Chương 115: Hoả chòi, ngộ ý cảnh!
Ừ?
Tú Đông Phong nhìn thoáng qua Trương Dạ rồi lại thôi.
Lão trung niên trước mắt tuổi quá lớn, tu vi lại dừng ở Tiên Thiên nhất trọng.
Phần lớn là dựa vào vận may mà tiến nhập.
Tú Đông Phong không nhận ra Trương Dạ cũng là điều dễ hiểu, nếp nhăn trên mặt Trương Dạ hoàn toàn là tự nhiên, chỉ có kết cấu gương mặt là bị hắn dịch dung đổi qua.
Trương Dạ miễn cương thu liễm sát ý trong lòng lại, thù hận Nam Đường Trấn, hắn vẫn chưa hoàn toàn quên.
Tràng cảnh Thư lão bá ra đi trước mắt hắn vẫn y nguyên như ngày nào trong mỗi giấc mộng của Trương Dạ.
Thù của Trương Dạ đối với những người có liên quan, chú định là không c·hết không thôi.
Hắn có thể tà, có thể ác với kẻ khác, nhưng đối với một số người hiếm hoi, Trương Dạ dù có m·ất m·ạng cũng sẽ bảo vệ bằng được.
Nếu có ai đó phải c·hết, thì đó phải là Trương Dạ hắn.
Bỏ qua Tú Đông Phong, trong căn chồi lớn còn một người khác, là nam nhân khí thế lăng nhiên, cũng đưa cho Trương Dạ một cái nhìn quan sát.
Trương Dạ tạm thời không để ý người này, tìm cho mình một góc cách xa hai người mà ngồi xuống tĩnh toạ.
Hoả linh khí nồng nặc, đầy phòng, khiến da thịt đã qua thiên lôi tôi luyện của Trương Dạ cũng cảm thấy nhiệt độ nóng ran.
Hoả linh khí từ bên ngoài bị hút vào trong người, Trương Dạ vận chuyển Thôn Thiên Ma Công của Vô Ưu, che giấu đi công pháp chủ của mình.
Hắn sợ Tú Đông Phong sẽ phát hiện, bởi luồng ma khí thanh thuần đáng sợ kia không phải là thứ mà ai cũng sở hữu được.
Một canh giờ, hai canh rồi tới năm canh giờ.
Hoả linh khí cứ chầm chậm chảy vào trong cơ thể, khiến Trương Dạ nảy sinh nghi ngờ, liệu đây có thực sự là kỳ ngộ? Hay là vì bản thân hắn tư chất yếu kém?
Ngó qua hai người kia, Tú Đông Phong và nam nhân vẫn đang trầm lặng ngồi một góc nhắm mắt.
"Ta làm sai sao? Vì cái gì mà ta luyện thể lại nóng như lửa đốt, còn bọn họ không luyện lại bình chân như vại?"
Chợt, Trương Dạ như nghĩ đến thứ gì đó.
"Chẳng lẽ.." Trương Dạ ngừng vận chuyển công pháp, thay vào đó, tinh thần thả lỏng ra một chút.
Hắn muốn mượn cơ hội này lĩnh ngộ ý cảnh.
Hoả, là nguyên tố có tính sát thương mạnh mẽ nhất trong ngũ hành.
Lửa cũng là tồn tại thiết yếu, cho cả sinh hoạt và chức nghiệp hệ hỗ trợ.
Không nghi ngờ gì, thời đại con người đã bước sang một trang mới khi biết cách tận dụng ngọn lửa.
Vậy thì, lửa từ đâu mà có? Lửa, ở đâu? Lửa nóng, có thể thiêu cháy vạn vật, đun chảy hàng vạn thứ cứng rắn.
Nguyên lý ở đây, nằm ở nhiệt. Nhiệt càng lớn, khả năng vật bị phá hủy ngày càng cao.
Tựa như vầng thái dương có sức nóng mãnh liệt kia, ta cũng muốn có được ngọn lửa như thế.
Nhưng chẳng thể nào biết được thứ ta cần, nếu như ta chẳng thể cảm nhận chúng.
Nghĩ xong, Trương Dạ triệt để làm ra hành động điên rồ, hắn không dùng công pháp để hấp thụ hoả linh khí. Mà tạo ra một màn chắn bằng chân khí xung quanh bản thân, Trương Dạ búng tay, dùng lực ma sát làm bùng lên ngọn lửa phía trong màn chắn, lấy hoả linh khí làm chất dẫn, trực tiếp thiêu đốt da thịt của chính mình.
"Không đủ, chưa đủ.. ta muốn thứ nhiệt lớn hơn thế này, lớn hơn nữa!" Kinh lịch qua cảm giác bị thiêu cháy một lần, Trương Dạ cố giữ tỉnh táo khi nhiệt lượng ngày một lên cao theo thời gian.
Da thịt cháy khét đen ngòm, mùi khét bốc ra khắp phòng, dù có màn chắn che lại nhưng vẫn bị hai người kia phát giác dị thường.
"Tu luyện đến điên rồi?"
Do v·ết t·hương vẫn liên tục cháy, khiến khả năng hồi phục của Trương Dạ bị đình trệ, hắn không c·hết hẳn, mà là đang c·hết dần c·hết mòn, nên tình huống này so với lần lặn ở hoàng tuyền có thể nói là tích cực.
"Chính là nhiệt độ này! Ngọn lửa thẩm thấu xuyên qua thân thể Tiên Thiên của ta, đốt cháy vạn vật, ngộ!"
