Bạch Huyền Cơ nhìn cô, ánh mắt mang theo mờ mịt và không biết làm sao: “Có thể là, huynh không cảm thấy đau.”
“Huynh đến đây.” Thẩm Thanh cau mày, ấn anh lên giường ngồi, tìm được thuốc trị bỏng trong hòm thuốc, cầm tăm bông bôi lên mặt anh.
Bạch Huyền Cơ nhìn gương mặt căng chặt của cô, trong lòng e sợ cô tức giận: “Xin lỗi sư muội, là ta sai.”
Thẩm Thanh vừa bôi thuốc cho anh vừa nói: “Là muội suy xét không chu toàn, huynh bây giờ là quỷ tu, không thể giống người thường.”
Cô nhìn sư huynh được gọi là đệ nhất của giới huyền học thời đại mới, đến chỗ nào cũng bày mưu lập kế, bây giờ còn hơi bất an và hơi tủi thân.
Dù sao vẫn là thân sư huynh, cô thở dài cúi người xuống: “Sư huynh, trước kia lúc ở tông môn, huynh nói coi nơi đó là nhà mình, bây giờ huynh đến đây, những lời này vẫn áp dụng như thế, nếu như vậy, làm sao ta sẽ tức giận với huynh chứ?”
Cô bôi thuốc cho vết đỏ cuối cùng xong, đang chuẩn bị đứng lên, không ngờ người trước mặt đột nhiên vươn cánh tay ôm eo cô.
“Thanh Thanh!”
Trên tay Thẩm Thanh cầm thuốc mỡ, đầu gối đụng phải mép giường, đè ép theo lực đi xuống.
May mắn một cái tay khác kịp thời ném tăm bông xuống, để cô có thể ngồi dậy trong một khắc cuối cùng.
Trong lòng cô nhỏ giọng cảm thấy may mắn, vứt thuốc mỡ lên bàn, lúc này cúi đầu chuẩn bị đứng dậy.
Tóc dài của người dưới thân tán ở xung quanh, khuôn mặt thanh tuấn, vai rộng eo hẹp, đường cong cơ bụng tuyệt đẹp, từ tuyến nhân ngư đi xuống là khăn tắm lỏng lẻo, mang theo sự dụ hoặc và gợi cảm không tự chủ được.
Khuyết điểm duy nhất là trên người anh phiếm sự đỏ ửng không bình thường.
Nếu không phải cảnh tượng và người xấu hổ như vậy, cô nhất định sẽ khen một câu dáng người không tồi.
Nhưng đối với Bạch Huyền Cơ sinh sống ở cổ đại mà nói, những lời này không khác gì đùa giỡn.
“Sư muội, đẹp không?”
Bên tai truyền đến một âm thanh sâu kín.
Bạch Huyền Cơ vốn dĩ lúc ngã xuống có chút không kịp phòng bị, nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thanh mang theo thưởng thức nhìn thân thể anh, trong lòng vui sướng và cảm thấy ngại ngùng bí ẩn, vành tai càng thêm đỏ.
Nhưng anh đột nhiên phản ứng lại, Thẩm Thanh cũng không có biểu hiện thẹn thùng, chẳng lẽ là cô từng xem qua thân thể của người đàn ông khác?
Nghĩ vậy, tâm tình của anh đột nhiên giảm xuống, không nhịn được mà lên tiếng đánh gãy ánh nhìn của cô.
“Xin lỗi.” Thẩm Thanh ngồi dậy, lấy thuốc mỡ lại đây: “Anh tự bôi lên người một chút, sau đó mặc quần áo vào đi.”
Cô cầm lấy quần áo vừa mới mua đến, nói cách mặc xong thì đi ra ngoài, cô tin chỉ số thông minh của Bạch Huyền Cơ có thể làm anh tự hiểu.
Bạch Huyền Cơ nhìn cửa bị đóng lại, thân thể bỗng nhiên tán loạn thành sương đen, một lát sau lại chậm rãi tạo thành hình người, chỉ có chỗ trái tim lộ ra kim quang nhàn nhạt.
Anh không nói với Thẩm Thanh chính là, sau khi anh tỉnh lại, thân thể anh tồn tại một đoàn kim quang, ánh sáng này làm anh khôi phục thần trí, cộng với tu vi chưa tán của quỷ thai, dùng rất lâu mới ngưng tụ thành một khối thân thể.
