Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Sử Thượng Tối Cường Đệ Nhất Tông Môn

Chương 3: A cấp vật phẩm, Huyền Thiên Bảo Kiếm




Chương 3: A cấp vật phẩm, Huyền Thiên Bảo Kiếm

[ Ký Chủ: Dương Thiên ]

[ Chủng Tộc: Nhân Tộc ]

[ Tu Vi: Luyện Khí Cảnh Tứ Tầng (4%) ]

[ Công Pháp: Không ]

[ Huyết Mạch Thể Chất: Không ]

[ Thần Ma Sở Hữu: Đông Phương Thanh Nhi ]

Nhìn vào bảng thuộc tính cá nhân, Dương Thiên lúc này trong lòng cười lạnh: "Kẻ đã hãm hại ta tu vi lẫn danh dự mất hết, không lâu sau ta sẽ hoàn trả lại gấp bội!"

Không để ý đến tình đồng môn, vì chức chưởng môn nhân mà tai hoạ huynh đệ, trong lòng Dương Thiên, kẻ này nhất định phải bị diệt trừ.

"Đinh! Kích hoạt Nhiệm Vụ Chính Tuyến: Thành lập tông môn, siêu việt Thanh Vân Tông! Khen thưởng hai cái tiểu cảnh giới, một lần cơ hội triệu hoán Thần Ma, một lần cơ hội rút thưởng ngẫu nhiên vật phẩm!"

"Đinh! Kích hoạt Nhiệm Vụ Phụ Tuyến: Tìm ra và tiêu diệt kẻ chủ mưu hãm hại kí chủ sau màn! Khen thưởng một cái tiểu cảnh giới, một lần cơ hội rút thưởng ngẫu nhiên vật phẩm!"

Liên tiếp hai cái thanh âm vang lên trong đầu của Dương Thiên, phần thưởng để cho hắn xoắn xuýt không thôi.

Thế nhưng Dương Thiên vẫn cẩn thận dò hỏi: "Vậy nếu như mà nhiệm vụ chẳng may thất bại?"

"Nhiệm vụ chính tuyến nếu như thất bại, hệ thống sẽ ngay lập tức thoát ly kí chủ, nhiệm vụ phụ tuyến thất bại thì không có trừng phạt!"

Hệ thống thoát ly khỏi bản thân?

Dương Thiên lắc đầu, chứng kiến Đông Phương Thanh Nhi một thân thực lực kinh khủng làm hắn dã tâm bừng bừng, làm sao có thể buông tha cho hệ thống?

Xem ra tông môn là phải lập, hắn ta nhất định phải trở thành nhất phương chi chủ!

"Đúng rồi, vẫn còn một lần ngẫu nhiên rút thưởng."

Dương Thiên chợt nhớ lại khen thưởng lúc vừa mới kích hoạt hệ thống, hắn ta chỉ mới triệu hoán Đông Phương Thanh Nhi, còn chưa có động đến rút thưởng vật phẩm đây.



"Hệ thống, bắt đầu ngẫu nhiên rút thưởng!"

"Đinh! Bắt đầu rút ra vật phẩm…"

Dương Thiên trong lòng xoắn xuýt, không biết là sẽ rút được thứ gì đây.

"Đinh! Chúc mừng kí chủ rút ra A cấp vật phẩm, Huyền Thiên Bảo Kiếm!"

Ồ!

Dương Thiên sắc mặt trở nên đặc sắc, ngay sau đó một thanh huyền kiếm lãnh khốc hiện ra trong tay hắn, khiến cho Đông Phương Thanh Nhi bên cạnh nhãn tình sáng lên.

Nàng thể chất vốn dĩ là Tiên Thiên Linh Bảo Kiếm Thể, đối với bảo kiếm thật sự rất mẫn cảm.

Đây tuyệt đối là hảo kiếm! Đông Phương Thanh Nhi nghĩ thầm.

"Huyền Thiên Bảo Kiếm là A cấp vật phẩm. Dựa theo phân chia phẩm chất của một giới này thì tương đương với Huyền phẩm bảo khí, dưới Nguyên Anh cảnh tu sĩ tạo thành sát thương cực lớn, có thể phóng ra kiếm khí!"

Rất cường thế!

Dương Thiên nghe lấy hệ thống giảng giải thì trở nên kích động, trực tiếp một kiếm chém vào tảng đá bên cạnh, khiến nó bị bổ ra làm đôi.

"Hảo kiếm!"

Dương Thiên không nhịn được thốt lên, một bên vuốt ve lấy bảo kiếm.

"Chủ nhân, thanh kiếm trong tay ngài ở đâu ra vậy? Rõ ràng là một thanh huyền phẩm bảo khí nha."

Đông Phương Thiên Nhi không nhịn được dò hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Huyền Thiên Bảo Kiếm.

