Ta Sẽ Gặp Lại Nhau Vào Một Ngày Trời Trở Rét

Chương 5: Ai mang nắng ấm đầu đông tới?




- Rồi sau đó nàng tiểu thư con nhà phú ông và chàng nông dân phải lòng nhau, sống hạnh phúc bên nhau tới tận khi chia tay hả? Chuyện mày với Quyền giống như Trương Chi Mỵ Nương ấy nhể?

Châu nằm vắt vẻo trên sô pha trong phòng khách nhà Tuệ, nó trườn cả thân người trên mặt ghế mềm, vừa ăn cherry vừa đung đưa tay sờ má Tuệ.

- Mày đọc truyện cổ tích nhiều quá rồi hả? Mang cái bộ não đang du hành thời phong kiến của mày về lại thế kỷ 21 đi. À còn nữa, hốc ít thôi. Mày ngốn hết 2 cân cherry bố chỉ vừa mua hồi trưa thôi đấy.

- Ai bảo mày mua đúng lúc tao đang thèm? Để bù lại tao đã bỏ bài nghiên cứu khoa học sang một bên để ngồi nghe mày tâm sự rồi còn gì nữa?

Tuệ với tay kéo má Châu, búng một phát kêu "tách" vào má con bé rồi nói:

- Chả biết có nghe lọt tai câu nào không hay chỉ lo ăn?

Châu ngồi thẳng lại, từ trên sô pha ngồi nhìn Tuệ đang ngồi dưới nền nhà. Nó nhìn vào đôi mắt Tuệ với ánh mắt tò mò xen lẫn thích thú, thầm suy nghĩ về câu chuyện con bé vừa mới kể.

- Thế sau đó mày với thằng Quyền như nào? Không phải chỉ qua lần gặp trong ngày mà đã thích nhau đấy chứ?

- Đương nhiên là không rồi. Sau hôm ấy thì chỉ tăng tương tác hơn bình thường thôi.

- Thế làm sao mà hai đứa mày đi đến bước đường này được vậy?

Tuệ không đáp, chỉ lắc đầu cười cười, con bé ngả đầu lên vai, ngón tay vuốt ve từng cánh hoa của đóa hồng xanh dương gấp bằng giấy nhún được bọc trong giấy báo màu nâu vàng nhạt. Mãi một lúc sau, khi Châu lại quay lại với đống hoa quả thân yêu trên bàn thì mới nghe giọng Tuệ cất lên:

- Mày biết tại sao tao lại thích hoa hồng xanh không?

Châu đang nhai quả nho sần sật trong miệng thì khựng lại, nó quay sang nhìn Tuệ với ánh mắt khó hiểu:

- Không phải mày vốn thích màu xanh à?

Tuệ ngước lên nhìn Châu, chớp chớp mắt nhìn vào hai má phồng lên vì mải ăn của con bé, rồi nó phì cười lắc nhẹ đầu biểu thị không đồng ý. Tuệ híp mắt cười nhẹ:

- Không hẳn. Ngày trước còn bé thì con gái thường thích màu hồng mà, vì nghĩ đó vốn là màu dành cho con gái. Hồi đó tao cũng hay mặc đồ với mua đồ màu hồng lắm.

- Vậy là do ai đó tặng mày cái gì màu xanh nên mày mới thích màu xanh hả?

- Ừm. Là cái lần sinh nhật của tao ấy...

Tuệ đứng lên bước đến bên cửa sổ, nó vươn tay đẩy hai cánh cửa ra. Làn gió mùa đông lạnh cắt da cắt thịt ùa thẳng vào trong phòng thay thế cho cái ấm từ lò sưởi để dưới chân bàn. Châu hơi rùng mình trước cái rét bất chợt, nó với lấy cái chăn bông đỏ đầy hoa huyền thoại cuốn chặt lấy người rồi nhìn Tuệ bằng ánh mắt nhìn một đứa dở hơi.

- Mày hâm à Tuệ? Đang ấm mà mày mở cửa làm gì để lạnh sun vòi vậy?

- Hà há...

Con bé cười lại với Châu một cách tinh nghịch. Nó đứng dang tay trước cửa sổ, đón lấy từng đợt gió thổi về như muốn đóng băng bản thân. Tóc Tuệ bay phấp phới ra phía sau, chảy dài bóng mượt như nhung. Cái lạnh làm Tuệ run lên, nhưng đồng thời cũng cho nó một cảm giác cực kỳ sảng khoái.

