Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Sử Thượng Tối Cường Đệ Nhất Tông Môn

Chương 4: Thương gia trưởng lão, Thương Trấn Minh




Chương 4: Thương gia trưởng lão, Thương Trấn Minh

"Nhanh lên, đám người Thương gia sắp đuổi tới rồi!"

"Chân của ta…"

"Muội muội, cố gắng chịu đựng, hiện tại chỉ cần chạy đến lãnh địa của Thanh Vân Tông, đám người đó sẽ không dám t·ruy s·át nữa!"

Từ trong rừng cây, một nam một nữ hốt hoảng chạy ra. Cả hai diện một thanh lam y, khuôn mặt vậy mà có nét giống nhau đến mấy phần, nam thì tuấn lãng, nữ thì tịnh lệ. Thế nhưng lúc này không hiểu sao trên thân cả hai lại toàn bùn đất và v·ết m·áu, lộ ra vô cùng chật vật.

Nữ hài mặc dù không có thụ thương quá nhiều, thế nhưng mỗi bước đi lại có vẻ vô cùng khó khăn, trên mặt lộ rõ sự thống khổ.

Lâm Phong trong lòng thống hận, hắn hận mình không đủ thực lực để bảo vệ cho cha mẹ cùng muội muội, để cho phụ mẫu hy sinh còn muội muội cùng mình thì tao ngộ đuổi g·iết.

Lâm Uyển Như một bên cố nén nước mắt, cha mẹ nàng vì bảo vệ hai huynh muội nàng mà c·hết, gia tộc cũng theo đó mà hủy diệt.

Hai huynh muội cố nén bi thương trong lòng mà lao ra khỏi rừng cây, trước mặt sau đó hiện ra là một con suối, đứng ở bờ bên kia là một đôi nam nữ, dưới ánh trăng hiện ra vô cùng rõ ràng.

Đông Phương Thanh Nhi váy đỏ hoa mỹ, Dương Thiên thì lộ ra dơ dáy, chật vật hơn. Dù sao thì hắn ta cũng chưa kịp tắm rửa.

"Mẹ nó, hỏng chuyện tốt của ông đây!"

Dương Thiên hai mắt như muốn phun ra lửa. Nếu như mà ánh mắt có thể g·iết người, đôi huynh muội kia đ·ã c·hết hàng trăm hàng nghìn lần rồi.

"Hai người kia đang bị Kim Đan tu sĩ đuổi g·iết."

Nghe được Đông Phương Thanh Nhi lẩm bẩm, Dương Thiên toàn thân trở nên cảnh giác lên.

Kim Đan Cảnh.

Bài trừ các tông môn ra, số lượng tu sĩ trong thế tục có thể đạt đến Kim Đan cảnh vốn dĩ không nhiều.



Những Kim Đan tu sĩ như vậy chủ yếu là thành viên của những gia tộc phụ thuộc dưới quyền của các tông môn.

Bọn họ chịu sự khống chế của tông môn bên trên, mỗi tháng thì phải nộp lên cống vật để đổi lấy sự bảo hộ cùng công pháp tu luyện, thi thoảng lại có thể tiến cử con em trong gia tộc tiến vào trong tông, nói chung cũng hưởng lại được nhiều chỗ tốt, không hẳn là bị bóc lột.

Mà Thương gia chính là một trong số đó.

"Hai vị, xin hãy giúp đỡ chúng ta!"

Lâm Uyển Như trông thấy hai người Dương Thiên thì như thể bắt được cọng cỏ cứu mạng, chạy tới một bên hô. Lâm Phong trông thấy một màn này thì vội ngăn nàng lại:

"Khoan đã, muội muội! Hai người chúng ta đang bị trưởng lão Thương gia đuổi g·iết, tuyệt đối không thể để cho người khác gặp tai hoạ được!"

Dương Thiên một bên nghe thấy như vậy thì trong lòng hoà hoãn lại. Nam tử kia quả thực là chính trực, tao ngộ phải tình cảnh như vậy mà còn biết suy nghĩ cho kẻ khác.

Trên thực tế là Dương Thiên cũng không hề ngại bất trắc gì, nói đùa đâu, Đông Phương Thanh Nhi còn đang đứng bên cạnh hắn đây. Một tên Kim Đan Cảnh tu sĩ mà thôi, không việc gì phải sợ cả.

Lâm Phong cùng Lâm Uyển Như cách hai người Dương Thiên ngày càng gần, rất nhanh thì bị mỹ mạo của Đông Phương Thanh Nhi kinh diễm đến.

Nữ tử này thật đẹp! Hai huynh muội trong lòng cảm thán.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Không lo mà chạy trốn đi!"

Dương Thiên trông thấy một màn này thì cả giận mắng. Bị người t·ruy s·át không lo chạy, còn ở đây ngắm nữ nhân của lão tử cái rắm á!

Lâm Uyển Như nghe vậy thì nổi giận: "Không giúp chúng ta thì thôi đi, huynh ta hảo tâm suy nghĩ cho các ngươi, ngươi còn có thái độ như vậy!"

