Ta Sẽ Gặp Lại Nhau Vào Một Ngày Trời Trở Rét

Chương 6: Máu và hoa




Sáng hôm sau, ăn sáng xong Quyền nhanh nhẹn ôm bó hoa, ở giữa những cành hoa có để tấm thiệp và hộp quà được gói ký tung tăng chạy lên trường. Khi vừa bước vào lớp, Quyền nhận được ánh mắt chăm chú nhìn mình của đám thằng Chung:

- Ê thằng nhà quê kia mày mang cái thứ sến súa gì lên lớp đấy? Đưa bọn tao xem nào.

Quyền phớt lờ, coi như ruồi kêu bên tai. Nó vội cất cặp vào chỗ ngồi rồi đi ra khỏi lớp để sang 6A3 tìm Tuệ.

Ở 6A3, Tuệ đang được các bạn trong lớp hát "Happy Birthday" rồi tặng quà, vỗ tay chúc mừng.

- Tuệ ơi. - Quyền hắng giọng gọi - Ra đây tớ bảo tí.

Tuệ đang cười đùa với các bạn trong lớp, nghe giọng Quyền thì giơ tay vẫy vẫy chào thằng bé rồi bước nhanh ra ngoài.

- Gì thế? Vào đây chơi với tớ.

Quyền cười cười, hai má thằng bé đỏ bừng lên vì ngại. Dù thời tiết bây giờ đã vào đông, trời trở lạnh và gió bắt đầu rít gào trên mái nhà và qua từng tán cây nhưng mặt Quyền như thể mọc thêm hai mặt trời bé xíu xiu hai bên má vậy. Nó ngượng ngập đưa bó hoa giấy và hộp quà ra trước mặt Tuệ rồi nhỏ giọng nói:

- Chúc mừng sinh nhật Tuệ nhé. Chúc cậu luôn khỏe mạnh, vui vẻ. Đây là quà tớ chuẩn bị cho cậu.

Tuệ bất ngờ nhìn vào hai thư trên tay Quyền. Nét mặt con bé từ ngơ ngác bàng hoàng sang cười tươi rạng rỡ, dịu dàng như ánh nắng đầu ngày đón lấy đồ trên tay Quyền:

- Trời ơi bày vẽ quá! Cậu chúc tớ là tớ vui rồi. Tốn công tốn tiền mua quà làm gì? Chiều nay sang nhà tớ chơi nhé.

Quyền líu ríu hai chân vào với nhau vì hồi hộp. Thằng bé vui vì Tuệ thích món quà nhỏ của nó. Quyền chắp tay sau lưng, các ngón tay đan chặt vào nhau, nghển cổ lên nhìn Tuệ:

- Tớ có viết thiệp chúc mừng nữa. Cậu nhớ đọc nhé.

- Tất nhiên rồi. Tớ sẽ đọc đi đọc lại đến khi thuộc nằm lòng thì thôi. - Tuệ cười với Quyền, rồi nó ngó nghiêng hai món quà trên tay, quay sang hỏi Quyền - Tớ có thấy thư nào đâu? Cậu để trong hộp à?

Quyền sững sờ nhìn Tuệ, nó ngơ ngác kiểm tra lại bó hoa trên tay con bé.

- Ơ tớ để vào trong bó hoa mà? Giữa mấy cành hoa ấy. Sao lại thế nhỉ?

Bỗng sau lưng Quyền vang lên giọng nói gợi đòn của đám thằng Chung:

- Tuệ thân mến. Chúc mừng cậu tuổi mới luôn tươi như hoa, khỏe mạnh như voi và vui vẻ như chim chích chòe nhé. Há há há... Mày thích con Tuệ hả Quyền? Ai dạy mày viết thư tình như này thế?

- Eo ơi kinh quá Quyền người ta viết thư tình kìa. Nãy mày làm roi, bọn tao sợ chủ nhân bức thư không đọc được nên mang sang đây đọc hộ mày cho rõ này. Biết ơn bọn tao đi.

- Tao biết ngay mà. Nãy thấy nó mang hoa tới lớp là tao nghi rồi. Thằng này làm gì có tiền mà mua hoa được, có khi nó phải tự làm đấy. Eo ơi con trai mà làm mấy việc của con gái là bê đê.

Quyền đứng chết lặng tại chỗ, nó đỏ bừng mặt, lan sang tận mang tai. Hốc mắt nó đỏ ửng như sắp khóc và hai vai thì rung lên bần bật vì xấu hổ. Chết rồi, mọi người sẽ hiểu lầm nó và Tuệ mất.

