Tô Thanh Hành đã chết.
Vậy "bóng người" mờ mờ đang trôi nổi ở trạm xe là ai?
Nó giống Tô Thanh Hành y như đúc, chỉ là quanh người nó còn có những đốm sáng màu lam bay vờn xung quanh.
"Ngaoooooo—"
Khi cún Tư Tư dạng trong suốt ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Thanh Hành, nó ngửa mặt kêu lên một tiếng, đặc biệt kích động, hai bàn chân trước nho nhỏ không biết đặt chỗ nào, "tay chân luống xuống" vô cùng sống động, cuối cùng lại nhảy vào trong lòng Tô Thanh Hành.
"Ngao!" Tư Tư lại kêu tiếng nữa, cho người ta thấy nó thực sự rất vui vẻ.
"Tư Tư, nhóc biết không?" Tô Thanh Hành trong suốt ôm Tư Tư như trước, "Sống hay chết cũng chỉ là hai loại trạng thái khác nhau của một người mà thôi. Một số người chết đi thì như thể đã mất tất cả, nhưng có một số người khi rời khỏi cơ thể sống..."
"Lại có thể trở nên mạnh mẽ hơn." Tô Thanh Hành nhìn về phía "thi thể" trên mặt đất, nhẹ vung tay, thân xác đầm đìa máu hóa thành tro bụi, tiêu tán trong gió lạnh, thậm chí còn không lưu lại vệt máu nào.
"Lưu Hải rất thông minh, thật sự rất thông minh." Tô Thanh Hành vừa gãi gãi bụng cho Tư Tư, vừa nhìn về hướng chiếc xe buýt biến mất, "Nhưng hắn không biết rất nhiều chuyện, càng không biết rằng nếu giết người trong thế giới kinh dị thì tội nghiệp của hắn càng gia tăng."
Tô Thanh Hành bay lượn giữa không trung, đám hình nhân giấy và quỷ không đầu đứng ngay phía dưới cậu.
Trong khoảnh khắc Tô Thanh Hành xuất hiện với tư thái đó, tất cả bọn chúng cùng quỳ xuống, trong vừa quỷ dị mà lại vừa...thiêng liêng?
"Đến lúc chấm dứt tất cả rồi." Tô Thanh Hành cúi đầu với đám quỷ bên dưới, "Mấy người biết nên làm thế nào rồi chứ?"
"Hì hì hì hì hì..." Tiếng cười rờn rợn kia lại xuất hiện, nhưng lần này chúng không nhìn về phía Tô Thanh Hành, mà như thể bị một trần cuồng phong thứ hai quét qua, dùng tốc độ phi thường cuốn về phía chiếc xe buýt vừa đi.
"Chúng ta cũng đi xem cảnh cuối cùng của câu chuyện thôi." Trong vòng vây của ánh sáng màu lam, bóng dáng mờ ảo của Tô Thanh Hành và Tư Tư dần biến mất, bay theo chiều gió.
Chờ tới khi Tô Thanh Hành và Tư Tư xuất hiện lần nữa, họ đã ở trên xe buýt.
Mặc dù không có tài xế, chiếc xe vẫn tiếp tục đi dọc đường núi.
Cho dù cả xe đều đã trống rỗng, dù đèn trong xe đều bật sáng, nhưng Lưu Hải và mấy người kia vẫn ngồi ở ba hàng cuối cùng của xe, như thể chỉ có làm thế thì họ mới có cảm giác an toàn.
Xuất hiện trong hình thái trong suốt, Tô Thanh Hành ôm Tư Tư ngồi ở hàng ghế thứ năm đếm ngược, hai chân bắt chéo, nhàn nhã nhìn những người tham gia thí luyện vẫn kiên trì đến bây giờ.
Mà Lưu Hải và những người kia lại hoàn toàn không nhìn thấy Tô Thanh Hành, họ vẫn đang giằng co giữa bối rối và sợ hãi trước "thắng lợi" vừa đạt được.
"Ông già, lần sau xe buýt dừng sẽ đến lượt ông." Tay phải của Lưu Hải nghịch nghịch con dao thủ công, hắn không thay mũi dao, chỉ dùng vải ghế để lau.
