Ta Quả Thật Là Một Đại Lão

Chương 10: Xe buýt ma kết màn




"Cách rời khỏi chỗ này?" ông cụ Trần nghe Tô Thanh Hành nói vậy, liền thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì ông rất tin tưởng lời Tô Thanh Hành nói, nếu cậu đã nói có thể rời đi...

Vậy thì chắc chắn có thể đi rồi.

Trần Hùng Binh là một ông lão tám mươi hai tuổi, cho dù hiện giờ đang ở trong thế giới kinh dị, tình trạng cơ thể ông cũng không thể theo kịp cái tiết tấu chạy trốn nhanh này.

Có thể kiên trì đến tận bây giờ quả không hề dễ dàng chút nào.

Để cho một ông cụ an hưởng tuổi già đi vào thí luyện Minh giới, đặc biệt còn là một người từng có chiến công chất chồng như vậy, trong mắt Tô Thanh Hành cũng thấy có hơi tàn nhẫn, vậy nên trong quá trình thí luyện cậu cũng khó lòng không chiếu cố ông cụ hơn một chút.

"Đúng vậy, một câu nói trước đó của Lưu Hải đã cho cháu gợi ý." Tô Thanh Hành quay đầu lại nhìn thoáng qua Lưu Hải điên cuồng đã biến thành hình nhân giấy, "Hắn nói trên đời này không có điều gì là bất biến, thời gian cũng sẽ thay đổi."

"Tại sao tuyến đường chiếc xe này chạy không bao giờ thay đổi?" Tô Thanh Hành thả Tư Tư xuống đất, cho nó đi loanh quanh dưới đất, "Ông có bao giờ nghĩ tới điểm này không?"

"Bởi vì, ở đây chỉ có mỗi con đường này." Trần Hùng Binh ngẩn người, "Bất luận xe đi như thế nào, cuối cùng cũng sẽ trở lại trạm xe kia. A, phía trước là trạm xe kìa!"

Ngay phía trước xe buýt, trạm dừng quen thuộc từ từ xuất hiện, bất tri bất giác họ đã đi được một vòng nữa.

"Đó là bởi vì trước giờ chưa có một ai làm như thế này." Tô Thanh Hành ngồi trở lại ghế lái.

Mà lúc này, tốc độ của xe buýt đã chậm lại, tiếng phanh xe quen thuộc vang lên.

Ngay cả cửa xe cũng đã "cọt kẹt" một tiếng mở ra!

Nhưng ngay trong nháy mắt, Tô Thanh Hành đột nhiên nắm chặt vô lăng, dùng sức xoay về phía bên phải, dùng hết sức lực của mình, hung hăng đạp xuống chân ga.

"!!!!"

Xe buýt bùng ra một tiếng động khó nghe, xong cuối cùng dưới sự điều khiển của Tô Thanh Hành mà lao thẳng về phía trạm xe!

Uỳnh!!

Trong khoảnh khắc xe buýt va chạm với cơ sở vật chất trong trạm xe, Tô Thanh Hành và Trần Hùng Binh đều nhắm tịt mắt lại.

Tuy nhiên ngoại trừ tiếng vang chấn động đầu tiên, Tô Thanh Hành không nghe được bất kì âm thanh nào khác, mãi một lúc sau mới chậm rãi mở mắt ra.

Xe buýt vẫn đang di chuyển về phía trước, nhưng lần này chiếc xe không có bất kì sự rung lắc nào, lái xe rất êm ái.

Chẳng qua con đường xe đi không còn là con đường núi dài vô tận kia nữa, mà là bóng tối... Phải, là bóng tối.

Ngoại trừ một màu đen kịt ra, Tô Thanh Hành không thể nhìn thấy bất kì thứ gì khác, một tia sáng cũng không có!

Phía trước là bóng tối, hai bên trái phải là bóng tối, phía sau cũng không khác gì!

Nhưng kể cả như vậy, chiếc xe buýt vẫn di chuyển trơn tru về phía trước.



