Ta Ở Hiện Đại Làm Huyền Học

Chương 44




Sương đen xung quanh chậm rãi tản ra, thân hình của người đàn ông cũng hiển lộ ra ngoài.

Anh mặc quần áo sa tanh màu đen, bên trong lộ ra lá trúc, vai rộng, eo thon, chân dài bị quần áo gắt gao bao vây.

Màu đen tóc dài bay xuống sau người, ánh mắt mang theo loại ôn hoà cố chấp, mũi cao thẳng, màu môi nhạt.

Thanh nhã tự phụ, chi lan ngọc thụ.

Thẩm Thanh âm thầm đánh giá anh, hỏi: “Sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?”

Bạch Huyền Cơ sờ sờ đầu cô, lôi kéo cô vào trong đình, dùng sương đen thanh trừ tro bụi trên bàn ghế.

“Sư muội ngồi đi, ta từ từ nói cùng muội.” Tiếng nói thanh nhuận trầm thấp kể chuyện cách ngàn năm ra.

Sau khi cô đồng quy vu tận với Quỷ Vương, sư phụ vì quá mức bi thương và tuổi tác đã cao, vốn dĩ trọng thương chưa khỏi, sau khi sắp xếp cho tông môn xong thì qua đời.

Cùng lúc đó địa phủ đại loạn, tà tông nhân cơ hội này nhập cứ trái phép long khí và máu đế vương mạnh mẽ dung hợp với quỷ mẫu, cũng lợi dụng người sống hiến tế nuôi quỷ thai, quỷ thai vừa sinh ra đã có uy áp của quỷ đế, tà tông không không chế được lại bị hủy diệt, trở thành chất dinh dưỡng của quỷ thai.

Thiên Diễn Tông là tông môn đệ nhất, dẫn đầu đứng dậy, do chưởng môn tân nhiệm phụ trách dẫn dắt chúng đệ tử lớn nhỏ, đệ tử có linh lực yếu kém ở lại bảo vệ tông môn, chưởng môn cùng đệ tử ưu tú kết trận vây khốn quỷ thai.

Trận đánh giằng co đến nửa tháng làm nhân gian giống như luyện ngục, cuối cùng tông môn tìm được sách cấm, một đệ tử tự nguyện học cấm thuật, mạnh mẽ tăng linh lực lên, nhân lúc quỷ thai mỏi mệt đánh bất ngờ, nghiền nát máu quỷ đế ở trong trái tim ở bên trong ra, lại dùng thuật pháp hấp thu quỷ khí vào cơ thể tự bạo, lúc này mới giải quyết được trận đại loạn này.

Nhưng bởi vì các đệ tử có linh lực hơi mạnh mẽ đều thương vong trong lần này, những người còn lại khó có thể kế thừa đại thống, Thiên Diễn Tông cùng các tông môn khác dần dần suy thoái, tiêu tán trong thời đại.

Đợi anh nói xong, ánh trăng đã lặng lẽ bò lên trên phía chân trời, ánh sao lung linh rơi ở xung quanh.

Khắp nơi yên tĩnh không tiếng động, Thẩm Thanh chậm rãi tiêu hoá những chuyện đã qua đó, cuối cùng khẽ thở dài một hơi.

Ánh mắt cô mang theo sự dịu dàng hỏi: “Vậy sư huynh, sao huynh lại…”

Cô vẫn chưa nói xong, cuối cùng nhận ra đệ tử hy sinh kia trong lời nói vừa rồi là ai.

Bạch Huyền Cơ rũ lông mi, nhìn qua có chút thảm, anh nói: “Có lẽ là bởi vì hấp thụ tu vi của quỷ thai, sau khi tự bạo không biết qua bao lâu, huynh có ý thức, tỉnh lại đã là dáng vẻ này.”

Anh dừng một chút, thấp giọng hỏi một câu: “Sư muội sẽ ghét bỏ ta bây giờ là quỷ sao?”

Ánh mắt Thẩm Thanh mang theo kinh ngạc: “Có thể nhìn thấy sư huynh ở đây, ta đã rất vui vẻ, làm sao sẽ ghét bỏ sư huynh chứ.”

Cô đang muốn nói thêm gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên.

Là bên Thiên Diễn Tông, cô nhận điện thoại.

“Sư thúc, sư phụ tỉnh rồi ạ!” Tiếng nói vui sướng của Vưu Linh truyền đến từ bên kia.

Sau đó điện thoại đã bị cầm đi: “Thẩm tiểu hữu, lần này thật sự cảm ơn cô, nếu tôi không cẩn thận xảy ra chuyện như vậy, mấy người bọn họ không biết làm thế nào mới tốt.”