Con dao thoạt nhìn mỏng dính, nhưng chỉ cần không vướng quần áo, trực tiếp cứa đứt da cũng là chuyện đơn giản, hơn nữa còn dễ dàng làm cho người ta chảy máu không ngừng, phun ra lượng máu cực lớn.
"Lưu Hải, chúng ta cứ tiếp tục làm vậy thì cũng không phải cách hay." Tô Thanh Hành thấy Trần Phương Phương lấy hết dũng khí đứng lên, "Dù ông Trần có xuống xe thật, nhưng rồi sau đó thì sao? Lần sau anh sẽ để ai ra khỏi xe?"
"Hơn nữa trên xe cũng đã không còn quỷ, không có người giấy, căn bản là không có quỷ nào ép chúng ta xuống xe!" Trần Phương Phương trông có chút khẩn trương, "Cho nên chúng ta chỉ cần tiếp tục ở trên xe là được!"
"Cô đang gấp gáp lắm đúng không?" Lưu Hải đột nhiên nở nụ cười, cười đến dữ tợn, "Cũng đúng, chờ lão Trần xuống, người kế tiếp sẽ là cô." Lưu Hải ôm Hứa Vân im lặng không lên tiếng, hắn rất đắc ý cầm còn dao trong tay nói: "Tôi đương nhiên biết trên xe không còn gì uy hiếp chúng ta, tôi chỉ muốn các người làm quỷ chết thay, ngăn cản lũ giấy kia quay lại xe mà thôi."
"Giống như Tô Thanh Hành ấy, ha ha ha..."
Tiếng cười của Lưu Hải càng lúc càng chói tai, kinh khủng hơn cả tiếng cười của đám hình nhân giấy.
"Có những người, so với quỷ còn đáng sợ hơn." Trần Hùng Binh cầm cây gậy đầu rồng trong tay, mái tóc ông đã rối bù, bất đắc dĩ lắc đầu.
Tô Thanh Hành lúc này đang ngồi trên lưng ghế, từ trên cao nhìn xuống bọn họ. Khi Trần Hùng Binh nói những lời này, cậu cũng gật đầu đồng tình.
Cậu giống như đang xem cảnh cuối cùng của một vở kịch, các diễn viên muốn có một màn kết thật xuất sắc mà tung hết mọi thủ đoạn, chỉ vì muốn sau khi kết thúc sẽ nhận được thật nhiều tràng pháo tay.
Mà Lưu Hải trước mắt bọn họ...
Vì sống sót trong thế giới kinh dị mà toàn thân toàn là thủ đoạn, lại không biết rằng tội nghiệt đang chất chồng trên người hắn ngày càng nhiều, rồi cuối cùng khi mặt đất dưới chân nứt toác, hắn sẽ rơi thẳng xuống địa ngục.
Nghĩ đến hình ảnh đó, Tô Thanh Hành không khỏi lộ ra nụ cười tươi.
Đó cũng là một câu chuyện hay.
"Lưu Hải, nói thế nào thì tôi cũng coi như một người có thâm niên." Tô Thanh Hành thấy Trần Phương Phương đứng lên, toàn thân hơi run rẩy, "Hơn nữa từ thế giới đầu tiên tôi đã đi theo anh, thậm chí là... hầu hạ anh, giờ anh lại muốn tôi chết trước con hồ ly tinh họ Hứa kia sao?!"
"Cô vẫn tưởng tôi là thằng công chức viên nhỏ xíu lúc trước à?" Lưu Hải lộ ra vẻ khinh thường, "Tôi hiện tại muốn cô nào là có được cô đó, loại cháo trắng như cô tôi ăn phát chán rồi, đổi khẩu vị tí không được hả? Hơn nữa gọi "hồ ly tinh" như thế hơi bị khó nghe đó nha, tôi đây thật sự yêu Hứa tiểu thư từ cái nhìn đầu tiên, hẳn là tình yêu trời định rồi, hoàn toàn khác với cái loại như cô."
"Anh..." Trần Phương Phương tỏ vẻ phẫn nộ, nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì nữa, chỉ lui sang một bên.
Mọi quan hệ của họ ngay từ đầu đã không phải đối xử bình đẳng...
Xe buýt vẫn chạy bon bon trên đường núi tối tăm, nhưng e rằng lần này có hơi khác.