"Hình như cháu đoán đúng rồi." Tô Thanh Hành tựa vào ghế lái, "Nhưng hiện tại xuất hiện vấn đề nan giải thứ hai, chúng ta nên đi hướng nào? Chúng ta có đi đúng hướng không?"

"Ngaoo!! Ô ô! Ngao—"

Trong lúc Tô Thanh Hành còn hoang mang, Tư Tư đột nhiên hướng về một phương nào đó rồi kêu lên vài tiếng, để khiến Tô Thanh Hành chú ý, nó còn đặc biệt dùng chân cào cào sàn xe.

"Đi hướng đó sao?"

"Ngao!"

Tuy rằng nghe chỉ đường của động vật nhỏ có chút kì quái, nhưng với tình huống hiện tại thì Tô Thanh Hành bỗng cảm thấy có lẽ trên chiếc xe này, chỉ có duy nhất Tư Tư biết được hướng đi.

"Thế thì nghe lời nhóc vậy!" Tô Thanh Hành mỉm cười nhẹ với Tư Tư, tuy rằng cậu chưa từng lái xe buýt, cũng không biết cụ thể phải làm thế nào, nhưng chỉ cần xe không tắt máy, cậu sẽ xoay vô lăng, đạp chân ga, lái xe về phía Tư Tư chỉ!

"Đây là đâu! Tao muốn xuống xe!"

Đúng lúc này, Lưu Hải vốn đã biến thành hình nhân giấy lại vọt ra. Bởi vì cửa xe buýt vừa rồi vẫn còn mở, Tô Thanh Hành cũng đang nắm chặt vô lăng, cho nên khi thấy cảnh này, trong mắt cậu chợt hiện lên ánh sáng lam, giơ một tay ra muốn tấn công Lưu Hải.

Nhưng trước khi cậu kịp ra tay, lại có hai thân ảnh động thủ trước!

"Ngao ô!" Tư Tư gào lên một tiếng, giơ móng vuốt nhào tới.

Cùng lúc đó, ông cụ Trần vẫn đang ngồi nghỉ bên cạnh vậy mà cũng giơ nạng lên, hệt như đang quay một bộ phim, từ trong nạng rút ra một thanh kiếm nhỏ đã rút khỏi bao, đâm về phía hình nhân giấy.

Vì thế một giây sau, móng vuốt của Tư Tư đè lên chân trái của hình nhân giấy, thanh kiếm nhỏ của ông cụ Trần đâm trúng cổ hắn, Lưu Hải bị đóng đinh chặt tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.

"Không ngờ là cuối cùng ta vẫn tìm được ra cơ hội này, khụ khụ khụ khụ!" Động tác mạnh mẽ kéo dài vài giây khiến cho ông cụ Trần thở hồng hộc, bước chân hơi run run, "Thế mới nói không bõ công sáng nào ta cũng ra công viên luyện kiếm."

"Ông cụ quả nhiên thâm tàng bất lộ." Tô Thanh Hành hơi kinh ngạc nhìn Tư Tư động tác nhanh nhẹn, và cả chiêu cuối ông Trần giấu nhẹm từ lâu, "Xem ra Lưu Hải vốn tự cho là mình thông minh, lại nhìn nhầm không ít người rồi."

"Đây là một giấc mơ... Chỉ là mơ thôi... Chỉ là mơ thôi..." Lưu Hải bị đóng đinh trên sàn mà miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, dường như cho rằng mình vẫn chưa tỉnh mộng.

Kít~~~~~~~

Xe buýt phanh lại, nhưng lần này đã đến trạm xe cuối rồi.

Tô Thanh Hành đứng dậy từ ghế lái, trong nháy mắt tất cả đèn đóm của xe buýt đều tắt, ngay cả động cơ cũng tắt.

Xuyên qua cửa sổ xe buýt, bên ngoài cũng không còn là màu đen kịt nữa, mà là một thế giới xám xịt, thoạt nhìn hơi giống ảo cảnh mà Tô Thanh Hành tạo ra cho Lưu Hải trước đó.