Nhận thấy Quyền có vẻ bất thường, Tuệ vội tiến lên nói to:

- Chúng mày làm cái gì đấy? Trả lại đồ cho người ta đi.

- Ối giồi mỹ nhân bảo vệ anh hùng cơ à? Không lẽ mày cũng thích thằng nhà quê này hả Tuệ? Bố mẹ mày có biết không đấy?

- Hoa lài cắm bãi phân trâu. Đũa mốc chòi mâm son. Bố mẹ mày không dạy à Quyền?

Rồi cả đám chúng nó cười hô hố lên, vừa cười vừa trêu chọc Quyền với Tuệ. Các lớp khác gần đến giờ đi học thì đến rất đông, cả hành lang các tầng học kéo nhau ra xem đám trẻ con trêu nhau với gương mặt hóng hớt.

Ngay giây phút Gia Tuệ sắp đứt dây thần kinh chịu đựng và chuẩn bị lao tới sửa lại tạo hình khuôn miệng và kết cấu khuôn mặt của đám thằng Chung thì bỗng nhiên từ phía sau một bóng người bé bé phi ngang qua nó với tốc độ đáng kinh ngạc.

"Bốp..."

Trước ánh mắt bàng hoàng kinh ngạc của Gia Tuệ và tất cả mọi người đang chứng kiến, thằng Quyền nhát gan mọi khi lại đấm một phát vào mặt thằng Chung một tiếng kêu to như lúc mà Chí Phèo lao tới giải quyết Bá Kiến.

- Mày câm mồm đi. - Quyền rống lên, nước mắt nó từng giọt, từng giọt chảy dài trên mặt, chảy xuống cằm và rơi xuống nền đất. Hai mắt nó trừng lên đỏ rực, mím chặt môi, hai tay nắm chặt vào nhau nhìn đám thằng Chung như muốn lóc thịt hết chúng nó. - Mày nói gì tao đã không thèm quan tâm rồi, mày đừng có lôi bố mẹ tao với Tuệ vào đây.

Ngay sau đó Quyền giật phăng lại thiệp sinh nhật đã bị mấy đứa kia chuyền tay nhau cầm đến mức nhăn nhúm rồi luống cuống nhét vào túi áo trước ngực.

Đám thằng Chung đứng đực mặt ra nhìn Quyền như vừa nhận một cú sốc cực lớn. Chung ngồi dưới đất nhìn Quyền bằng ánh mắt không thể tin được. Rồi ngay lập tức, chúng nó xúm vào nhấn đầu Quyền xuống nền đất rồi gào lên:

- Mẹ mày dám đánh tao à thằng bê đê này?

Quyền cắn chặt ra, nó túm lấy tóc thằng Chung rồi giật mạnh. Quyền cứ nhằm vào cái bụng mỡ của thằng Chung mà nện liên tục, bên trên thì đám còn lại đấm vào lưng, vào đầu Quyền. Xung quanh là tiếng xì xào xen lẫn hò reo hóng hớt của lũ trẻ xung quanh. Mấy đứa ban cán sự các lớp nhìn không chịu nổi nên đã vội rủ nhau chạy đi báo giáo viên.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tuệ sững sờ, nó vẫn chưa kịp tiếp thu tình cảnh trước mắt. Đến tận khi có tiếng một đứa bên 6A6 hét lên:

- Tụt quần thằng Quyền ra coi nó có phải con trai không? Con trai con đứa mà thêu thùa gấp hoa à?

Rồi thằng này vươn tay kéo quần Quyền xuống. Quyền vội vàng co người lại vào cây cột cạnh bồn hoa ở trước hành lang, hai tay thằng bé túm chặt cạp quần để tránh bị lột xuống.

Lúc này Tuệ mới giật mình sực tỉnh, con bé đẩy bó hoa với hộp quà vào tay bạn cùng lớp rồi xông vào đẩy mạnh thằng kia ra để bảo vệ Quyền:

- Mày tính tụt quần ai? Đồ mất dạy!

Bị bất ngờ đẩy ra, thằng nhóc loạng choạng rồi mất đà lăn xuống bậc tam cấp. Lúc ngã xuống, chân nó sượt qua người Quyền, đạp thằng bé lao đầu chúi xuống nền sân.

"Cốp..."