Bảo Khí, hay còn có một tên gọi khác là Pháp Khí, do tu sĩ luyện khí chế tạo ra, phân ra thành Thiên Địa Huyền Hoàng bốn cái phẩm chất. Ngoài ra, trong mỗi phẩm còn chia thành cửu tinh, Huyền Thiên Bảo Kiếm thì cụ thể là huyền phẩm lục tinh bảo khí.

"Tên của nó là Huyền Thiên Bảo Kiếm."



Dương Thiên tất nhiên không thể giải thích cho Đông Phương Thiên Nhi thanh kiếm này là lấy từ đâu. Tuy vậy đối phương rất là biết ý, cũng không tiếp tục dò xét nữa mà nói sang chuyện khác:

"Chủ nhân, thế bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Trước thì tìm đến một con suối nào đó đi."

Dương Thiên cảm thấy trên thân dính đầy bùn đất cùng v·ết m·áu thì nhăn mặt. Mấy tên ngoại môn đệ tử kia thật đúng là biết chiếu cố hắn.

Phụ cận là sơn lâm liên miên, bản thân thì đã bị trục xuất tông môn, hắn ta cũng không có ý tứ quay trở về.

Xem ra là phải qua đêm tại nơi hoang dã.

Dương Thiên sau khi quyết định như vậy thì đoạt lấy quần áo của một tên đệ tử đ·ã c·hết.

Hắn ta sau đó cùng với Đông Phương Thiên Nhi tìm đến một phương hướng mà cất bước, trước hết là rời khỏi lãnh địa của Thanh Vân Tông.

"Đông Phương cô nương…"

"Chủ nhân cứ việc gọi ta là Thanh Nhi!"

"Khục! Vậy thì Thanh Nhi, ngươi có dự định gì không?"

"Dự định? Chủ nhân đi đâu thì ta sẽ theo đó!"

"Ha ha! Tốt!"

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Con đường tuy dài nhưng Dương Thiên đã đột phá đến Luyện Khí tứ tầng, cho nên không cảm thấy quá mức mệt mỏi.

Màn đêm dần dà buông xuống.

Rừng núi thi thoảng lại vang lên tiếng thú cầm, xen lẫn với một khoảng tĩnh lặng khiến không khí theo đó trở nên vô cùng đáng sợ. Ở nơi sơn dã như thế này, không hề thiếu đi đạo tặc cùng yêu thú.

Đối với yêu thú, những tu sĩ chính là vật đại bổ. Do vậy mà chúng rất thích ăn thịt người, một vật mà ẩn chứa đại lượng chân khí.

Dương Thiên mặc dù có hơi nơm nớp nhưng cũng không quá lo lắng. Nói đùa, bên cạnh còn có Đông Phương Thanh Nhi là nguyên anh tu sĩ ở đây, yêu thú gặp nàng thì chỉ biết vắt chân lên cổ mà chạy.

Mà phải nói, Dương Thiên một bên vừa đi vừa đánh giá lấy mỹ mạo của nàng thì cảm thán không thôi. Đây tuyệt đối là nữ nhân đẹp nhất mà hắn từng gặp!



Hoang sơn dã lĩnh, cô nam quả nữ, chỉ ngẫm thôi cũng cảm thấy kích thích rồi!

"Chủ nhân, phía trước có tiếng nước chảy!" Đông Phương Thanh Nhi thanh âm truyền đến cắt ngang dòng suy nghĩ.

"Khục! Ta biết rồi." Dương Thiên khẽ ho lấy lại tinh thần.

"Vậy thì đi nhanh thôi."

Vừa dứt lời, Đông Phương Thanh Nhi đã ôm lấy eo hắn đằng không mà lên.

Dương Thiên hai mắt trừng lớn, chỉ cảm thấy một mùi thơm truyền vào trong mũi, cánh tay thì đụng vào một vật như thể thủy cầu.

Hô hấp theo đó dồn dập lên.

"Chủ nhân, nó mềm sao?"

Đông Phương Thanh Nhi khẽ lườm về phía hắn, một cái liếc chính là phong tình vạn chủng, làm cho đối phương ngây người.

"Ha ha!"

Dương Thiên cười gượng từ chối cho ý kiến, lúc này thì da mặt hắn có dày đi chăng nữa thì cũng nhịn không được mà đỏ ửng lên.

Kiếp trước hắn ta chưa từng tiếp xúc với mỹ nhân bực này.

Hai người sau đó tiến đến một con suối, xung quanh trải rộng thảm cỏ, dưới ánh trăng sáng, mặt nước trở nên lấp lánh, cảnh tượng trở nên duy mỹ vô cùng.

Dương Thiên sau khi được Đông Phương Thanh Nhi buông ra thì cảm thấy đôi chút thất lạc.

"Chủ nhân, để ta lau người cho ngài." Cảm thấy thương thế trên người Dương Thiên không nhẹ, Đông Phương Thanh Nhi lúc này lên tiếng đề nghị.

Hả?

Còn có đãi ngộ bực này?

Dương Thiên nghe xong thì một mặt hưng phấn, đang định lên tiếng đồng ý thì lại bị nàng khoát tay ngăn lại:

"Khoan đã, có người tới!"