Chương 114: Ngũ Sơn kỳ ngộ.
Gió lưu xì xào thổi quanh khắp các quanh co, hẻm núi.
Bụi đất mịt mù chẳng còn thấy đâu, có chăng là những âm thanh của ma thú, yêu thú gào rống vang dội.
Trên năm toà núi cao vốn xanh thẳm tràn đầy sinh lực, bấy giờ lại dính đầy màu đỏ đậm hoà vào.
Không còn âm thanh gào thét tung chiêu, cũng không còn chân khí bộc phát tứ phương tám hướng làm người người phải dè chừng.
Tồn tại sự yên tĩnh đến kì lạ.
Đã hơn một tháng trôi qua, tin đồn Hồn Du Sơn sắp sửa xuất hiện thiên đại kỳ ngộ cũng được tuồn ra từ đâu đó, khiến nhân sĩ bốn phương ào ạt tràn vào khắp toà núi lớn.
Gương mặt quen thuộc mang tên Thiên Thư cũng ở đây, đi cùng nàng là Thiên Cơ Diệp thân mang bạch y, hắn tồn tại một loại khí chất khác biệt hoàn toàn so với những người đang túc tạm trên ngọn núi chờ thời.
Sườn núi trải dài rải rác nhân sĩ từ các thế lực khác nhau, yên lặng quan sát những nhân vật nổi bật.
Thiên Cơ Môn truyền nhân, tân tinh của Thông Thần học viện, kể cả top 10 của Thiên Thiên Hào Kiệt Bảng đều có mặt,..
Thế nhưng đám người thiên tài được nêu trên luôn để mắt đến một vị khách ngoại lai mang mặt nạ cáo, đứng một mình một góc trầm mặc không lên tiếng câu nào.
Nhưng bản năng mỗi người lại kịch liệt mách bảo rằng người này cực độ nguy hiểm.
Thiên Thư xảo duyên đồng hành cùng Thiên Cơ Diệp, nàng lén lút truyền âm thảo luận, "Ngươi biết người đeo mặt nạ kia không?"
Thiên Cơ Diệp dường như sớm biết, không trả lời nàng vội mà chỉ cười cười, "Là một biến số, cũng là một loại kỳ ngộ"
"Tên dở!" Thiên Thư hừ lạnh, dời mắt sang người đeo mặt nạ cáo.
Khí tức toả ra ít nhất là Tiên Thiên bát trọng thiên, thế mà nàng lại chẳng có chút thông tin nào về người này.
"Đáng tiếc, hệ thống vẫn chưa đủ điểm để nâng cấp công năng vọng khí"
Mà bên phía người mang mặt nạ cáo, không ai khác chính là Hoài Thu.
Cô bên ngoài giữ vẻ đạo mạo cao thâm, trong lòng lại hồi hộp kinh khủng.
"Sư đệ a, sư đệ.. ngươi là đang định g·iết sư tỷ.."
Nàng theo chỉ thị của Trương Dạ mà đến đây, dùng một chút phù đồ khắc kỹ thuật che mắt người, khiến bản thân trông như lão làng tu vi cao.
Còn sư đệ thì sau khi nói với nàng, cũng đã đi ngược lại hướng khác làm việc gì đó riêng tư.
Nhưng nàng cũng không quá sợ hãi khi gặp cường địch, nhờ vào chút đặc kỹ mà sư tôn chỉ dạy, cùng với thủ đoạn bảo mệnh của nàng, nàng chắc chắn có thể thoát khỏi tử thần một lần.
Thủ đoạn đương nhiên là dùng để chạy trốn.
"Qua khỏi tai kiếp này.. ta sẽ bắt đền sư đệ thật nhiều.."
Chú ý ánh nhìn của Thiên Thư, nàng cũng không ngần ngại mà nhìn sang, đồng thời đưa ra một ánh mắt đánh giá đối phương.
Nữ nhân này muốn động tay rồi a? Sẽ không phải gặp mấy tên liều chứ?
Thiên Thư thu mắt lại, nàng dù có đảm bảo hay không, cũng chắc chắn sẽ hạn chế trêu vào những người bí ẩn.
Nên, Thiên Thư đánh bạo một động tác, nàng bước lên nơi cao nhất, nơi có thể nhìn xuống tất thảy mọi người.
Thiên Thư cất cao giọng, "Thiên Thư, đến từ Thông Thần học viện, mời các vị chỉ giáo?"
Thiên Cơ Diệp không phản ứng, tựa lưng vào gốc cây, khuôn mặt treo nụ cười nhạt.
"Xin chào? Xin chỉ giáo? Tiên Thiên Hào Kiệt Bảng đâu rồi?" Thiên Thư lớn giọng, nội tâm liên tục vui sướng vì điểm trang bức đang ngày một tăng lên.
Sở dĩ nàng dám làm như vậy, cốt cũng là vì có Thiên Cơ Diệp làm chỗ dựa để nàng phách lối, dù cái chỗ dựa đó chỉ là người ngoài nhìn vào.
"Trang bức điểm, bổn tiểu thư nhận!!"
................
Trên toà Ngũ Hành Sơn, Kỷ Dư một thân một mình lẩn trốn cẩn thận dưới sườn núi.
Thực lực của cô đã khôi phục lại mười phần, trở về với Tiên Thiên ngũ trọng đỉnh phong. Nhưng tính cẩn thận vẫn luôn đảm bảo duy trì.
