Tiết Thanh Linh nghiêm túc pha một bình trà, đổ vào trong chén, cung kính bưng đến trước mặt mẫu thân mình, "Nương, uống trà."
Liễu Ngọc Chỉ thỏa mãn gật đầu, mấy ngày nay bà phải vất vả, cả người uể oải, mới vừa về nhà thấy được tiểu nhi tử mới an tâm nhẹ lòng không ít. Liễu Ngọc Chỉ cầm lấy chén trà, nhẹ nhàng nếm một ngụm nhỏ, trà này là dùng Kỳ sơn bích trà loại trà ngon nhất, tay nghề người pha trà càng tuyệt diệu cực kỳ. Một ngụm trà thơm này thực đúng là mang lại dư vị khó quên.
"Tay nghề pha trà của Linh nhi vẫn là tuyệt nhất. Nương uống một chén trà này của con chỉ cảm thấy mệt mỏi trong người đều biến mất."
Liễu Ngọc Chỉ kéo Tiết Thanh Linh đến bên cạnh mình, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, nắm lấy tay cậu con mình, nhỏ nhẹ nói: "Linh Nhi à, nương xa nhà mấy ngày thực sự rất là nhớ Linh Nhi nhà ta. Ngày đó đi, lòng dạ nương không yên, chỉ cảm thấy băn khoăn, phạt con quỳ một đêm khiến nương cực kỳ hối hận. Những ngày qua thân thể con có gì đáng ngại không?"
"Nương à, con không sao."
"Thật sự không có vấn đề gì?"
"Con thật sự không có vấn đề gì mà nương." Để chứng minh lời mình nói là thật, Tiết Thanh Linh còn gật đầu lia lịa liên tiếp mấy lần, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, chỉ vào mặt mình cười nói: "Nương, người nhìn dáng vẻ hiện tại của con đi, có chỗ nào thể hiện thân thể không khỏe chứ?"
Liễu Ngọc Chỉ ngẩng đầu lên, nhìn kỹ da dẻ của Tiết Thanh Linh, phát hiện sắc mặt con trai mình hồng hào, ánh mắt trong veo, đúng là bộ dạng của một người có tinh thần sảng khoái, thân thể khỏe mạnh. Liễu Ngọc Chỉ vốn rất đẹp, tướng mạo diễm lệ hoa dung phú quý, trượng phu Tiết Ngộ của bả cũng có một khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm. Ba hài tử của bà và Tiết Ngộ, mỗi người cũng lớn lên với vẻ ngoài rất nổi bật, mà trong đó có bộ dạng xuất sắc nhất chính là tiểu nhi tử Tiết Thanh Linh.
Tiết Thanh Linh trước mắt có một khuôn mặt tinh xảo thanh lệ vô song, dưới ánh nến màu da trơn bóng như ngọc, đôi mắt linh động như sóng nước lấp lánh, cực kỳ làm người ta yêu thích. Bộ dáng xinh đẹp như vậy, nhìn kỹ lại, Liễu Ngọc Chỉ cũng không khỏi cảm thấy choáng ngợp, ở trong lòng không ngừng than thở con út của mình sao mà lớn lên lại dễ nhìn như thế.
Chỉ có điều...
Cái khí sắc này sao mà so với trước khi bà rời đi lại càng thêm rạng rỡ vậy?
Tiết Thanh Linh thấy mẹ mình cứ nhìn chằm chằm mình thế, không khỏi cợt nhả nói: "Nương, người xem đi, có phải trông con càng đẹp hơn không? Sáng nay con còn ăn hơn bình thường hai cái bánh bao đấy!"
Thấy thân thể con út nhà mình không có vấn đề gì, Liễu Ngọc Chỉ coi như trút bỏ được nỗi lo lắng. Nhưng từ từ, bà lại cảm thấy trong lòng như tức đến khó thở. Bà ở bên kia làm ăn vẫn luôn lo lắng thân thể tiểu nhi tử của mình, mà cậu con trai không tim không phổi này của bà ngốc ở nhà, ăn ngon uống tốt nuôi ra một thân khí sắc bừng bừng còn chưa nói, mẫu thân... rời đi nhiều ngày như thế mà khẩu vị trái lại càng thêm tốt, sáng còn có thể ăn nhiều thêm hai cái bánh bao?!
Suy nghĩ tới đây, Liễu Ngọc Chỉ nghiến răng nghiến lợi, vươn tay bấu lấy má trái toàn thịt của Tiết Thanh Linh, nhéo nhéo giống như trừng phạt, ngữ khí đặc mùi giấm chua: "Những ngày gần đây nương đi vắng không ai quản con, có phải con vui lắm đúng không, hả Tiết Thanh Linh? Còn ăn thêm được hai cái bánh bao? Nương đi rồi còn ăn ngon miệng như thế? Nhóc tiểu bại hoại không lương tâm này! Chả bù cho nương vẫn luôn nhớ con đến đau cả lòng."