"Đến trạm rồi." Tô Thanh Hành biết, công việc lần này của cậu hiện tại đã thuận lợi hoàn thành.

"Vong hồn số MS7044, Lưu Hải." Tô Thanh Hành đi đến trước mặt Lưu Hải đã biến thành hình nhân giấy, nhìn gương mặt xấu xí kém chất lượng trước mắt, "Thời gian tử vong này 4 tháng 4 năm 2018, tự sát, chết vì mạch điện thiết bị photocopy phát nổ. Khi còn sống, từng tạt axit sulfuric vào phụ nữ, tự tử để tránh bị trừng phạt, sau khi chết vẫn gây thêm tội nghiệp... và không đủ điều kiện để tuyển dụng vào thành phố ma 666."

"Hôm nay thất bại trong thí luyện Minh giới, đưa vào địa ngục dung nham!"

Chữ cuối cùng của Tô Thanh Hành rơi xuống, sàn xe vốn đang yên tĩnh đột nhiên bắt đầu vỡ vụn, địa ngục nóng rực ngập tràn dung nham xuất hiện. Địa ngục chi hỏa vừa mới mở ra, tên hình nhân giấy tiếp xúc với hỏa ngục lập tức kêu lên thảm thiết chói tai.

Ngọn lửa không ngừng lan rộng, trong nháy mắt đã biến người giấy thành một người lửa!

"Thằng câm... mày là ai?" Trong ngọn lửa địa ngục cuối cùng, Lưu Hải dường như cuối cùng cũng nhận thức được rằng đây không phải một giấc mơ.

Cách đây không lâu, Lưu Hải đã đâm một nhát dao vào cổ họng của thằng nhóc câm.

Hiện tại, Tô Thanh Hành lại đưa hắn vào địa ngục.

"Tôi là Tô Thanh Hành, một người làm công bình thường, cũng có người gọi tôi là 'dẫn đường giả Minh giới'." Tô Thanh Hành nhìn người giấy bị thiểu rơi xuống dung nham địa ngục, cuối cùng mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt.

Thế nhưng, ngay khi Lưu Hải rơi xuống địa ngục, lại có một thân ảnh màu trắng khác theo sát Lưu Hải nhảy xuống, cùng hắn dung nhập vào biển dung nham vô tận...

"Đó là... Trần Phương Phương?" Bởi vì ba người kia đều biến thành hình nhân giấy, nên Trần Hùng Binh người già hoa mắt không phân biệt được, phải đoán một chút, "Cổ và Lưu Hải không phải là không hợp nhau sao? Sao lại nhảy xuống với anh ta?"

"Còn người quả thực phức tạp, đôi khi thực sự không biết được sâu trong nội tâm bọn họ rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì." Mắt Tô Thanh Hành thấy hai người giấy biến mất trong dung nham, thân thể hiện giờ của họ căn bản không có cách nào chống chịu được liệt hỏa địa ngục, "Vong hồn mã số MS7046, Trần Phương Phương, thí luyện thất bại..."

Mặt đất vỡ vụn dần khôi phục lại thành sàn xe bình thường, Lưu Hải và Trần Phương Phương, dường như hai người đó chưa từng xuất hiện trong thế giới này.

"Thật sự đáng tiếc, Trần Phương Phương quả thật là..." Tô Thanh Hành muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không tiếp tục.

Nếu Trần Phương Phương đã tự nguyện nhảy theo Lưu Hải xuống dung nhàm, có lẽ đối với cô ta mà nói... Đây cũng là một cách để hoàn toàn thoát khỏi thế giới kinh dị.

"Vậy kế tiếp là..." Tô Thanh Hành nhìn Trần Hùng Binh một chút, lại nhìn Hứa Vân vì biến thành hình nhân giấy mà không ngừng khóc, cuối cùng liếc nhìn Tư Tư vốn vẫn đi theo mình.