Tiếng nói còn hơi suy yếu của chưởng môn truyền đến.

“Mấy người Vưu Linh gọi tôi là sư thúc, chúng ta cũng coi như là đồng môn, nên không cần khách khí như vậy.”

Bạch Huyền Cơ ở bên cạnh nhìn nụ cười trên mặt cô, trong lòng chua xót từng đợt.

Không biết vì sao, lâu rồi không gặp sư muội, nhìn thấy cô vẫn sống tốt như vậy, trong lòng anh cảm thấy vui mừng cho cô, nhưng cũng có một cảm giác mất mát không thể hiểu được.

Anh biết trước kia mình cũng đã có ý với cô, nhưng khi đó còn có thể khắc chế, từ sau khi mất đi cô một lần, lúc nào anh thanh tỉnh cũng thường nhớ đến cô, dần dần trở thành chấp niệm.

Nếu bên cạnh sư muội chỉ có anh, chỉ có thể nhìn thấy anh thì tốt rồi.

“Sư huynh?” Thẩm Thanh cúp điện thoại quay đầu nhìn sư huynh ngày thường như trích tiên lại đang ngẩn người, không chỉ như vậy, cũng không biết anh nghĩ đến cái gì, quỷ khí trên người anh bắt đầu lan ra, thậm chí có một sợi chạy đến góc áo của cô.

Cô vừa mới duỗi tay chuẩn bị kéo suy nghĩ của anh về, lại bị nắm lấy cánh tay.

Thẩm Thanh hơi hơi mỉm cười: “Cho dù sư huynh hơi phân thần, cũng rất lợi hại.”

“Xin lỗi…” Bạch Huyền Cơ vô ý thức mà nhìn cô trong chốc lát, chớp chớp mắt.

“Vừa rồi muội cầm điện thoại sao?” Anh hỏi.

“Đúng vậy, làm sao sư huynh biết vậy?” Thẩm Thanh nghi hoặc hỏi.

“Khoảng thời gian trước có tiểu quỷ lăn xuống dưới, ta không cẩn thận nhìn ký ức của hắn…”

Anh nói, lông mi buông xuống dưới, làm như hơi lo lắng cô tức giận.

“Sư huynh, từ lúc huynh tỉnh lại chưa từng đi ra ngoài sao?” Thẩm Thanh nghiêng nghiêng đầu.

Bạch Huyền Cơ chậm rì rì mà trả lời: “Ừm…”

“Vì sao?”



Thẩm Thanh cảm thấy lần này sư huynh tỉnh lại đã thay đổi, giống như đổi thành người khác.

Cô nhớ rõ lúc ban đầu gặp mặt, người đàn ông cau mày vẻ mặt hờ hững đi tới, khoác áo choàng cho cô như phải giải quyết một chuyện gì đó, sau đó ôm cô trở về phòng.

Sau đó, anh vẫn là một bộ dáng thanh lãnh như ngọc, quần áo vĩnh viễn hợp quy tắc không dính bụi trần, ở chung lâu rồi mới thành bộ dáng quen thuộc ôn hoà mà cô biết.

Nhưng mà sư huynh hiện tại, đột nhiên trở nên… hơi dính người?

Thế nhưng sẽ nói những lời như “Bởi vì sau khi tỉnh lại tính một quẻ, tính đến ta sẽ gặp lại sư muội ở chỗ này, cho nên không rời đi”.

Cô còn muốn hỏi thêm nhiều, nhưng nhìn thấy sư huynh nói xong thì mặt và vành tai đỏ lên trong nháy mắt, thậm chí không dám giương mắt nhìn cô, đáy lòng thở dài một hơi, rồi không hỏi thêm gì.

Thẩm Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay bị nắm chặt lấy, lại nhìn thoáng qua Bạch Huyền Cơ khi cô nhìn chăm chú vành tai càng ngày càng đỏ, quyết định để anh muốn nắm thì nắm.

Nhất định là sư huynh vừa đến hiện đại không quá quen thuộc, cô yên lặng tìm cớ.

Bên này, Bạch Huyền Cơ thấy cô nhìn mình vài lần, lại không để anh buông tay ra, thần kinh căng chặt chậm rãi thả lỏng ra, thậm chí có chút vui sướng.

Sự vui sướng này vẫn luôn duy trì đến khi anh ngồi trên ô tô, đầu óc choáng váng đến nơi.

“Sư huynh, huynh không sao chứ?” Thẩm Thanh lo lắng đỡ anh.

Sắc mặt của Bạch Huyền Cơ càng thêm tái nhợt: “Làm sư muội chê cười rồi.”

Thẩm Thanh lôi kéo anh sang một bên ngồi nghỉ ngơi, đợi anh ổn định lại mới đưa anh vào trong chợ.