Quyền lăn quay trên bậc thang, nó vội đưa tay lên ôm đầu để bảo vệ. Dù vậy, đầu nó vẫn đập vào góc cạnh của bồn hoa, và máu tứa ra thấm ướt tóc nó.

Tuệ vội vàng quay lại ôm mặt Quyền lắc lắc vai thằng bé:

- Quyền ơi cậu sao không?

- Đau... Tớ đau đầu lắm...

- Tớ đưa cậu xuống phòng y tế nhá?

Tuệ để đầu Quyền tựa vào vai nó, rồi luồn một tay đỡ vai, một tai xuống khuỷu chân thằng bé bế thốc né lên để đi về phía phòng y tế.

- Đâu? Em nào đánh nhau? Em nào bị thương?

Đúng lúc này thầy Tổng phụ trách Đội đi nhanh tới, rẽ đám đông bước lại hiện trường thì giật mình khi thấy Tuệ đang ôm Quyền mặt mày tái xanh mét, đầu đang bị chảy máu trên tay. Thằng Chung vội vàng cáo trạng:

- Thầy ơi thằng kia nó đánh em trước.

- Anh im đi. Tôi còn chưa hỏi gì đã nhảy vào mồm tôi rồi.

Quát xong, thầy quay xuống vỗ vai đẩy Tuệ đi.

- Bé Tuệ, con mang bạn xuống phòng y tế đi. Chảy máu như này nguy hiểm lắm. Chỗ này để thầy xử lý.

- Dạ.

Tuệ vội vàng đỡ Quyền bước từng bước như chạy về phía phòng y tế, để lại đằng sau một mớ hỗn độn ầm ĩ.

_______________Quyền sau khi được cô y tế băng lại đầu, cho uống thuốc thì ngủ ở phòng y tế đến tận trưa mới dậy.

Lúc Quyền mơ hồ mở mắt dậy sau giấc ngủ dài đằng đẵng. Quyền ngơ ngác ngồi dậy, lưng nó tựa vào tường. Quyền đưa bàn tay lên sờ sờ vết thương trên trán đã được băng kỹ, nơi đó vẫn còn hơi nhâm nhẩm đau, nhưng cũng không phải quá sâu nên máu đã ngừng chảy từ lâu, chỉ còn cảm giác ê buốt truyền tới. Quyền hơi nhăn mặt xoa xoa trán, nó ngồi thừ ra, đầu óc trống rỗng để suy nghĩ không biết trôi dạt về phương trời nào.

Đến khi mọi giác quan đã phục hồi, Quyền đánh mắt sang phía bên phải thì thấy Tuệ đang ngồi ở bàn cạnh giường nó nằm đang chăm chú viết bài. Tiếng bút đi trên nền giấy xoèn xoẹt vang lên trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng gió nhẹ từ quạt thổi. Tuệ tập trung đến nỗi không nhận ra Quyền đã tỉnh lại sau lưng, tay nó vẫn thoăn thoắt ghi bài.

Quyền lặng lẽ ngồi nhìn Tuệ. Nó nhớ lại khoảng thời gian lúc sáng, lần đầu tiên nó dám chống lại đám thằng Chung. Tuy rằng bị đấm lại, nhưng nó dám phản kháng như vậy, bọn kia chắc sẽ bị ấn tượng mà động vào nó nữa nhỉ?

Nhưng nhớ tới lúc suýt bị thằng kia tụt quần, Quyền lại cảm thấy ấm ức, tủi nhục. Nó đã làm cái gì mà lại bị xúm vào bắt nạt kia chứ? Nó có làm gì sai đâu. Nhưng may mắn sau đó nó vẫn bảo toàn được danh tiết, không thì nhục chết mất. Nếu bị tụt quần trước bàn dân thiên hạ, đã vậy còn trước Gia Tuệ thì chết đi cho rồi. Quyền thầm cảm ơn Tuệ, con bé lại giúp nó lần nữa.

Tâm trạng Quyền lên xuống liên tục, đến khi bình ổn lại, nó mới sực nhớ tới tấm thiệp chúc mừng sinh nhật Tuệ đang nằm trong túi áo. Quyền đưa tay lên túi trước ngực, nhưng lại chẳng thấy đâu.

Nó đâu mất rồi nhỉ?

Quyền quay ngang quay ngửa trên giường, lật tung chăn để tìm cũng chẳng thấy tấm thiệp.