Kim quang chắc là lực công đức khi giết chết quỷ thai, cũng là tiền đề “sống” lại của anh, nếu không có, anh có thể sẽ mất đi thần trí biến thành lệ quỷ, hoặc là trực tiếp hoá thành sương mù tiêu tán trong trời đất.
Anh nhìn trong chốc lát, thu hồi suy nghĩ.
Lúc này, Bạch Huyền Cơ mới có thời gian đánh giá bố trí xung quanh, phòng đơn giản sạch sẽ, tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, trên bàn nhỏ bên cạnh có một quả cầu tròn, anh nhìn một lát không hiểu, xoay chuyển ánh mắt dừng trên gối đầu màu lam, lúc này đột nhiên mới phản ứng lại, nơi này là khuê phòng của sư muội.
Anh ngồi trên giường mà sư muội ngủ ngày đêm.
Gương mặt vốn đã khôi phục trắng nõn lại đỏ lên.
Anh vội đứng lên, thậm chí có chút kinh hoàng thất thố mà cầm lấy quần áo đặt ở bên cạnh.
Nghiên cứu trong chốc lát, chờ đến khi mặc thứ rất ít vải nhưng hình dạng không khác gì quần lót, anh hơi kỳ quái mà cúi đầu nhìn thoáng qua, trực tiếp cứng đờ tại chỗ.
Trong đầu đột nhiên hiện lên thứ đồ kỳ quái anh nhìn thấy trong tiệm…
Lúc Thẩm Thanh ở bên ngoài chờ, thuận tiện mua một đôi giày và cơm chiều.
Lại gọi điện thoại cho Vưu Linh, nói cho cô bé hôm nay không đến được, để mấy người nỗ lực luyện tập, lần sau cô sẽ đến kiểm tra.
Chờ giày và cơm được ship đến, Bạch Huyền Cơ còn chưa ra ngoài.
Cô nghĩ sư huynh có thể không quá thích ứng với quần áo lộ cánh tay, cần chậm rãi, nên không đi dò hỏi, chỉ nói một tiếng đặt dép lê ở cửa.
Quả nhiên, một lát sau đã nhìn thấy cửa phòng ngủ mở ra.
Làn da của anh còn hơi hồng, biểu cảm thanh lãnh, nhìn kỹ còn mang theo chút xấu hổ buồn bực, hai tay tự nhiên buông xuống bên cạnh, đi dép lê vào.
Thẩm Thanh lấy một bộ quần áo ở nhà, màu trắng gạo, tôn dáng giống như xuất thủy phù dung.
Cô vừa thưởng thức mỹ nhan của sư huynh, vừa mở cơm hộp kéo anh lại đây.
“Sư huynh, huynh có thể ăn cơm không?” Cô ngồi ở trước bàn ăn nghi hoặc.
Bạch Huyền Cơ ngồi đối diện cô gật đầu: “Chắc là có thể.”
Thẩm Thanh nhìn anh uống một ngụm canh, dừng một chút, búi mái tóc dài rũ xuống ra phía sau.
“Bình thường.” Anh buông đũa: “Sư muội có thể dạy ta sử dụng nhà bếp ở đây thế nào, sau này ta làm cho sư muội.”
Thẩm Thanh cười gật gật đầu, đứng lên cầm kẹp tóc, đi ra phía sau anh kẹp lên giúp anh.
Cô vừa mới kẹp xong, đã nhìn thấy lỗ tai lộ ra lại đỏ lên.
Sư huynh thật là quá dễ dàng thẹn thùng.
Sau khi nhận ra được điểm này, cô vậy mà cảm thấy có chút đáng yêu tương phản.
Không nhịn được làm cô mở miệng trêu chọc.
“Sư huynh thẹn thùng như vậy, xem ra chỉ có thể làm người trong nhà.”
Lời vừa ra khỏi miệng, quả nhiên nhìn thấy mặt người đối diện chuyển từ đỏ sang đen, cuối cùng nhìn cô nhàn nhạt một cái.
Trong lòng Thẩm Thanh xẹt qua một tia không ổn, đang chuẩn bị nói sang chuyện khác, đã nghe thấy âm thanh không rõ vui hay buồn…
“Nói như vậy, vừa rồi sư muội đẩy ngã ta, nhìn thân thể của ta, không biết sư muội có phụ trách hay không?”
Thẩm Thanh: …
Một cái nồi thật lớn nện xuống dưới…
Từ sau hôm đó, Bạch Huyền Cơ trấn định hơn nhiều.