"Dừng xe lại! Dừng xe! Tôi muốn đi nhờ xe buýt!"
Một tiếng la hét lớn vọng lại từ bên ngoài xe, đó là một giọng nói chưa từng xuất hiện trước đây.
"Này!! Dừng xe lại đi!! Chúng tôi bị lạc rồi, giúp chúng tôi với!"
"Tiếng gì vậy?" Lưu Hải nuốt ực một cái, tránh tầm mắt Trần Phương Phương, đi dọc theo lối đi về phía trước vài bước, "Đằng trước, có ai ở đằng trước?"
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy có bóng người ngoài bọn họ!
Đứng đối diện với đèn pha xe buýt chiếu sáng là hai người đeo hai cái ba lô rất lớn, trong giống người leo núi, họ đang liều mạng vẫy chân vẫy tay về phía xe buýt.
"Ở đây có người!" Khi nhìn thấy hai người nọ, Hứa Vân đang bị Lưu Hải ôm chặt là người kích động nhất, "Có người khác nữa kìa, chúng ta có thể nhờ họ hỗ trợ!"
"Cô muốn làm gì!" Trần Phương Phương đứng một bên, vẻ mặt ghen ghét nhìn Hứa Vân, "Cô nhìn cho kỹ mặt họ đi!"
Chiếc xe buýt cách hai người kia ngày càng gần, đủ để người ta thấy rõ ràng, hai "người" muốn đi nhờ xe dù mặc quần áo, đeo túi, nhưng mặt bọn họ... được vẽ lên bằng thứ thuốc màu kém chất lượng!
Đó là hình nhân giấy!
"Thật ngại quá, có thể cho chúng tôi đi ké một đoạn không?" Hai người đàn ông giấy đeo ba lô trông rất nặng, xe buýt tới gần, khuôn mặt đáng sợ của họ dán sát cửa xe mà nhìn.
Nhưng khi tất cả mọi người đều nghĩ xe buýt sẽ không dừng lại...
Cọt kẹt~~~~~~~
Xe buýt phanh lại rồi!
Tô Thanh Hành ôm theo Tư Tư bay đến vị trí lái, hiện tại chưa phải lúc cậu xuất hiện, quan trọng nhất vẫn là phải lợi dụng "chuyện cũ" để tiến hành phán xét ba... à không hai người tham gia thí luyện cuối cùng.
"Làm phiền rồi, hì hì hì..."
Mặt Lưu Hải lộ ra biểu cảm hoảng sợ, nhưng cửa xe vẫn mở cho hai hình nhân giấy lên!
Hai hình nhân này tuy mặc quần áo của con người, nhưng thân thể vẫn là giấy, mỗi bước đi đều lung lay như thể một giây sau sẽ bị gió thổi đi.
Hai người đàn ông giấy bước lên xe và cúi đầu thật thấp.
Thoạt trông rất giống biểu đạt sự biết ơn, nhưng nếu bọn Lưu Hải có thể nhìn thấy Tô Thanh Hành ở trước ghế lái, có lẽ sẽ hiểu được hai hình nhân đó thật ra là đang cúi đầu thể hiện sự cung kính với Tô Thanh Hành.
Dẫn đường giả Minh giới, đối với bất kì vong hồn nào cũng là một nhân vật cực kì đáng kính.
"Đi đi, thử xem Lưu Hải với Trần Phương Phương còn giữ được mấy cọng nhân tính cuối cùng hay không." Tô Thanh Hành gật đầu nhẹ với hai hình nhân giấy.
Sau đó, họ quay người đi dọc theo lối trên xe.
Cánh cửa xe buýt lại ọp ẹp đóng lại và tiếp tục di chuyển.
"Mọi người đừng hoảng." Lưu Hải và những người khác đã ngồi dồn xuống góc cuối xe buýt, "Miễn là chúng ta ở phía sau, sẽ an toàn thôi." Nhưng hắn vừa nói xong, một trong hai người giấy đột nhiên nở nụ cười: "Hì hì hì hì hì... Mãi mới quay về được, hay là chúng ta ngồi xuống hàng cuối cùng đi?"