Nghe tiếng động sau lưng, Tuệ ngừng bút quay lại nhìn Quyền đang chổng mông trên giường, cúi người xuống gầm giường để tìm thứ gì đó.

- Cậu tìm cái gì đấy?

Giọng nói bất ngờ vang lên làm Quyền giật mình suýt thì ngã lăn xuống đất, nó lồm cồm ngồi dậy trên giường, quay qua cười ngu với Tuệ:

- Tớ tìm cái thiệp chúc mừng sinh nhật tớ viết cho cậu mà không thấy đâu nữa.

- À...

Tuệ chớp chớp mắt nhìn Quyền, nó gật gật đầu ra vẻ đã hiểu rồi lấy trên bàn tờ giấy màu nâu vàng đưa ra trước mặt thằng bé:

- Đây đúng không? Tớ đọc xong rồi.

Quyền vươn tay cầm lại tấm thiệp. Nó phát hiện ra thiệp đã được vuốt phẳng lại, tuy nhiên vẫn còn các nếp nhăn vì bị vò. Tấm thiệp bị rách đôi chỗ ở trận ẩu đả lúc nãy bị rách nhưng đã được dán lại kỹ bằng các băng keo giấy vintage.

Tuệ đã sửa lại tấm thiệp à?

Nhưng nó bị nhăn nheo với rách hết cả rồi. Xấu quá.

Quyền chăm chăm nhìn vào tấm giấy nâu, lòng nó bồi hồi dâng lên nhiều xúc cảm, nó miết rìa tờ giấy liên tục. Tuệ vẫn ngồi xem xem Quyền tính làm gì. Một lát sau, Quyền cất tờ giấy vào lại túi áo rồi bảo Tuệ:

- Để tớ viết lại cho cậu tờ chúc mừng khác.

Tuệ nhíu mày, nó đứng dậy khỏi ghế, đi lại nhéo vào mũi Quyền một cái rồi thò tay vào túi áo thằng bé lấy lại tấm thiệp. Quyền định lấy lại nhưng Tuệ gạt đi, con bé cẩn thận để tấm thiệp vào giữa bó hồng giấy rồi bảo Quyền:

- Không cần. Tớ chỉ thích tờ giấy này thôi. Cậu đừng có viết lại nữa đấy tớ không lấy đâu.

- Nhưng tờ này vừa xấu vừa rách, lại bẩn cả rồi. Cậu lấy làm gì nữa, tớ lại viết tờ khác được mà.

Tuệ cúi đầu, hàng mi con bé cụp xuống che khuất đi đôi mắt to tròn, không biết con bé đang nghĩ gì.

Tầm mười giây sau, Tuệ vẫn nhẹ nhàng để lại bó hồng lên mặt bàn, con bé bước lại giường đưa tay xoa đầu Quyền, híp đôi mắt cười cong như vầng trăng khuyết, dịu giọng nói:

- Tớ thấy nó vẫn đáng yêu mà. Dù sao đó cũng là tấm thiệp cậu dám tự tay giành về lại. Tớ quý lắm. Đừng nghĩ nhiều, tớ không quan tâm tới mấy đứa kia làm gì nó đâu.

Nghe thấy thế, hai tai Quyền đỏ bừng lên, còn giật nhẹ một cái. Thằng bé e thẹn quay mặt đi, hai ngón tay trỏ xoắn vào nhau bên dưới tấm chăn, bẽn lẽn nở nụ cười ngại ngùng, miệng lắp bắp nói:

- Vậy... vậy cậu cứ giữ đi. Lần... lần sau có dịp tớ làm gì đấy đẹp hơn cho cậu.

- Ừa.

Bầu không khí bỗng nhiên hơi ngượng ngập. Tuệ rụt tay lại, con bé quay trở về bàn tiếp tục viết viết gì đó trên cuốn vở trước mặt.

Quyền ngó thấy Tuệ một chút, thằng bé lên tiếng phá vỡ sự lặng thinh xấu hổ này:

- Sao cậu lại ở đây? Cậu không về lớp học à?

- Các tiết xong hết rồi, tớ ở đây trông cậu, tiện thì chép bài hộ cậu luôn. Dù sao cũng cảm ơn cậu đã giành lại cái thiệp cho tớ.

- Thế mọi chuyện sao rồi?

- Thầy Hiền có hỏi chuyện tớ với những đứa ở đấy rồi. Là bọn thằng Chung trêu chọc bắt nạt cậu trước. Không sao đâu. Thầy chỉ bảo mỗi bên mời phụ huynh lên thôi.