Nhưng không thấy Tư Tư đâu.

Khi phát hiện ra điều này, trong lòng Tô Thanh Hành đột nhiên có cảm giác trống rỗng, giống như đột ngột thiếu đi một thứ quan trọng trong cuộc sống.



Tô Thanh Hành suy đoán, có lẽ bản thân Tư Tư là một "đạo cụ" trong thế giới kinh dị này, một "điểm mấu chốt" chỉ đường cho người tham gia thí luyện, nhưng đối với Tô Thanh Hành mà nói, cậu thực sự muốn Tư Tư trở thành bạn đồng hành của mình.

Một Tư Tư sẽ chắn trước mặt bảo vệ mình.

Một Tư Tư sẽ nằm trong lòng mình lăn lộn làm nũng.

Với bộ lông mềm mại, Tư Tư sẽ cọ cọ vào lòng bàn tay mình...

Nó cứ như vậy mà biến mất?

"Cháu sao vậy?" Thấy Tô Thanh Hành mãi không nói gì, Trần Hùng Binh thấy hơi kì lạ nên hỏi một câu.

"Không có gì đâu." Tô Thanh Hành thu hồi tầm mắt, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, che giấu nội tâm có dao động nho nhỏ, "Tôi đưa hai người rời khỏi nơi này."

Nói xong, Tô Thanh Hành vẫy tay với Hứa Vân đang ngồi hàng ghế sau, cô người giấy cứ như vậy bay từ chỗ ngồi lên, bay thẳng tới trước mặt Tô Thanh Hành.

Tô Thanh Hành vươn tay ra, nhẹ nhàng ấn một cái lên trán người giấy, một đốm nhỏ màu lam trong nháy mắt dung nhập vào trong thân thể cô.

Sau đó, Hứa Vân từ bộ dạng người giấy từng chút từng chút một biến trở về bộ dạng ban đầu.

"Tôi biến, biến trở lại rồi?" Hứa Vẫn đẫm lệ mông lung nhìn hai tay mình, hơi không thể tin nổi cơn ác mộng này lại có thể chấm dứt.

Nhìn cô gái trước mắt vừa cười vừa khóc, rồi lại khóc ròng ròng, Tô Thanh Hành thở dài nói: "Tuổi thọ của cô chưa hết, vậy nên dù tôi có là dẫn đường giả thì cũng không thể tiến hành phán xét cô được."

"Thanh Hành..." Hứa Vân vừa khóc vừa nhìn Tô Thanh Hành, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Hứa tiểu thư, đợi lát nữa cô đi theo ngọn đèn này, hẳn là có thể trở về thế giới vốn có của cô." Ngón tay của Tô Thanh Hành vừa nhấc lên, lồng đèn giấy màu lam lặng yên xuất hiện, bay bay trước mặt Hứa Vân.

"Nhưng nhớ cho kỹ, nếu Hứa tiểu thư phạm tôi không thể tha thứ khi còn sống, thì chung quy lại cũng sẽ có một ngày chúng ta gặp nhau ở đây."

"Đến lúc đó, có lẽ tôi sẽ tự mình đưa Hứa tiểu thư... xuống địa ngục."

Được ánh sáng màu lam chiếu rọi, khuôn mặt TTH tuy đang tươi cười, nhưng Hứa Vân lại cảm thấy rùng mình một cái, thậm chí còn lui về phía sau một bước.

"Đi đi, ở lại đây quá lâu cũng sẽ ảnh hưởng không tốt cho cơ thể người sống." TTH hướng dẫn thêm một lần, Hứa Vân không chăm chú nhìn cậu nữa, mang theo chút khủng hoảng rời khỏe xe buýt dưới sự dẫn dắt của lồng đèn giấy màu lam, tiến thẳng vào làn sương mù mịt.

"Xem ra ông vừa không vào được địa ngục mà cũng không về được dương gian rồi." Ông cụ Trần chăm chú xem TTH làm việc cho nên nghe rõ được, "Vậy ông có thể đi đâu bây giờ?"