"Ý hay đó, hì hì hì hì, hàng ghế cuối đúng là náo nhiệt nha!" Sau khi đạt được thỏa thuận, hai người giấy bèn vừa cười đùa vừa xông thẳng xuống hàng ghế cuối cùng của tụi Lưu Hải.
"Không xong rồi!" Lưu Hải la to, nhưng hắn cũng biết hiện tại đã không còn đường lui, ngoại trừ tìm một người chết thay kéo đám người giấy đi thì không còn cách nào khác!
Giờ phút này Hứa Vân ngồi bên cạnh Lưu Hải hoảng sợ tột độ, Tô Thanh Hành nhìn chằm chằm Lưu Hải, đang suy đoán xem hắn sẽ làm gì.
Nhưng điều khiến Tô Thanh Hành kinh ngạc chính là...
Khi hình nhân giấy đi tới trước mặt, Lưu Hải còn chưa động thủ, Trần Phương Phương trước đó vẫn cực kì nhu nhược lại làm ra hành động bất ngờ, cô ta thẳng tay đẩy mạnh Hứa Vân đang ngồi cạnh ra ngoài!
"Không được aaaaa! Tại sao lại là tôi!!" Hứa Vân không kìm được chân, sau khi đâm đầu vào hai hình nhân giấy kinh khủng kia, chỉ có thể nhắm mắt gào lên chói tai.
"A a a a a a!"
Trong tiếng hét chói tai đó, Tô Thanh Hành và mấy người Lưu Hải đều nhìn thấy một màn cực kinh hãi!
Tiểu thiên hậu xinh đẹp khoác trên người áo đồng phục của Tô Thanh Hành, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, khuôn mặt cô vốn trắng nõn với vệt đỏ ửng trở nên phẳng dẹt mà thô ráp.
Cho dù đã khóc rất nhiều lần, nhưng khuôn mặt với lớp trang điểm vẫn thuận mắt như trước bỗng chốc biến thành một bức tranh vẽ kém chất lượng.
Hứa Vân... đang trở thành một hình nhân giấy!!
"Lưu Hải!" Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Hứa Vân vốn được coi là tiểu thiên hậu đã biến thành một người giấy mặc váy ngủ trong suốt, trên mặt là hình vẽ xấu xí được bôi lên bằng thứ màu kém chất lượng, vóc người vốn uyển chuyển biến thành tấm giấy dẹt cho người ta tùy ý lật, cô mang theo âm giọng hoảng loạn mà nhào về phía Lưu Hải, "Lưu Hải, đã xảy ra chuyện gì, sao tôi cảm thấy kì lạ quá, thấy kì lạ quá...."
"Cô đừng tới đây!" Lưu Hải lúc này lại hoàn toàn không muốn Hứa Vân lại gần, cũng không còn cái tâm tình ngắm dáng người mặc váy ngủ xuyên thấu của cô nữa, "Cách xa tôi ra! Tránh xa ra!"
"Lưu Hải, tôi sợ quá, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Hứa Vân dường như cũng không nhận thức được thân thể mình đã xảy ra bao nhiêu biến hóa, thậm chí còn liều lĩnh muốn nhào vào lồng ngực Lưu Hải, "Tôi cảm thấy rất không thoải mái, có phải là sốt rồi không, Lưu Hải giúp tôi đi mà!"
Cô nương mềm mại hắn từng thèm muốn không thôi, lúc này lại biến thành một tờ giấy màu sặc mùi kém chất lượng, Lưu Hải không chút do dự đẩy Hứa Vân ra ngoài, ném cô ra xa.
Chuyện phát triển theo hướng này, khiến Tô Thanh Hành hơi trợn tròn mắt, thật không ngờ những người kia lại bản lĩnh đến vậy!
Càng thật không ngờ, Trần Phương Phương vốn dựa dẫm vào Lưu Hải, không có chút chủ kiến nào, lúc giận cũng không dám nói, lại thật sự đẩy Hứa Vẫn ra làm kẻ chết thay!
"Ha ha ha ha ha!" Nhìn thấy cảnh đó, Trần Phương Phương không nhịn nổi cười rộ lên, "Ha ha ha ha! Lưu Hải, đây là cái anh gọi là tình yêu ấy hả, cười chết bà, hahahaha!"