Bạch Huyền Cơ vẫn mặc một thân cổ trang như cũ, mà tướng mạo trác tuyệt của anh, dọc theo đường đi vô cùng nổi trội.

Chưa đi được mấy bước, Thẩm Thanh đã phát hiện người nhìn bọn họ càng ít đi, những người còn lại chính là đang nhìn cô, cô quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Huyền Cơ, cũng không phát hiện ra sự biến hoá gì.

Cho đến khi đi đến cửa hàng nam, vẻ mặt nhân viên cửa hàng tươi cười hỏi cô: “Xin hỏi ngài cần gì ạ? Chồng của ngài mặc size bao nhiêu?” mới nhớ ra…

Quỷ là có thể ẩn thân bất cứ lúc nào.

Mà sau sự việc kia cô có  m Dương Nhãn, cái gì cũng có thể nhìn thấy.

Thẩm Thanh duy trì nụ cười trên mặt nói: “... Cao khoảng 1m86, cô lấy cho tôi mấy bộ.”

“Được, nữ sĩ.” Tuy nhân viên cửa hàng có chút kỳ quái, nhưng làm hết phận sự chọn vài bộ quần áo.

“Kích cỡ của áo trên là freesize, quần có size cụ thể không?” Nhân viên cửa hàng hỏi.

“Quần…” Ánh mắt của Thẩm Thanh không tự chủ được nhìn về phía Bạch Huyền Cơ.

Eo của anh bị một thắt lưng màu đen giữ chặt, thoạt nhìn thon chắc hữu lực.

“Eo rất nhỉ.” Cô thu hồi ánh mắt: “Lấy freesize lại lấy một cái thắt lưng đi.”

Chờ nhân viên cửa hàng lấy xong đồ, cô trực tiếp trả tiền cầm lấy, sau đó xoay người đứng ở cửa hàng khác.

Bạch Huyền Cơ vẫn luôn ở bên cạnh thành thành thật thật mà đi theo cô, cũng không nói chuyện hỏi cô đang làm gì, lấy trí lực của anh chắc là hiểu rất nhanh.

Anh cầm túi quần áo, vành tai vẫn đỏ bừng, đi theo cô vào trong tiệm.

“Nữ sĩ, kích cỡ của chồng ngài là bao nhiêu?” Nhân viên cửa hàng treo nụ cười chuyên nghiệp.

“... Mỗi size lấy một cái đi.” Thẩm Thanh nỗ lực bảo trì nụ cười.

“Nữ sĩ, trong tiệm chúng tôi mới bán quần lót tình thú, ngài có cần không?” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình chỉ chỉ loại mới treo ở bên cạnh.

“Không cần… Cảm ơn…” Thẩm Thanh trả tiền xong thì quay đầu, vẻ mặt hít thở không thông thấy Bạch Huyền Cơ đang tò mò nhìn loại mới trước mặt.

Cô vội vàng kéo anh đi ra ngoài, đi một đường về đến nhà, cầm quần áo đưa cho anh vào phòng thay.

“Sư huynh, huynh muốn tắm rửa không?” Do dự trong chốc lát, Thẩm Thanh vẫn hỏi.

“Ừm… làm phiền sư muội rồi.” Bạch Huyền Cơ cầm quần áo nhấp môi nhìn cô.

Thẩm Thanh đi vào phòng tắm, điều chỉnh xong độ ấm thuyết minh cho anh nên dùng thế nào, bao gồm dầu gội ở đâu, lại cầm cho anh một chiếc khăn tắm sạch sẽ mới đẩy anh vào.

Cuối cùng không yên tâm cầm điện thoại đứng ở cửa.

Bên trong sột sột soạt soạt trong chốc lát, sau đó tiếng nước vang lên, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, cầm điện thoại chỉ điểm mấy người Vưu Linh luyện tập.

Sau một lát, tiếng nước bên trong ngừng lại, cửa bị mở ra.

Tầm mắt của Thẩm Thanh nhìn xuống, nhìn thấy một đôi chân, mới phát hiện cô đã quên lấy dép lê.

“Sư huynh, muội quên mua giày, hay là huynh bay lên trước đi?” Cô nói xong ngẩng đầu, đợi đến khi thấy rõ bộ dáng của người đàn ông thì kinh ngạc một trận.

“Sư huynh, người của huynh làm sao vậy?” Cô duỗi tay khẽ chạm vào bả vai bóng loáng của anh, làn da vốn trắng nõn trở nên đỏ bừng giống như bị bỏng.

“Là do nước quá nóng sao?” Cô lại giơ tay chạm chạm mặt của anh.