"Đến một nơi đặc biệt." Bên cạnh TTH lại xuất hiện hai ngọn đèn, ánh sáng màu lam vờn quanh cậu và ông cụ Trần, "Ở đó, ông sẽ gặp được rất nhiều bằng hữu, có người cũng sống thọ được như ông, có người ra đi sớm hơn một chút, lại cũng có người... đã đợi ở đó từ sau chiến tranh."

"Tóm lại, chắc hẳn là ông sẽ gặp được bạn bè ở đó." Nhìn ông cụ trước mắt, TTH hơi khom lưng, "Khi nào ông gặp được họ rồi thì giúp cháu chuyển một lời tới họ nhé... Mọi người vất vả rồi."

TTH chưa từng trải qua thế giới loài người, nhưng cậu đã đọc qua rất nhiều sách về lịch sử nhân loại.

Trong quá trình hình thành lịch sử nhân loại, ông cụ Trần chỉ là một phần tử nhỏ bé trong đó, nhưng bởi vì có quá nhiều người giống như ông, tình nguyện dính vào tội nghiệp để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ người thân, cho nên lịch sử mới có thể thuận lợi tiến về phía trước như vậy...

Cho dù là một dẫn đường giả đến từ Minh giới, cậu cũng không gọi đoạn lịch sử này là "tội nghiệp".

"Ông sẽ gặp họ sao?" ông cụ Trần không biết nghĩ về điều gì, hốc mắt bỗng chốc đỏ lên, "Được rồi, tốt rồi, như vậy rất tốt, cũng không uổng công lão già này chống đỡ trên chiếc xe buýt này lâu như vậy!"

"Đi, bây giờ đi luôn, đi gặp mấy ông lão kia đi! Ta đã chờ khoảnh khắc này, đã chờ... quá lâu rồi."

"Mời ông."

Trong ánh sáng màu lam bay lượn, thân ảnh TTH và ông Trần dần dần biến mất.

Câu chuyện về chiếc xe buýt đã kết thúc.

xxxxx

Sau khi đã sắp xếp xong xuôi cho ông cụ Trần, TTH kết thúc công việc xong lại xuất hiện trên đường phố Quỷ Thành.

Thị trấn ma này có các trường học, bệnh viện, trung tâm mua sắm, công viên, và thậm chí có cả bệnh viện tâm thần... không có bao nhiêu khác biệt so với thành phố thật, ngoại trừ việc bầu trời chỉ toàn là sương mù, và đường phố không có chút sức sống nào.

Trong đó khác biệt lớn nhất có lẽ là— cư dân Quỷ Thành toàn là vong hồn đã chết!

Giống như Trương Bưu lúc trước, rất nhiều quỷ hồn TTH mang về đều được an bài sinh hoạt ở Quỷ Thanh, hơn nữa còn thường xuyên được phân công một ít công việc, ví dụ như là đi làm khách mời trong thế giới kinh dị...

Sau khi đạt được đến thời hạn làm việc nhất định, bọn họ có thể đi luân hồi, một lần nữa đầu thai làm người.

Đây cũng là lí do vì sao TTH khi gặp quỷ hồn trong quá trình thí luyện, rất nhiều trong số họ quen biết cậu, hơn nữa còn thể hiện sự tôn trọng cao nhất.

Đi dọc con đường Quỷ Thành thẳng tắp, cho dù TTH có đi bao nhiêu lâu thì cũng không thể thấy được điểm cuối của con đường.



Hơn nữa TTH cũng không có hứng thú gì với cảnh sắc cuối đường, nên sau khi đi được hơn mười phút, cậu dừng chân trước một cửa hàng thoạt trông như một quán bar.

Quán bar treo một cái biển đèn neon, trên đó chỉ có dòng chữ "Phòng quản lý Quỷ Thành" nhấp nháy đầy màu sắc.