Tuệ đi tới lấy cái máy cassette của bố để trong tủ đựng TV ra. Nó mở hộp đựng băng rồi nhét vào trong đó cái băng cassette cũ như đã thu từ rất lâu về trước. Tuệ đóng nắp máy lại rồi ấn nút cho máy quay, bài hát mà nó và Quyền từng nghe đi nghe lại đến thuộc cả lời từ cái ngày cả hai chỉ mười mấy tuổi. Tuệ thậm chí còn bắt Quyền nghe nó tập hát đến mòn cả tai, rồi thằng bé cũng phải tập hát chung với nó đến thuộc lòng. Đến tận sau này khi bộ anime ấy không còn chiếu trên HTV3 nữa, và Quyền khi ấy cũng chẳng còn bên mà cùng nó nghe bài hát thì Tuệ vẫn nghe, đến khi cái băng đã hỏng thì nó lại thu vào một cái băng khác. Tuệ nghe nhiều đến mức lời hát ấy như ngấm vào máu, khảm sâu vào tâm trí nó, thành lời hát ru nó vào giấc ngủ mỗi khi Tuệ buồn và bị mất ngủ.

"Đẹp dịu dàng bông tuyết trắng lung linh mỏng manh. Thật nhẹ nhàng trong giá buốt băng tan dần tan. Bình yên em ngước mắt nhìn sớm mai gió xuân tràn về..."

Giai điệu nhạc nhẹ nhàng quen thuộc vang lên trong không gian phẳng lặng, gợi về một miền ký ức xa xăm nơi mà Tuệ là nhân vật chính trong đó.

Tuệ bám hai tay lên thành cửa sổ, ngả đầu dựa vào cánh tay phóng tầm nhìn ra phía hàng cây ngoài đường, lá trên những cái cây đã rụng gần hết, trên cành chỉ còn những chiếc lá đã úa vàng, có lá chuyển sang màu nâu sậm. Cuống lá không còn chắc nữa, yếu đi và để cho những chiếc lá cuốn theo chiều gió bay lượn trên không như con diều của tự nhiên. Dù chỉ còn những cành cây trơ trọi, cái cây vẫn đứng vững trước cái rét buốt của miền Bắc. Tuệ cứ như vậy mà không nói một lời nào nữa. Bầu không khí náo nhiệt vừa rồi trong phòng cũng không còn, chỉ còn tiếng hát du dương từ cái máy cassette phát ra làm con bé như phiêu theo giai điệu mà rời khỏi thực tại để đắm chìm suy tư ở thì quá khứ.

"Thoáng có tiếng gió ngân nga lời yêu thương em hằng chờ mong. Thoáng lấp lánh nắng môi anh cười tim em dâng tràn niềm hạnh phúc. Hãy bước bên em quên đi mọi khó khăn mãi mãi ta không chia lìa."

Châu bước đến gần Tuệ sau khi cơ thể đã quen với cơn gió lạnh, nó đứng đằng sau tựa cằm lên vai con bé, nhìn Tuệ qua mớ tóc mai bay bay.

Châu thấy đôi mắt Tuệ dịu dàng hẳn đi, long lanh như giọt sương buổi sớm. Hàng mi dày con bé rung lên nhè nhẹ như cánh quạt bé xíu che phủ đi xúc cảm trong ánh mắt. Cái nhìn của Tuệ bắt đầu mơ màng như đang để trí óc từ từ trôi dạt về một nơi xa từ lâu đã chỉ còn được nhớ tới như kỷ niệm của trẻ con.

___________________

Tuệ nhớ lại những ngày xưa ấy.

Sau lần chở Quyền về nhà, hai đứa bé phát triển mối quan hệ lên một tầm mới. Tuệ thường xuyên chạy qua lớp 6A6 chơi với Quyền.

Mấy lần như thế, Tuệ phát hiện Quyền rất hay bị bọn thằng Chung trêu ghẹo, chọc phá, thậm chí có đứa trong nhóm đó còn ném sách vở, tô bậy lên bàn ghế Quyền ngồi, vứt rác vào trong cặp sách thằng bé, đổ nước ngọt vào đầu Quyền, tổ chức cô lập thằng bé với quy mô lớn, các trò chơi xấu luôn được biến hóa và thực hành liên tục.