"Ai cần các ngươi quan tâm? Một tên Kim Đan mà thôi, không lật nổi bọt nước gì!" Dương Thiên khinh thường lên tiếng.

Lâm Uyển Như sửng sốt: "Ngươi không sợ Kim Đan cường giả?"



Nàng nghe hiểu ý tứ là Dương Thiên không hề lo sợ vị Kim Đan đang t·ruy s·át hai huynh muội nàng.

Chẳng lẽ tên ăn mày này là một cái cao thủ?

Dương Thiên lúc này mà biết được trong lòng Lâm Uyển Như coi mình thành ăn mày thì khẳng định sẽ bão nổi.

"Liên quan đến ngươi chắc?" Dương Thiên mắt trợn trắng nói, đồng thời lâm vào suy nghĩ. Nếu như hắn ta tự tay g·iết tên Kim Đan tu sĩ này, hẳn là sẽ tăng thêm mấy cái tiểu cảnh giới.

"Thái độ của ngươi là gì vậy?" Lâm Uyển Như vốn là đại tiểu thư của Lâm gia, nào có từng bị người mắng qua như vậy, lập tức nổi đoá.

"Muội muội, bình tĩnh lại!"

Lâm Phong vội vàng trấn an nàng, đồng thời đưa mắt đánh giá Dương Thiên.

Cho dù người này ăn mặc lộn xộn không rõ ràng, thế nhưng hắn vẫn nhìn ra là tuổi tác so với hắn chỉ nhỏ chứ không lớn hơn, mà Đông Phương Thanh Nhi càng vào khoảng 18 bộ dáng, trạc tuổi với muội muội mình.

Thân là thiên tài của Lâm gia, Lâm Phong cũng không cho rằng hai người này mạnh hơn hắn, khẳng định không phải là đối thủ của Kim Đan cường giả.

Về phần mấy lời của Dương Thiên, Lâm Phong chỉ cho là tuổi trẻ khinh cuồng mà thôi.

"Muội muội, mau đi thôi, đừng liên lụy bọn họ!" Nghĩ đến đây, hắn vội vàng quay đầu với Lâm Uyển Như nói ra.

"Các ngươi còn chạy nổi hay sao?"

Đúng vào lúc này, một đạo tiếng quát bá đạo vang vọng trong màn đêm, chỉ gặp một đạo thân ảnh từ trong rừng cây đối diện bỗng nhiên bay vọt ra.

Dương Thiên tập trung nhìn vào đối phương, lập tức rõ ràng diện mạo của kẻ đến.

Đó là một lão giả toàn thân tràn ngập huyết khí, tựa vừa mới bước ra từ tràng t·hảm s·át. Oanh một tiếng, hai chân lão giả đáp xuống nền đất, dẫm đến bề mặt lún sâu xuống, cỏ cây hoa bụi theo đó bắn ra tán loạn.



Kim Đan cảnh trưởng lão đến từ Thương gia, Thương Trấn Minh.

"Nguy rồi!"

Lâm Phong lập tức cảm nhận được áp bách, lòng bàn tay vô thức nắm chặt, một bên bảo vệ lấy muội muội của mình.

Lâm Uyển Như đồng dạng cũng là sợ đến hoa dung thất sắc, toàn thân run rẩy.

Dương Thiên tương phản không chút cố kỵ đánh giá Thương Trấn Minh. Tuổi tác cao như thế mà chỉ tu luyện được đến Kim Đan Cảnh? Đây là tu luyện trên thân chó hay sao?

Hắn ta nhẹ lắc đầu.

"Sâu kiến!"

Đông Phương Thanh Nhi bá khí nói ra. Thực lực của kẻ này rõ ràng không thể nào lọt nổi pháp nhãn của nàng.

Cùng lúc đó, ánh mắt của Thương Trấn Minh cũng chú ý đến Đông Phương Thanh Nhi, kinh ngạc thốt lên: "Mỹ nhân này, thật đẹp!"

Tròng mắt theo đó chuyển thành ham luyến nữ sắc.

"Còn nhìn nữa, cẩn thận ta móc mắt ngươi!"

Đông Phương Thanh Nhi lạnh giọng nói. Dương Thiên một bên cũng tỏ vẻ khinh thường, ra oai nửa ngày, hoá ra là một cái lão sắc phôi.

Thương Trấn Minh nghe vậy thì chẳng những không tức giận, một bên lại gần hai người Dương Thiên trêu tức nói ra: "Mỹ nữ, ngươi ngược lại tiến đến móc mắt ta đi à!"

Không ổn!

Lâm Phong không khỏi cảm thấy áp lực, đối mặt với Thương Trấn Minh, hắn biết được rằng cho dù bản thân có muốn trốn cũng trốn không thoát, huống hồ hắn còn một cái muội muội đâu.

Lâm Uyển Như thì là bị dọa đến mức chỉ biết nấp sau lưng của Lâm Phong, hai tay bám chặt lấy vai hắn ta.

Dương Thiên lúc này thì trong đầu suy nghĩ: "Kim Đan cảnh a, không biết g·iết thì tu vi tăng lên bao nhiêu?"