Trương Dạ mở to mắt, luồng phong ba cũng từ người hắn bắn ra ngoài, Trương Dạ hắn, ngộ ra ý cảnh!
Ngọn lửa vẫn không ngừng thiêu đốt toàn thân Trương Dạ, tuy nhiên, hắn lại không cảm thấy bất cứ nhiệt độ nào tác động lên toàn thân.
Đây có thể xem là một loại trình độ kháng hoả cấp thấp.
Dùng chân khí rũ bỏ đi ngọn lửa, Trương Dạ kiểm tra lại bản thân một chút. Toàn cơ thể bị đốt cháy xém cạnh, lộ ra cả xương người, hắn vội lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên đan dược, đưa vào miệng luyện hoá rồi ngồi xuống vận công.
Đan dược dĩ nhiên là hắn lấy bừa, để giấu cái khả năng hồi phục dị thường của mình.
Hơn ba phút, từng mảng da thịt trên người Trương Dạ dần dần kết dính, hồi phục lại với nhau trở về trạng thái ban đầu.
Chứng kiến điều vừa rồi, Tú Đông Phong và nam nhân kia đều thay đổi nhận định đối với người điên trước mắt.
Bị đốt như thế mà chẳng thèm rên lên một tiếng, sức chịu đựng này rõ ràng không phải ai cũng làm được.
"Là lão quái vật đoạt xác?"
"Ẩn tàng gia tộc? Đan dược ít nhất là thất phẩm mới có công hiệu vô lý thế này"
Không ai biết câu trả lời, chỉ đành để hai người tự đặt ra nghi vấn trong đầu.
Phải biết, bọn họ vốn đã lĩnh ngộ hoả ý cảnh trước khi đến đây. Người này vậy mà lĩnh ngộ ý cảnh chỉ trong vòng vài tiếng? Ngộ tính nghịch thiên gì thế này?
Tú Đông Phong và nam tử bốn mắt nhìn nhau, âm thầm gật đầu, cùng ly khai khỏi chồi lớn tự Hoả.
Họ có lẽ đã có sẵn trong đầu câu trả lời, rằng đối với lão trung niên trước mắt nên xử trí thế nào.
Trương Dạ thấy cả hai rời đi, để lại mỗi mình hắn trong căn chồi, liền tò mò vận dụng thử thứ ý cảnh mà hắn vừa ngộ ra.
"Hả? Không phải hoả? Mà là nhiệt?" Nhìn bàn tay đang ngày một nóng lên, Trương Dạ cau mày nhưng cũng không quá thất vọng.
Nếu hoả là căn nguyên của sự đốt cháy, vậy thì nhiệt liền là hiệu quả của nó. Là mối quan hệ tương hỗ.
Hơn nữa, điều này chứng tỏ rằng, hắn vẫn có thể lĩnh ngộ thêm Hoả chi ý, sau khi đã có căn cơ về Nhiệt chi ý cảnh.
Vốn có thể ở trong chồi tiếp tục cảm ngộ, nhưng Trương Dạ không biết thời hạn của kỳ ngộ này là bao lâu. Thay vì trốn một góc ở đây, hắn tham lam nhiều hơn thế nữa.
Treo kiếm bên hông, Trương Dạ bước ra khỏi Hoả chòi. Tầm mắt lại được đặt xuống dưới đất, có kiện chuyện thú vị làm Trương Dạ phải để ý.
"Hoá ra là vẫn g·iết người rồi.."
Thi thể lạnh như băng nằm trên mặt đất của một trong những người đi vào trước Kỷ Dư ban nãy, với vết cắt ngọt lịm chém giữa đầu thành hai nửa.
Phải, quy tắc chỉ không cho nói chuyện và tạo tiếng động, chứ không hề nói cấm giao tranh hay á·m s·át.
Cá nhân Trương Dạ đã có một kế hoạch riêng, hễ ai không động vào hắn, hắn cũng sẽ lười để ý đến.
Vác xác của người dưới đất đem vào trong nhẫn trữ vật, Trương Dạ lại tiếp tục bước đến chòi thứ hai, Chòi Kim.
Hình thức cũ, hắn ngoan ngoãn yên lặng cảm ngộ từng loại ý cảnh. Nhưng đến nửa buổi, Trương Dạ không cảm nhận được thứ gì ngoài chút da lông cơ bản của Kim chi ý cảnh.
Ba chồi còn lại cũng tương tự, dường như ngũ đại nguyên tố tương sinh tương khắc, đặc biệt khắc luôn cả Trương Dạ hắn thì phải?
Để hắn tiêu tốn hơn hai tuần thời gian ở nơi này mà không nhận được chút thành quả nào.
Tuy nhiên, thái độ Trương Dạ vô cùng bình đạm trước những kiện chuyện ngoài ý muốn. Nhìn vào đôi mắt sâu hút của hắn, chẳng ai đoán được hắn đang nghĩ gì.
Biết khó mà lui, Trương Dạ quyết định thôi không vào trong các chòi nữa. Hắn xoá sạch sự hiện diện, làm lu mờ bản thân, trốn khỏi tầm mắt của bọn người trong này.
Chỉ để quan sát hành tung của từng người, vì hắn không có tư chất tu luyện, nên công bằng mà đấu chắc chắn sẽ thua. Nên Trương Dạ buộc phải quan sát mà rút ra được mạnh yếu, lẫn lắp đặt một số bẫy rập nhằm đề phòng giao tranh.
"Kỷ Dư ở trong chòi Mộc ròng rã mấy tuần không ra nhỉ?"