"Tình yêu, tình yêu thì làm sao!" Lưu Hải nhìn Hứa Vân vốn đã ngã quỵ xuống đất, lúc này đang chậm rãi bay lên, "Trên đời này làm gì có thứ gì không thể thay đổi! Thời gian lúc nào cũng đổi thay mà! Hứa Vân, cô tránh xa tôi một chút!"
"Lưu Hải, Lưu Hải..." Hứa Vân biến thành hình nhân giấy đứng lên, vẫn bước từng bước về phía Lưu Hải, "Vì sao lại đuổi tôi đi? Không phải anh muốn để tôi lại với anh sao?"
"Hì hì hì." Hai người giấy đeo ba lô đột nhiên nở nụ cười, "Mọi người cùng nhìn bạn mới của chúng tôi nè, thật là một cô bé xinh đẹp, hì hì hì hì..."
Một trận lốc xoáy chợt bùng lên trong xe buýt, ngay sau đó rất nhiều hình nhân giấy từ trong hai cái ba lô lớn bay ra, cả đám cùng chen chúc trong lối đi nhỏ hẹp, tiếng cười rợn gáy không dứt bên tai.
"Các người có thấy đầu tôi đâu không?" Một cái đầu quen thuộc không biết từ đâu lăn ra, trực tiếp lăn xuống hàng ghế cuối cùng.
Tất cả mọi người, tất cả ma quỷ đều đã hội tụ trên xe buýt, phân cảnh cuối cùng, bắt đầu!
"Lưu Hải! Tôi sợ quá! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!"
"Anh có thấy đầu tôi đâu không? Chi bằng anh đưa đầu anh cho tôi đi? Hì hì hì hì hì..."
"Hì hì hì hì hì..."
Tất cả hình nhân giấy cùng chen chúc ở hàng cuối cùng, Hứa Vân biến thành người giấy ôm chặt lấy Lưu Hải, thanh âm ngọt ngào cộng thêm thứ nhan sắc kém chất lượng bao quanh hắn.
"Anh Lưu, không phải anh muốn bảo vệ tôi sao?"
"Chúng ta cùng nhau chơi đi!" Đám người giấy không có độ dày, cho nên khi chen nhau cùng một chỗ chẳng khác gì một địa ngục xếp bằng giấy trắng, từng chút từng chút bao phủ Lưu Hải.
"Ha ha ha ha!" Trần Phương Phương vui vẻ cười.
"Ầy..." Trần Hùng Binh bất đắc dĩ thở dài.
"Cút đi! Chúng mày cút hết đi cho tao!!!"
Lưu Hải không chịu nổi phải rút con dao thủ công ra, nhắm mắt điên cuồng chém trước chém trước sau trái phải, bất luận là giấy hay là người, hắn đều có thể cắt được! Đều có thể cắt được!
"A a a a!" Trong lúc hoảng hốt hắn nghe thấy Trần Phương Phương bên cạnh truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, sau đó máu nóng bắn tung tóe lên mặt hắn.
"Được rồi, được rồi..." Lưu Hải thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười thần kinh, "Có kẻ chết thay, có kẻ chết thay rồi!"
Lưu Hải mở mắt ra, lại thấy một con quỷ không đầu đứng trước mặt hắn, một bàn tay nó vung lên... con dao rựa làm bằng giấy, ngay lập tức chém ngang cổ hắn ta!
"Dao giấy... cũng có thể... giết người..." Trong cơn thống khổ kịch liệt, Lưu Hải thậm chí còn có thể nhìn thấy đầu mình lăn ra khỏi cổ, nhìn thấy vết đứt cổ máu tươi chảy ròng ròng.
"Lúc trước, đá đầu tôi đau quá nha, hì hì hì hì..." Giọng nói của cậu bé vang bên tai Lưu Hải.
Trước mắt hắn chìm vào bóng tối!
"A a a a a a a a!!!!!"
Lưu Hải tỉnh lại trong tiếng hét chói tai của chính bản thân hắn, phát hiện ra mình vẫn còn nguyên vẹn ngồi ở hàng ghế đầu tiên của xe buýt, trên người ngoại trừ máu của Tô Thanh Hành ra, không có máu của Trần Phương Phương, cũng không có máu của mình.