Tiết Thanh Linh giơ tay xoa xoa hai má bị mẫu thân mình nhéo cho một trận, dỗ dành thân nương cậu: "Nương à, những ngày nương rời đi Thanh Linh cũng rất nhớ nương mà. Thật đó! Sáng nay con còn hỏi Hà quản sự khi nào nương mới trở về đấy."
"Thật sự nhớ nương sao?"
"Thật như vàng luôn."
Liễu Ngọc Chỉ bấy giờ mới hài lòng: "Vậy còn tạm được. Linh Nhi, tới ngồi bên cạnh nương đi, cùng dùng bữa với ta. Nương còn kêu người làm cho con mấy bộ quần áo mới đó, chờ lát nữa đi thay thử xem có vừa người không."
Chờ đến khi mình và đứa con út bảo bối Tiết Thanh Linh ăn xong cơm tối, Liễu Ngọc Chỉ kêu cậu con mình thay đến bảy tám bộ quần áo xong, tâm trạng lại càng hài lòng vui vẻ hơn. Sau đó bà gọi Hà quản sự đến, hỏi tình hình những ngày qua của Tiết Thanh Linh.
Sau khi đến vườn trà, Liễu Ngọc Chỉ càng lúc càng bận rộn, không có thời gian lo chuyện gì khác ngoại trừ sức khỏe của con trai út, cứ nghĩ y quán bán cháo kia sẽ không xảy ra sự cố gì lớn.
Ai ngờ sau khi nghe Hà quản sự báo cáo, thần sắc Liễu Ngọc Chỉ đại biến: "Cái gì? Thanh Linh mời được một đại phu mới đến Hồi Xuân đường? Tuổi lại còn rất trẻ, y thuật cực kỳ cao minh, trị khỏi rất nhiều chứng bệnh hiếm?"
Hà quản sự gật đầu, "Người kia không phải là dân bản địa trong Lâm An thành, không thể tìm được gia quyến của đối phương, cũng không tra ra được gốc rễ. Không biết thiếu gia từ chỗ nào mời được một đại phu trẻ tuổi như thế đến y quán nữa. Hiện giờ mỗi ngày tiểu thiếu gia có thể tiếp xúc xem bệnh cho vài bệnh nhân trong Hồi Xuân đường... Đương nhiên, tiểu thiếu gia vẫn đi bán cháo như thường..."
"..."
Liễu Ngọc Chỉ không nhịn được mà nghiến răng. Bán cháo hử? Nó thế mà vẫn thật vui vẻ bán cháo, lại còn kiếm được cho cái chỗ ngốn tiền kia một đại phu y thuật cao minh đến để tọa trấn quán nữa ư?
Không trách nhãi thỏ con kia gần đây khí sắc lại hồng hào lại rạng rỡ như thế, còn có thể mở rộng bụng ăn thêm hai cái bánh bao.
"...Vị đại phu trẻ tuổi kia y thuật có thực sự cao không? Thật là khiến người ta không thể tin được mà. Y thuật hắn có cao hay không ta chưa xác định rõ, nhưng ta cảm thấy người này nhất định là mắt lác rồi. Nếu mắt hắn không có vấn đề, trong Lâm An thành có nhiều nhà kinh doanh y quán như vậy, sao lại cố tình đến cái y quán nhỏ như cái lỗ mũi của con ta chứ...?"
Hà quản sự ở bên cạnh hỏi: "Phu nhân, vậy giờ chúng ta phải làm sao?"
"Còn làm sao nữa? Vẫn giống như trước, đuổi hắn đi thôi chứ sao."
Bùi Sơ vốn đang ở trong y quán xem y thư, Tiết Thanh Linh tuy rằng y thuật không ra gì nhưng những năm gần đây cậu tích cóp được không ít sách y đủ chủng loại, trong đó không thiếu những sách liên quan đến song nhi. Bùi Sơ tìm những cuốn đó lật qua giở lại, xem nhiều chút, tìm hiểu thêm.
Bệnh nhân trong Hồi Xuân đường không nhiều, Tiết Thanh Linh rúc vào phòng sắc thuốc cực kỳ chăm chút sắc từng ấm thuốc một. Đột nhiên có một người có thậm thà thậm thụt bước vào trong y quán, người kia ngoảnh đầu qua lại không nhìn thấy tăm hơi Tiết Thanh Linh đâu liền đến bên cạnh Bùi đại phu trẻ tuổi, thấp giọng gọi Bùi Sơ đi ra ngoài.