Tuệ nhận ra Quyền bị bọn 6A6 bắt nạt. Đắng lòng hơn là Quyền nhát, lại nhạy cảm, cô độc nên thằng bé phản kháng rất yếu ớt, hầu như chỉ có thể nhịn cho qua chuyện. Sau mấy lần chứng kiến, Tuệ không thể nhìn Quyền chịu đựng được nữa. Tuệ sang tận lớp túm đầu thằng Chung - đứa đầu sỏ cảnh cáo không được động vào một cách móng chân của Quyền vì thằng bé là bạn của con bé.

Sau lần ấy, đám thằng Chung bớt việc chơi xấu Quyền đi hẳn, chỉ dám làm những việc đó khi khuất mắt Tuệ. Vì Chung sợ Tuệ. Nó không thể quên được việc năm cấp 1, nó chỉ lỡ tay vẽ bậy vào vở Toán những trang được chấm điểm 10 của Tuệ thì đã bị con bé vả liên tục như máy vả cho nổ đom đóm mắt, rồi bắt thằng này nhai nuốt hết tất cả các trang vở bị vẽ bậy mà không một ai cứu được nó vì Tuệ lúc ấy nổi máu điên lên kinh khủng không khác gì phù thủy. Từ ngày đó Chung sợ Tuệ một phép, cái ám ảnh ngày bé làm thằng này chỉ cần nghe giọng Tuệ là tự động rụt cổ lại ngay.

Quyền như gà con, còn Tuệ là gà mẹ. Quyền luôn được Tuệ bảo vệ dưới cánh tay của con bé. Có thể vì lòng nhân ái ngây thơ non nớt ở trẻ nhỏ và cảm thấy Quyền đáng thương, Tuệ quan tâm Quyền như một người chị với thằng em bé bỏng.

Có thể sau khi chơi cùng Tuệ, thằng Quyền ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng bởi cái tính hổ báo cáo chồn của con bé nên từ đó Quyền dạn hơn một chút. Nó thử chủ động kết bạn với những người bạn lớp khác, chẳng hạn như những đứa mà Tuệ chơi cùng. Quyền dần dần thoát khỏi cái vỏ ốc nó mang trên mình từ khi lên Hà Nội sinh sống, bớt nhút nhát hơn hồi trước. Thằng bé không thèm chơi với bọn cùng lớp nữa mà chuyển sang chơi với các bạn lớp khác.

Thay về để bị tẩy chay thì từ giờ Quyền chủ động tách luôn khỏi lớp cho đỡ rách việc.

Nhưng mấy trò phá bĩnh của lũ trẻ 6A6 chỉ có giảm chứ không hết hẳn. Nhờ việc Quyền bạo hơn và dám không để ý tới chúng nó thì bọn trẻ lại nghĩ ra mấy chiêu trò khác tai quái hơn để chọc tức Quyền. Đỉnh điểm câu chuyện xảy ra vào một ngày đầu đông, cũng là sinh nhật Tuệ.

Chơi với nhau được một thời gian thì Quyền dò hỏi được sinh nhật Tuệ. để chuẩn bị quà tặng cho Tuệ, Quyền đã lò dò đi hỏi thăm từng đứa bạn gái nó quen xem con gái thích được tặng cái gì. Đứa thì bảo con gái thích được tặng nơ với dây buộc tóc xinh xinh cho nữ tính, đứa thì bảo thích quần áo giày dép hàng hiệu cho nở mày nở mặt với bạn bè,... Sau khi tham khảo ý kiến, cứ cuối mỗi ngày học, Quyền lại dành thời gian đi khắp các cửa tiệm trên đường để xem nên mua gì tặng Tuệ. Nó lôi cuốn vở trong cặp ra tỉ mỉ ghi lại giá tiền trên các món hàng rồi mang về nghiên cứu.

Quyền từng nghĩ đến việc đi xin lại đồ hàng xóm rồi tân trang lại cho đẹp, hoặc mua một món đồ cũ nào đấy rồi trang trí nó lên cho đỡ tốn tiền, nhưng suy nghĩ đó đã được dập tắt ngay. Tuệ là người bạn đầu tiên trên Hà Nội của thằng bé, còn là người chủ động đưa cánh tay về phía nó mỗi lần gặp rắc rối nên không thể tặng qua loa cho con bé được, Quyền quyết định sẽ tặng cho Tuệ món quà sinh nhật tốt nhất mà nó có thể kiếm được để chúc mừng và cảm ơn cô bé.