Ít nhất có thể thấy cô mặc váy ngủ mà không hề hoảng loạn.
Cùng lúc đó, anh càng ngày càng thích ứng cuộc sống ở hiện đại.
Ít nhất, cô cảm thấy sư huynh làm cơm vẫn ngon như trước, thậm chí còn ngon hơn so với trước kia.
Trôi qua mấy ngày như thế, Cục quản lý đặc thù đột nhiên gửi một email cho cô phát một nhiệm vụ, Trương Lưu thậm chí còn gọi điện thoại cho cô, tự mình nói rõ tầm quan trọng của chuyện này.
Hoá ra các đại tông môn sắp bắt đầu đại hội tỷ võ, ý của Cục quản lý là để cô làm giám thị đi phụ trách sự an toàn của đấu trường, bớt việc nguy hiểm đến tính mạng khi chiến đấu.
Mà có lẽ sẽ có vài người phát sóng trực tiếp sẽ vào quay chụp hình ảnh chiến đấu, bởi vì cô khá nổi tiếng, đến lúc đó có lẽ sẽ có vấn đề với cô, cùng cô còn có Chu Tình Tình và một thành viên khác - Lưu Kỳ.
Huyền học năm nay không phải tỷ thí thuật pháp như mọi năm, mà là mỗi môn phát rút thăm lựa chọn ba đệ tử, phái người đến chỗ tỷ thí, dựa theo phương thức livestream để bình phán.
Cho nên mới cần có người phụ trách sự an toàn về tính mạng của bọn họ.
Chờ đến khi cúp máy không bao lâu, Vưu Nguyệt cũng gọi điện thoại đến, nói bọn họ tham gia trận đấu năm nay, đến lúc đó hy vọng cô có thể đến xem.
“Sư thúc, lần này chúng con nhất định sẽ nỗ lực vào top 20!” Cô ấy vô cùng tin tưởng bảo đảm.
Thẩm Thanh: “Được, đến lúc đó tôi sẽ đi, mọi người phải chú ý an toàn.”
Làm một thành viên trong ban tổ chức, cô không thể tham dự trận đấu, còn cách khoảng một tháng, có thể làm cô và sư huynh chế định nội dung luyện tập mỗi ngày, để bọn họ có thể tự bảo vệ mình trong trận tỷ thí.
Thẩm Thanh vừa suy tư lấy máy tính ra, vừa gọi Bạch Huyền Cơ thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm hô lên.
“Sư huynh, anh bảo thứ gọi là duyên phận có phải rất kỳ diệu hay không?” Cô chớp mắt cười nói.
Trong lòng Bạch Huyền Cơ “lộp bộp” một tiếng, dường như không có chuyện gì hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Thanh mở hồ sơ ra, giải thích: “Em gặp một tông môn tên Thiên Diễn Tông ở đây, thậm chí còn gặp được sách của chúng ta…”
Cô nói tình huống của Thiên Diễn Tông một lần.
“Vạn vật thay đổi, có lẽ hai thời đại thật sự cùng một thời không.” Bạch Huyền Cơ nghe xong chậm rãi nói.
“Vậy sư huynh muốn đi gặp bọn họ không? Thuận tiện giúp em tham khảo phương pháp huấn luyện.” Thẩm Thanh dịch máy tính sang chỗ anh.
“Có thể.” Bạch Huyền Cơ bất đắc dĩ nhìn cô một cái: “Một câu cuối cùng của sư muội mới là trọng điểm đi?”
Thẩm Thanh cười cười: “Dù sao anh mới là đại sư huynh của Thiên Diễn Tông mà.”
Nói đến huấn luyện đệ tử, Bạch Huyền Cơ là hạng nhất, phương pháp huấn luyện của anh một khi mở rộng ra, sau này các đệ tử thấy anh đều chạy ra xa, đương nhiên tiến bộ rất nhanh.
Bạch Huyền Cơ hình như cũng nghĩ đến đoạn thời gian đó, gương mặt mỉm cười: “Nhóm đệ tử mới kia cả ngày không huấn luyện cho tốt, chỉ biết cợt nhả.” Đặc biệt là quấn lấy Thẩm Thanh, để bọn họ bớt đi một khoảng thời gian ở chung.
Sư huynh muội ngồi hàn huyên trong chốc lát, hồi tưởng lại đoạn ký ức ấm áp kia.