Hắn trợn mắt há mồm nhìn quanh bốn phía, phát hiện trên xe chẳng có gì, không có người giấy, không có quỷ không đầu, thậm chí không có cả Trần Phương Phương, Hứa Vân và Trần Hùng Binh!
Toàn bộ xe buýt chỉ có một mình hắn!
Ngay sau đó, Lưu Hải nhận thấy xe buýt cũng có chỗ bất ổn, ngoài cửa sổ xe không phải là đường núi tối đen, mà là sương mù, ngoài sương mù ra chẳng còn gì khác!
"Chào mừng đến với ảo cảnh của tôi." Trong khi Lưu Hải vẫn còn khiếp sợ đến mức mọc rễ tại chỗ, một thanh âm hơi chút quen thuộc phát ra từ ghế lái phía trước hắn.
"Là ai!" Lưu Hải đứng dậy đi qua, ngay sau đó lại "A!" một tiếng, bị dọa sợ ngã ra đất.
Trên ghế lái rộng rãi, Tô Thanh Hành đang ngồi đó, khẽ khàng vuốt ve "cún trắng" đang nằm ngủ trên đùi.
"Đã lâu không gặp, anh Lưu." Tô Thanh Hành mỉm cười.
"Mày... Mày không câm à?" Lưu hải nói năng hơi lộn xộn, "Mày, mày chết rồi mà! Đúng rồi! Chúng mày chết hết rồi mà!"
"Hơn nữa còn là bị chính tay anh giết chết." Đôi mắt xanh thẳm của Tô Thanh Hành nhìn chằm chằm Lưu Hải, "Dao thủ công chém vào cổ thật sự rất đau đó."
Nói xong, Tô Thanh Hành không để ý tới sự khiếp đảm của Lưu Hải, nhìn về phía trước xe buýt, chậm rãi tiếp tục: "Truyền thuyết kể rằng, vào thời khắc hấp hối, sẽ nhìn thấy tất cả hình ảnh từng xuất hiện trong đời. Nếu anh Lưu chết, anh sẽ nhìn thấy gì?"
"Mày đang nói..."
Lưu Hải theo bản năng muốn nghi ngờ, nhưng trong nháy mắt ngón tay Tô Thanh Hành khẽ nhấc lên hắn cảm giác như cổ mình bị vặn một cái, kế tiếp là như thể đang bị ai đó bóp cổ, chỉ có thể thống khổ nhìn về phía trước xe buýt, không thể động đậy!
Không thể ngờ được rằng, trong sương mù phía trước xe, một hình ảnh xuất hiện!
Đó là một con đường có chút u ám, không có đèn đường, một cô gái say rượu bước lảo đảo trên đường, tuy diện mạo không đẹp lắm, nhưng lại mặc một chiếc váy siêu ngắn cực quyến rũ.
Lúc này, một người đàn ông ăn mặc kín mít, còn đeo kính râm và khẩu trang, từ phía đối diện cô gái đi tới. Lúc hai người lướt qua, người đàn ông kia cầm lọ chất lỏng trên tay, hắt thẳng vào mặt cô gái.
"A a a a a a a a!!!!!" Cô gái điên cuồng kêu thảm thiết, nhưng xung quanh chẳng có một ai.
Người đàn ông làm như không có việc gì, cất bước dời đi.
"Đấy là axit sulfuric phải không?" Nhìn hình ảnh trong sương mù, Tô Thanh Hành quay đầu nhìn Lưu Hải, đồng tử hắn co rút, hai mắt mở to, hô hấp dồn dập như thể chỉ một giây sau sẽ ngất xỉu.
"..." Cũng không biết đã giãy dụa bao lâu, Lưu Hải hét to, "Là lỗi của cô ta! Tôi làm trâu làm ngựa cho cô ta, nhưng cô ta lại chỉ coi tôi là lốp dự phòng tiện tay vứt bỏ! Đó là lỗi của cô ta! Cô ta làm nhục tôi trước!"
Hình ảnh trong sương mù bắt đầu biến hóa, trong một văn phòng in ấn nho nhỏ, bên chân Lưu Hải toàn là bình rượu lăn lóc.
Máy móc trong phòng vẫn đang làm việc, ngoài cánh cửa đang khóa chặt truyền đến tiếng gõ nặng nề.