Nghe đến đây, Quyền tái mặt, nó rối rít hỏi lại Tuệ:

- Có thể không mời phụ huynh được không? Tớ chịu phạt sao cũng được, nhưng đừng để bố mẹ tớ biết.

- Bố mẹ cậu sẽ mắng cậu à?

- Không phải. - Quyền vô thức nắm chặt lấy vạt áo. Mỗi lần lo lắng, nó lại nắm lấy gấu áo, gấu quần hoặc thứ gì đó để bản thân giữ bình tĩnh - Tớ không muốn bố mẹ lo lắng.

- Đừng lo, tớ có gọi điện nhờ bố tớ lên họp cho cậu rồi. Bố tớ đồng ý nên không sao đâu.

- Nhưng thế thì làm phiền bố cậu lắm. Đây là chuyện của tớ mà.

- Bố tớ biết chuyện nên đồng ý giúp cậu rồi, lo gì nữa. Được người ta giúp đỡ thì cậu phải thở phào nhẹ nhõm đi chứ. Cuống quýt lên thế làm gì?

Quyền chỉ biết câm nín. Lát sau nó mới ngập ngừng thì thầm với Tuệ:

- Thế... tớ cảm ơn.

Cuộc trò chuyện lại một lần nữa đi vào bế tắc. Hai đứa bé lại tiếp tục im lặng.

Chép bài xong, Tuệ bê mấy cuốn vở đặt trên giường cho Quyền.

- Đây. Tớ chép xong rồi. Cậu về đọc lại bài đi.

Quyền lật lật từng trang vở con bé chép cho. Vừa đọc, nó vừa chẹp miệng cảm thán:

- Chữ cậu đẹp thật đấy. So với cậu, nhìn chữ tớ như gà bới vậy.

- Cũng không đến nỗi nào mà.

- Cảm ơn cậu nhiều lắm.

- Có gì đâu.

Tuệ với tay ôm cái hộp quà với bó hoa lại ngồi ngắm nghía vuốt ve. Quyền ngẩng đầu nhìn sang, thấy hộp quà vẫn y nguyên, thằng bé thấp giọng dò hỏi:

- Cậu chưa mở quà ra xem à?

- Chưa. Tớ muốn mang về bí mật mở ra cơ. Chờ đợi là hạnh phúc.

Tuệ cười toe toét, nghiêng đầu nháy mắt với Quyền. Con bé bám vào thành ghế, quay sang nhìn Quyền bằng ánh mắt ngưỡng mộ, ánh mắt hấp háy đầy phấn khích:

- Hoa này cậu tự gấp à? Đẹp thật đấy.

- Ừ. Mẹ tớ dạy tớ làm đấy.

- Chắc phải dạy bài bản lắm nhỉ? Trước tớ cũng tập gấp cái này cả tuần mà lúc tớ mang khoe mẹ tớ tưởng tớ làm bùi nhùi.

- Không lâu lắm. Mẹ chỉ tớ vào một buổi tối thôi.

- Cậu khéo tay thật đấy. Mấy cái đồ thủ công, thêu thùa may vá nữ công gia chánh này tớ dốt lắm. Nhà tớ còn tưởng tớ sinh nhầm giới tính cơ. Mà cậu biết tớ thích phong cách vintage nhỉ, thấy giấy gói với cả tấm thiệp cũng thế.

Quyền chúm chím môi cười, thằng bé co chân trên giường, cằm tựa vào đầu gối rồi trả lời Tuệ:

- Tớ thấy cậu hay xài đồ có kiểu đấy nên tớ đoán thế. Không ngờ lại trúng.

Con bé thích thú vuốt ve từng bông hoa hồng xanh nhẹ, nó nghiêng nghiêng đầu hỏi Quyền:

- Mà sao cậu lại làm hoa hồng xanh vậy? Bình thường tớ thấy tặng quà con gái sẽ tặng màu hồng mà?

- Tớ thấy màu xanh này hợp với cậu. Nhìn cậu lúc nào cũng thoải mái, phóng khoáng tự do ấy. Nên tớ nghĩ màu thiên thanh của bầu trời chắc sẽ rất hợp với tính cách của cậu.

Tuệ phồng má nhìn Quyền, nó ôm bó hoa vào lòng rồi thầm thì nho nhỏ chỉ đủ để một mình nghe thấy:

- Tớ cũng thấy thế. Hình như tớ cũng thích màu xanh rồi.