịch liệt, ý đồ muốn Nhị Ngốc phun Vạn Linh Hóa Hình Đan ra.

Nhưng mà đáng tiếc là đã quá muộn.

Chu Dương lung lay chưa được hai lần thì thân hình của Nhị Ngốc đã nhanh chóng thu nhỏ lại, sau đó trước mặt anh là một đại hán cao một mét tám, mặc áo thun quần đùi, râu ria xồm xoàm.

  • Chủ nhân, anh xem dáng vẻ hiện tại của tôi như thế nào?

Giọng nói của Nhị Ngốc vẫn là giọng Loli, có điều bề ngoài thì ….

  • Chủ nhân, không phải anh nói tôi tương đối thích hợp với hình tượng đại hán moi chân à? Tôi đã dựa theo bản gốc trong ký ức của anh để biến ra đó, anh cảm thấy thế nào?

Đại hán moi chân với giọng Loli? (*)

(*) Đại hán moi chân (抠脚大汉): Nghĩa đen là ông chú trung niên ngồi moi chân, hình ảnh dùng để chỉ mấy người đàn ông giả dạng các thiếu nữ đi lừa tình người trên internet, thường mang ý nghĩ đáng khinh và hài hước.

Xin lỗi, hình ảnh này quá đẹp... không dám tưởng tượng.

  • Chết tiệt! Đổi ngay! Lập tức biến thành một đại mỹ nữ xinh đẹp cho tao!

  • Nếu không tối nay tao sẽ ninh nhừ mày!

Chu Dương nhớ là Vạn Linh Hóa Hình Đan chỉ có một cơ hội biến hóa dung mạo. Nhị Ngốc dám ăn vụng Vạn Linh Hóa Hình Đan trân quý của anh, lỡ như nó giữ nguyên dáng vẻ như hiện tại, không thể biến trở về nữa, vậy thì đừng nói gì nữa, tối nay anh sẽ cho cả nhà ăn thịt rồng.

  • Không phải chủ nhân cảm thấy tôi rất thích hợp với đại hán moi chân à?! Chủ nhân lại gạt tôi rồi!

Cũng may thời gian hóa hình vẫn chưa chấm dứt, còn có cơ hội thay đổi, thân hình của Nhị Ngốc lại biến hóa lần nữa, lần này nó biến thành một bé gái mười tuổi.

Tóc đen dài thẳng!

Váy loli đen, vớ ngắn màu đen, tóc ngang vai đen tuyền, thậm chí trên đầu còn có một nơ con bướm màu đen cùng với hai cái sừng rồng cũng là màu đen nốt.

  • Rất đáng yêu!

  • Nhị Ngốc, mày lại biến lớn một chút! Chỗ nào cũng phải lớn hơn, tuổi tác cũng tăng thêm chút nữa!

Ánh mắt Chu Dương sáng lên, anh chỉ điểm Nhị Ngốc tiến hành điều chỉnh một ít chi tiết, rất nhanh thì thời gian hóa hình đã kết thúc.

Mặc dù không đạt tới mong muốn như hồ ly và thỏ con, nhưng mà Nhị Ngốc biến thành tiểu Loli cũng không sai.

Chiến đấu thì có thể cưỡi trên người, không chiến đấu thì cũng có thể cưỡi...

  • Chủ nhân, tại sao anh lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi nha! Tôi đói bụng rồi! Tôi muốn ăn đùi gà!

Mặc dù đã biến thành người nhưng sở thích của Nhị Ngốc hoàn toàn không thay đổi, vẫn thích ăn đùi gà nhất.

  • Được nói, Nhị Ngốc, sau này em phải nghe lời của chủ nhân, chủ nhân muốn em làm gì thì em phải làm cái đó. Nếu ngoan thì đùi gà bao đủ, muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!

Giọng điệu của Chu Dương mang theo sự mê hoặc, anh chậm rãi dụ dỗ Nhị Ngốc, giống hệt như quái thúc thúc cầm kẹo que đi lừa gạt bé gái.

Khục khục, cái này làm sao có thể gọi là lừa gạt được chứ?

Nhị Ngốc vốn dĩ là thú cưng của mình, con bé nghe theo mệnh lệnh của mình không phải là chuyện rất bình thường à?

Phục vụ vì chủ nhân, không gì không đúng cả.

  • Nhị Ngốc chắc chắn sẽ rất nghe lời, vô cùng, vô cùng nghe lời.

Nghe thấy mình sẽ được ăn đùi gà, hai mắt Nhị Ngốc sáng lên, nước miếng không ngừng chảy ra khóe miệng.

Nếu là lúc trước thì Chu Dương chẳng thèm để ý, nhưng mà hiện tại….

  • Nhị Ngốc, sau này em phải chú ý hình tượng một chút. Lời nói hay hành động của em đều liên quan đến thể diện của chủ nhân, sau này không được chảy nước miếng nữa….

Nhị Ngốc rất nghe lời, đặc biệt là sau khi sử dụng Vạn Linh Hóa Hình Đan, cái đầu nhỏ của cô đã tiến hành khai phá cấp độ sâu, lúc này cô đã có năng lực nắm giữ ngôn ngữ của nhân loại, có thể tiến hành giao lưu.

  • Nhị Ngốc qua đây, em có biết thứ mình ăn vụng vừa rồi quan trọng thế nào không?

Chu Dương bỗng dưng nghiêm mặt, giọng điệu rất lạnh.