Về đến nhà, Quyền cẩn thận lôi từng đồng tiền nó tiết kiệm trong con lợn nhỏ trên bàn học ở góc phòng ra đếm. Cả con lợn là toàn bộ số tiền Quyền tiết kiệm được từ tiền thừa bố mẹ cho, từ tiền ăn mỗi sáng nó ăn ít đi để dành dụm từng đồng một. Đếm đi đếm lại, số tiền mà thằng bé nắm trong tay không thể mua được những món đồ đắt tiền kia được. Thất vọng, Quyền lại nhét số tiền vào trong con lợn đất, trằn trọc suy tính xem nên mua cái gì cho vừa số tiền của nó.

Quyền lại đi hỏi những đứa khác nhưng kết quả nhận về đều giống nhau. Quyền quan sát lại mấy lần, nhận ra rằng bạn bè xung quanh cái Tuệ ai ai cũng thích những thứ đó. Mà tất cả các thứ này đều nằm ngoài khả năng của Quyền. Quyền chợt cảm thấy tủi thân. Thằng bé chợt nhận ra, mình hoàn toàn nằm ngoài vòng bạn bè của Tuệ, những thứ cơ bản mà mấy đứa bé có khi ấy hoàn toàn là những thứ Quyền chỉ nhìn thấy trên sách vở báo đài mà chưa một lần được chạm tay vào ở thực tế.

Càng gần đến sinh nhật Tuệ, Quyền càng lo lắng vì mãi mà không tích cóp đủ tiền và cũng chẳng nghĩ ra gì để tặng cho cô bé.

Chỉ còn hơn một tuần nữa là tới ngày của Tuệ rồi. Tìm đâu ra quà để tặng bạn ấy đây?

Quyền chợt nhớ tới mẹ, nó nhận ra vẫn còn có một cô gái, một người phụ nữ ở bên cạnh có thể tư vấn cho nó. Tối đến khi cơm nước xong xuôi, Quyền lại gần ngồi ôm mẹ đang ngồi soạn giáo án trên chiếc giường. Nó chần chừ mãi rồi mới cất giọng hỏi nhỏ:

- Mẹ ơi mẹ. Tặng quà cho bạn gái thì tặng cái gì hả mẹ?

Mẹ Quyền đang viết thoăn thoắt thì khựng bút lại, quay sang nhìn nó cười trêu:

- Sao lại hỏi thế? Con trai của mẹ thích ai rồi à?

Quyền lắc đầu nguầy nguậy, nó bấu bấu vào cánh tay của mẹ, cúi đầu lí nhí:

- Không phải ạ. Con tính tặng quà cho bạn Tuệ. Cái bạn hôm trước chở con về rồi còn cho nhà mình bánh với hoa quả ấy. Sắp đến sinh nhật bạn ấy rồi mà con không biết phải tặng gì cả. Con có hỏi mấy bạn nữ khác thì các bạn ấy bảo con gái thích mấy cái nơ điều điệu với quần áo đẹp. Mà con đi xem thử các cửa hiệu rồi, đắt lắm.

Mẹ Quyền đặt bút xuống bàn rồi quay sang nhìn đứa con trai nhỏ. Trong tầm mắt của bà chỉ nhìn thấy cái đỉnh đầu thằng bé với mái tóc cháy nắng hoe hoe đỏ, thân hình gầy nhỏ dựa vào người mình. Bà bỗng thấy trong lòng xót xa. Điều kiện gia đình còn đang khó khăn, tiền ăn còn không đủ thì lấy đâu ra tiền tiêu vặt cho thằng bé mua quà xịn sò mà tặng bạn. Dù rằng Quyền không nói, nhưng là một người mẹ, bà biết thằng bé lên Hà Nội nhập học cũng chẳng dễ dàng gì. Nhìn vẻ lầm lì ít nói hẳn đi của nó bà cũng đoán ra được nó đi học cũng chẳng vui vẻ mấy. Tuy nhiên, thằng bé không muốn kể khổ với bà và chồng, bà hiểu nó không muốn để cả nhà lo lắng nên với tư cách là bố mẹ, hai ông bà chỉ có thể cố gắng kiếm thêm thu nhập để cả nhà đỡ chật vật, con trai bà cũng không phải ngượng ngùng mỗi khi lên lớp.