"Mở cửa ra! Cảnh sát đây! Chúng tôi có việc muốn tìm hỏi anh Lưu! Mau mở cửa ra!"
"Mau mở cửa ra!"
Lưu Hải ngồi giữa đống chai rượu, cười lạnh một tiếng, sau đó đổ chai rượu trên tay vào rắc cắm của máy photocopy. Trong tay hắn còn có một cái bật lửa, sau khi mở nắp liền ném ra ngoài.
Đoành!!
Hình ảnh trong sương mù liên tục thay đổi...
Trong thị trấn cương thi, Lưu Hải vì muốn thoát khỏi tay vua cương thi mà hắn giết chết vị đạo trưởng cương thi vẫn luôn cố gắng giúp đỡ họ.
Tang thi thành đàn trên đường phố, Lưu Hải mang theo Trần Phương Phương lái xe chạy thoát, để lại những người đồng đội khác bị tang thi vây kín...
*tang thi: zombie.
Cuối cùng...
Trên xe buýt chật kín hình nhân giấy, Lưu Hải đâm một nhát vào cổ Tô Thanh Hành!
"Đúng là chiến tích huy hoàng mà." Tô Thanh Hành nhìn hình ảnh trong sương mù mà cảm thán.
"Tao biết rồi." Lưu Hải vốn không thể nhúc nhích, đột nhiên phát ra tràng cười bệnh hoạn, "Đây chỉ là mơ thôi đúng không? Bất luận là thằng câm biết nói chuyện, hình ảnh TV trong sương mù, thậm chí cả Hứa Vân, đều chỉ là mơ thôi! Tất cả đều là mơ thôi!"
"Những điều này thì có một mình tao biết! Thế nên đây chỉ là mơ thôi! Tao chỉ ngủ thiếp đi trên xe buýt thôi!" Lưu Hải phát ra tiếng hét kiệt sức.
Tô Thanh Hành đã bị hắn dễ dàng giết chết! Căn bản không có khả năng xuất hiện trước mặt hắn!!
Không đời nào!
"Anh quả thật đang ở trong mơ." Làm cho người ta khiếp sợ chính là Tô Thanh Hành ấy thế mà lại thật sự gật đầu, "Mộng thì nên tỉnh, tôi đưa anh về thế giới hiện thực."
Một âm thanh thanh thúy vang lên, trước mắt Lưu Hải lại tối sầm.
Trong cơn hô hấp dồn dập, Lưu Hải lại một lần nữa mở mắt ra, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Không có Tô Thanh Hành, không có sương mù. hắn vẫn đang ở trong xe buýt yên tĩnh, có thể cảm giác được hai bên cạnh đều có người ngồi.
Lưu Hải cười tự giễu một tiếng, nhìn qua bên trái mình...
Đó là một hình nhân giấy.
Nhìn sang bên phải...
Vẫn là một hình nhân giấy.
Một giây sau, Lưu Hải nhìn thấy chính mình trong hình ảnh phản chiếu từ cửa sổ xe.
"Hì hì hì hì..."
Thì ra, hắn cũng biến thành người giấy!
"Hì hì hì hì..."
"Đứa nhỏ này đúng là đáng sợ thật đó!" Trần Hùng Binh được Tô Thanh Hành cứu vào phút chót đang ngồi phía phía trước xe buýt, rất cảm khái nhìn Tô Thanh Hành đang mỉm cười.
"Tạm thời không cần quan tâm đến họ." Tô Thanh Hành vừa rồi dùng ảo cảnh chính mình tạo ra, làm cho Lưu Hải nhớ lại tội nghiệt cũ của mình một chút thôi.
Lưu Hải trong thế giới thật, sớm đã bị quỷ không đầu chém rớt đầu, cùng Trần Phương Phương biến thành hình nhân giấy.
"Hiện tại quan trọng nhất là, cháu đã biết cách rời khỏi nơi này rồi." Thân thể trong suốt của Tô Thanh Hành dần ngưng đọng lại, trở về một thiếu niên bình thường mặc đồng phục học sinh kia.
"Ngaoo!" Tư tư nằm sấp trong lòng Tô Thanh Hành, nghe giọng nó có chút mất mát.