Ngoại trừ các cột đèn hai bên đường, đây là nơi duy nhất trong thị trấn ma xuất hiện loại ánh sáng khác biệt.

TTH không gõ cửa, mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Tuy nhìn bề ngoài giống quán bar, nhưng bên trong "Phòng quản lý Quỷ Thành" lại trông khá bình thường với ba phòng một sảnh, vừa vào cửa chính là phòng khách có đặt một cái sofa và một bàn ăn lớn, chung quanh có vài cánh cửa, thông đến những nơi khác nhau.

Cậu bước thẳng đến cánh cửa bên trái, TTH gõ nhẹ vài cái. Vì đầu bên kia không có người đáp lại, cậu bèn vặn tay nắm cửa, mở cửa bước vào trong.

"Chu Sa, bao lâu rồi anh chưa dọn phòng hả?!" Vừa vào cửa, TTH đã bị bộ dạng căn phòng dọa cho khiếp sợ.

Ở góc phòng đặt một cái giường, chẳng qua là trên giường chất một đống sách gần trăm quyển, nên trông chẳng khác gì một cái giá sách nhìn giống cái giường.

Trên sàn nhà cũng bày la liệt sách, bản vẽ kiến trúc và rất nhiều bức tranh sơn thủy vẽ tay.

Phía bên kia phòng đặt một cái bàn siêu to khổng lồ, ba cái máy tính màn hình rộng đều đang mở, chạy một số chương trình mà TTH xem chẳng hiểu gì.

Ba vách tường xung quanh bàn làm việc đều là giá sách âm tường, chất đầy các loại sách đủ lĩnh vực, khiến cho người ta cảm thấy người ở trong phòng này chỉ cần đọc sách là có thể sống sót.

"Chu Sa?"

Chủ nhân của căn phòng đang nằm sấp trên bàn ngủ trưa, trên người mặc tùy ý một cái áo sơ mi kẻ sọc và quần jean, mái tóc dài màu đỏ thẫm hơi xoăn được tiện tay túm lại trên đỉnh đầu, cố định bằng một cái bút chì.

"Chu Sa?" TTH thở dài, đi qua lay vai đồng nghiệp kiêm bạn thân mình, "Tôi nhớ lần trước gặp, cậu đã hứa với tôi là sẽ để cái giường phát huy tác dụng của nó rồi cơ mà."

"Thanh Hành?" Thanh niên được gọi là "Chu Sa" cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại, lại mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, trên mặt anh ta còn in hằn hoa văn quần áo.

Anh ta mò mẫm một hồi trên bàn làm việc, tìm được một cặp kính viền đỏ to tướng đeo lên, thoải mái ngáp một cái, xong mới lười biếng ề à nói với TTH: "Đại chiến sĩ thi đua của chúng ta cuối cùng cũng về rồi!"

Nhìn qua thì Chu Sa rất gầy, ngoại hình trông có vẻ lớn tuổi hơn TTH một chút, như một trạch nam hai lăm, hai sáu tuổi, diện mạo không tồi.

"Xin lỗi." TTH cũng ngượng ngùng cười cười, "Để cậu phải đi tiếp đón nhân vật lớn của Minh giới kia một mình, thật ngại quá."

"Không thành vấn đề!" Chu Sa phất phất tay rất chi là nghĩa khí, "Anh em bạn bè với nhau mà, có gì đâu!"

"Hơn nữa, vị đại lão Minh giới kia vẫn còn tới nữa mà!" Chu Sa rất thoải mái ngồi xếp bằng trên ghế mình, "Nghe nói vị đại lão đó còn muốn đích thân đến kiểm tra công tác của dẫn đường giả, cậu trở về bây giờ là vừa vặn kịp rồi, nhiệm vụ gian khổ này giao cho cậu đó!"

TTH: "....."

"Đúng rồi, nghe nói vị đại lão đó không phải ai khác, chính là Tử Thần điện hạ kia đó!" Chu Sa hơi kích động, "Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nhân vật lớn đến vậy đấy!"

TTH: "....."