Sau lần Quyền được bạn chở về tận nhà, còn được cho ít đồ, sau hôm đó đi học thằng bé có vẻ phấn chấn hơn, không còn im im như hồi đầu nữa, bà biết có lẽ con trai mình cũng có bạn quan tâm tới rồi. Bà nhớ cô bé Tuệ ấy, có lần dạy xong sớm rảnh rỗi đi ngang qua trường đón con, bà có thấy cô bé xinh xắn đang đứng chơi với con trai bà. Nhìn thoáng qua cũng biết đây là con nhà gia giáo lễ nghĩa, kiểu người như cô bé này chủ động chơi với giúp đỡ thằng bé là đáng quý lắm. Bà biết thằng bé muốn tặng một món quà xứng đáng với cô bạn của nó. Là mẹ, bà sẽ cố đáp ứng nguyện vọng của đứa nhỏ vậy.

Bà vươn tay ra xoa xoa mái tóc còn vương mùi nắng của Quyền rồi nhẹ nhàng cất tiếng hỏi:

- Bạn con sinh nhật vào đông à?

- Vâng ạ. Cuối tháng này là sinh nhật bạn í rồi.

- Vậy mai học xong con ra chợ với mẹ nhé. Quà mà đắt thì không phù hợp với điều kiện nhà mình. Mẹ dạy con làm đồ thủ công, con tự làm quà tặng bạn cũng được mà. Quan trọng là con đặt tình cảm vào đó thì bạn sẽ hiểu thôi.

Quyền ngước lên nhìn đôi mắt hiền từ của mẹ. Nó khúc khích cười vì được đáp ứng, hai tay ôm chặt mẹ dụi dụi vào hõm cổ mẹ rồi thỏ thẻ:

- Hí hí. Con cảm ơn mẹ.

Chiều hôm sau học xong, Quyền nhanh chân chạy về nhà rồi lẽo đẽo theo mẹ ra chợ. Nó đi sau lưng mẹ, đầu đội cái mũ tai bèo của bố. Cái mũ rộng che hết cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nó dưới vành, hai tay xách cái làn đi chợ cho mẹ lăng xăng chạy theo trên khắp các lối đi.

Mẹ dắt Quyền vào một tiệm bán vải vóc, khăn quàng, len sợi, đồ dùng thủ công. Bà bán hàng cười nói mời chào:

- Mua áo len, khăn len về mặc cho ấm đi em ơi.

Mẹ gọi Quyền lại rồi hỏi nó:

- Sinh nhật bạn vào mùa đông thì lạnh lắm. Con tặng bạn khăn quàng cổ cho ấm người khỏi bị ốm. Con thấy bạn thích màu nào thì chọn đi, về mẹ dạy con cách đan khăn len.

Quyền nhìn đi nhìn lại các cuộc len to đầy màu sắc trên sạp hàng, nó với tay lựa từng màu một, ngẫm nghĩ một lúc rồi quay sang trả lời mẹ:

- Màu nâu này đi mẹ. Màu này nhìn ấm áp mà cũng đẹp nữa.

Bà cúi đầu xuống nhìn cuộn len màu nâu chocolate trong tay Quyền, rồi qua sang bảo bà chủ:

- Chị cho em 2 cuộn len màu này nhé.

Mua bán trả giá xong, bà dắt Quyền đi dạo trong chợ, hỏi tiếp:

- Con muốn tặng bạn gì nữa không? Mẹ thấy chỉ một cái khăn thì bình thường quá. Con xem xem tặng được cái gì nữa.

- Con chưa biết.

Quyền lắc lắc đầu, nó đi cạnh mẹ, mắt quét khắp các gian hàng để tìm kiếm thêm một thứ gì đó. Khi đi ngang qua tiệm bán các loại giấy, đồ trang trí, tầm mắt Quyền rơi vào những cuộn giấy có màu sắc pastel nhẹ nhàng nằm cạnh tủ đựng hàng lưu niệm.

Nó lanh chanh nhảy chân sáo về phía đó, kéo tay mẹ theo cùng:

- Mẹ mẹ, con thấy mấy cuộn giấy kia đẹp kìa.

Quyền chạy lại chỗ những cuộn giấy, nó sờ sờ lên mặt giấy thấy có độ nhăn nhúm nhất định, giấy này còn có thể co dãn, đàn hồi nữa.

Ông chủ tiệm thấy Quyền, bước lại hỏi nó:

- Cháu bé muốn mua giấy nhún hả?

- Giấy nhún là gì hả bác?

- Là giấy cháu đang sờ đấy. Giấy này dai dai co dãn, màu sắc tươi, nhẹ nhàng lại bền màu. Để gấp hoa thì đẹp lắm đấy.

Quyền mở to mắt nhìn bác chủ, nghe thấy vậy nó quay ra cửa vẫy tay với mẹ, chỉ vào một cuộn giấy màu xanh dương:

- Mẹ ơi mua giấy này về con gấp một bó hoa tặng bạn ấy mẹ ạ.