Vì cô biết một số thứ mà người ngoài không biết. Trưởng bối giao cho cô nhiệm vụ, cô nhất định không được làm mọi thứ rối tung lên.
Tin đồn Hồn Du Sơn sắp mở cũng là cô tung ra, và tin đó không hẳn là dối, là gian.
Bên cạnh thiên đại kỳ ngộ đó, Ngũ Hành Sơn đồng thời mở ra cùng lúc đối với Hồn Du Sơn.
Đây là thông tin chỉ một mình cô, và vài người trong cơ mật vẫn còn ở Ngũ Hành Sơn nắm rõ.
Trong lúc cẩn thận quá mức, cô lại chẳng hay có một bóng đen đang âm thầm quan sát cô từ phía sau.
Bóng đen sở hữu áo choàng đen trùm kín cả người, như có như không mà hoà vào với thiên nhiên giấu nhẹm đi sự tồn tại.
"Không sai khi đặt dấu ấn lên người cô ta" Bóng đen để lộ một chút khí tức ra ngoài, tạm thời dưỡng sức thay vì cứ luôn căng thẳng che giấu tiêu tốn chân khí.
Nhìn vẻ mặt trung niên đầy sẹo kia, không ai khác ngoài Trương Dạ, hắn đang vận dụng Thiết Huyết Ma Y có từ Kiếm Ma lão tổ để theo dõi hành tung của Kỷ Dư.
Vốn Thiết Huyết Ma Y và Nhất Hạc Bạch Y từ đợt Lôi Đế truyền thừa là hai thứ pháp bảo phòng ngự khắc chế nhau đương theo thuộc tính. Nhờ dị năng của Trương Dạ, chúng dễ dàng hoà vào nhau, hợp nhất thành một kiện pháp bảo phòng ngự thiên giai đỉnh cấp, bù trừ lẫn nhau khả năng của cả hai.
"Mở rồi?"
Rắc rắc..
Tia sáng trên bầu trời chiếu thẳng, rọi xuống cả năm toà núi cao.
Nhưng chỉ có hai toà núi là rung lắc dữ dội, Hồn Du Sơn lẫn Ngũ Hành Sơn lần lượt mở ra một khe núi nhỏ. Bên trong dội ra ánh sáng trắng toát, khiến người ngoài không nhìn rõ được bên trong.
Khe núi theo thời gian ngày một khép lại nhỏ hơn.
Kỷ Dư đứng bên ngoài, nhìn 6 người khác nhau tiến nhập vào bên trong khe hở đến phút cuối liền đi vào trong, khi xác nhận khe hở đã đủ bé không để một người nào khác lọt vào trong.
Có một điều cô vĩnh viễn không ngờ đến, sau khi cô rời đi, phía bên ngoài một cánh tay vậy mà bắn thẳng vào phía trong.
Theo sau đó là tiếng ùm vang của v·ụ n·ổ linh khí cùng chi chít máu thịt, nội tạng văng toé xung quanh.
Cánh tay yên vị phía trong, rục rịch mọc lại từng bộ phận, nặn thành hình người thông qua cánh tay chỉ trong vài phút.
Trương Dạ thở dài, tóc đã trắng hơn vài phần kể từ lần trước, tốc độ lão hoá phải nói là nhanh như thác đổ.
"Biết ngay là thứ này ăn hao tuổi thọ của ta, không phải một loại khả năng đặc biệt, về sau hạn chế lợi dụng một ít"
Nhẫn trữ vật hiển hoá ra bộ pháp bào màu đen, Trương Dạ vẫn duy trì trạng thái lẩn trốn.
Nơi hắn xuất hiện là bên trong một toà di tích cũ kĩ, khí tức chung quanh không đọng lại tí dấu vết nào.
Nghiễm nhiên là bị truyền tống sang nơi khác, đích đến không giống nhau.
Mũi Trương Dạ khịt nhẹ, hắn ngửi được mùi kim loại. Da thịt cảm nhận được gió rét cuồng phong, pha lẫn chút hơi nóng của bão lửa, tiếng lá cây xào xạt, cùng hồ nước phản chiếu một màu xanh lam rực rỡ thoáng qua ngã rẽ bên phải.
"Ngũ hành? Thổ hẳn là dưới chân?"
Trước mắt chỉ có một con đường, ép buộc Trương Dạ phải rẽ, hắn không ngần ngại mà bước đến bên ngã rẽ kia.
Mắt thiếu chút đã trợn to, chỉ thấy đằng trước là năm căn chồi tương ứng năm màu sắc khác nhau của ngũ hành.
Kim, mộc, thủy, hoả, thổ.
Trương Dạ không vội vàng tiến vào, hắn để ý thấy các dòng chữ được khắc to trên tường đá lớn, được soi sáng bằng năm loại màu khác nhau do phản chiếu ánh sánh.
"Quy tắc 1: Đừng lớn tiếng."
"Quy tắc 2: Đừng phát ra tiếng động"
"Ta luôn quan sát các ngươi"
Sáu từ cuối cùng lại được nguệch ngoạc hằn sâu vào đá như thể hiện tính quan trọng của nó.
Trương Dạ thu mắt lại, có lẽ chính vì thế mà nơi này sau khi hắn vào lại có vẻ yên ắng lạ thường đi?
Cất bước đi về căn chồi tự Hoả, bước vào bên trong, Trương Dạ chợt giật mình khi nhận thấy bóng người quen thuộc.
Tú Đông Phong!