Mẹ Quyền bước lại gần nó, bà nhìn chăm chú mà sắc của giấy rồi bảo:

- Con chọn màu xanh à? Sao không chọn màu hồng ấy? Tặng hoa cho con gái thì nên chọn màu hồng chứ?

- Nhưng màu hồng thì đại trà quá. Con muốn tặng bạn ấy màu gì khác khác mẹ ạ.

Ngừng một chút, Quyền lầm bầm trong miệng:

- Với lại bạn ấy không giống mấy đứa con gái khác để mà tặng màu hồng đâu.

- Con nói gì?

- Không ạ. - Quyền lắc lắc đầu, nó dang tay ôm cuộn giấy rồi bảo mẹ - Con thấy vậy là được rồi, mình về nhà đi mẹ.

Tối hôm đó, mẹ Quyền dành một buổi để dạy nó cách đan len và gấp hoa. Quyền vốn thông minh nên tiếp thu rất nhanh, ngay ngày đầu tiên nó đã có thể vừa đan vừa gấp những bước cơ bản. Cứ thế, trong hơn một tuần trời, Quyền cứ học vừa xong là nó lại mang len ra móc, móc đến khuya rồi đi ngủ, sáng lại dậy sớm móc tiếp. Cái cuộn len kia cũng dần hình thành hình dạng của một cái khăn quàng cổ xinh xinh màu nâu trầm ấm.

Mấy ngày liền sau đó Quyền không ra hành lang chơi với Tuệ nữa. Nó tranh thủ giờ ra chơi làm cho xong bài tập ở trên lớp để về nhà có thời gian làm quà. Quyền sợ nếu nó mang lên lớp thì thể nào bọn thằng Chung cũng sẽ trêu chọc nó làm việc của con gái, là bê đê rồi phá hoại hết công sức của nó. Tuệ thấy thế thì sang lớp gọi Quyền ra hỏi nhỏ:

- Dạo này cậu sao thế? Làm gì mà cứ ngồi lì trong lớp vậy?

Quyền gãi gãi đầu rồi quay sang cười hềnh hệch với Tuệ:

- Mấy hôm nay tớ có tí việc nên tranh thủ làm bài cho xong về nhà còn làm việc thôi. Không có gì đâu.

- Vậy có gì cần nhớ bảo tớ nhá. Nếu được tớ sẽ giúp cậu.

- Được hết. Cảm ơn Tuệ.

Quyền biết Tuệ thích lịch sử, thích những thứ mang màu xưa cũ, đơn giản mà sang trọng như phong cách vintage nên nó còn đi kiếm những tờ báo về để làm giấy gói hoa, nó đi xin ít cà phê nhà bác hàng xóm, mang về đun lên rồi lấy nước cà phê quét lên giấy báo cho có mùi thơm. Những trang giấy trắng được phủ lên một màu nâu trầm, đôi chỗ vì vết gấp mà nhăn lại, tựa như những tờ báo thuở trước. Quyền tỉ mẩn ngồi gấp từng nếp hoa cho thật ngay ngắn xinh đẹp, dùng băng dính, keo dính cố định lá vào từng cành hoa rồi gói cẩn thận vào mấy tờ báo thơm thoang thoảng mùi cà phê.

Cặm cụi hết một tuần thì đến ngay trước ngày sinh nhật Tuệ, Quyền làm xong bó hoa hồng xanh bằng giấy nhún đẹp hết mức có thể và một cái khăn quàng cổ hoàn thiện. Quyền rất hài lòng với thành quả của những ngày thức khuya dậy sớm. Quyền lấy bìa vở của những cuốn vở cũ, làm thành một cái hộp nhỏ thật vuông vức rồi gấp gọn cái khăn cho vào, dùng số giấy báo còn lại bao bọc bên ngoài chiếc hộp. Quyền lấy một tờ giấy A4 trắng giờ đã ngả sang màu nâu vàng vì đã được quét thơm mùi cà phê, dán các rìa giấy lại cho dày lên rồi lấy bút mực tím nắn nót viết thư chúc mừng sinh nhật Tuệ rồi vẽ hoa lá cành, hình chibi nhỏ nhỏ xung quanh để trang trí cho đẹp.

Hoàn thiện mọi thứ xong hết, Quyền yên tâm để gọn mọi thứ lên bàn để sáng mai nhớ mang đi tặng Tuệ rồi trùm chăn đi ngủ.