Bùi Sơ bình tĩnh đi cùng người có hành vi lén lút này ra khỏi y quán, bất luận là người hay quỷ, Tiểu Bùi đại phu đều không sợ chút nào.
Lúc bước ra khỏi y quán, Bùi Sơ cũng thầm suy đoán xem người tới tìm hắn là ai.
Những kẻ phái người cẩn thận lén lút như vậy tới cầu y, chắc không phải là những người muốn trị 'cái gì mà dương, cái gì mà xuất sớm' đâu nhỉ. Vì cái gọi là tư vị tiêu hồn kia thật đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Nhưng mà... Bùi Sơ vừa đi vừa nghĩ, hắn mới tới Lâm An thành không bao lâu, hẳn là chẳng có ai tìm một đại phu mới tới chữa bệnh này mới phải? Trừ khi hắn bị người ta bán đứng.
Bùi Sơ cùng nam nhân lén lén lút lút này đi vòng qua hai con đường, đi vào một cái hẻm nhỏ hẻo lánh, sau đó liền chân chính nhìn thấy người đến tìm hắn. Là một người trung niên mặc xiêm y màu xanh lam, dáng người thấp lùn, cái đầu tròn cùng bộ dáng cười híp mắt trông cực kỳ hiền lành. Bùi Sơ đánh giá người này một phen, phát hiện đối phương không phải là người thân thể có bệnh, cũng không có dáng vẻ của một chủ nhân phía sau màn, mà hẳn là một thuộc hạ làm chân chạy vặt.
"Người chính là Bùi đại phu mới tới Hồi Xuân đường phải không?" Lưu Kỳ cười híp mắt nói, bởi vì gã lớn lên trông tương đối hiền lành, nói chuyện cực kỳ am hiểu dụ dỗ từng bước, cho nên Hà quản sự mới phái gã tới đuổi đại phu của Hồi Xuân đường đi.
Lưu Kỳ đánh giá Bùi Sơ trước mặt từ trên xuống dưới một lần, thì thấy đối phương mặc một thân áo bạch y, dáng vẻ tuấn mỹ, khí chất bất phàm, ngược lại đúng là một người dễ nhìn lại thanh phong lăng nguyệt. Thành thực mà nói, người trẻ tuổi như vậy không hề giống một đại phu trong y quán chút nào. (thanh phong lăng nguyệt ý chỉ những người không thể nào kết bạn một cách dễ dàng, hoặc những người tự do và trong sạch, ở đây chắc chỉ nghĩa thứ hai)
Bùi Sơ gật đầu, "Chính là tại hạ."
"Vậy là tốt rồi." Lưu Kỳ lấy ra một cái rương nhỏ bằng gỗ tử đàn từ sau lưng, mở ra trước mặt Bùi Sơ, bên trong là một hàng nén bạc cực kỳ bắt mắt. Lưu Kỳ chỉ vào những nén bạc trắng xóa này, cười nói: "Bùi đại phu, ngươi xem đây là cái gì?"
"Đây là bạc."
"Đúng vậy. Bùi đại phu, người có thích số bạc này không?"
Bùi Sơ tháo sáo ngọc từ bên hông ra, tay phải cầm ống sáo gõ hai lần vào lòng bàn tay trái của mình. Hắn rất chi là tò mò người trước mắt này rốt cục tìm hắn là muốn hắn làm cái gì, "Bạc như vậy là người hẳn ai cũng thích thôi."
"Được lắm, Bùi đại phu. Chỉ cần ngươi đồng ý rời khỏi Hồi Xuân đường, một hòm bạc này tất cả đều là của ngươi."
Bùi Sơ trầm tư gật đầu, hắn lúc này đã hiểu vì sao y quán của tiểu ngu xuẩn mãi mà không có đại phu rồi, hóa ra là sau lưng vẫn luôn có người làm khó dễ.
Lưu Kỳ thấy thế, cười càng thêm hòa ái, "Bùi đại phum thấy ngươi gật đầu như thế, hẳn là đồng ý rồi?"
"Không phải, ta chưa nói đồng ý mà." Bùi Sơ cự tuyệt một tiếng.
Nụ cười trên khuôn mặt Lưu Kỳ cứng ngắc lại, gã giật giật khóe miệng: "Tiểu Bùi đại phu, lẽ nào ngươi còn chê năm mươi lượng bạc quá ít?"
Bùi Sơ thành thực gật đầu: "Đúng là quá ít."
Lưu Kỳ bị sự thành thực của đối phương làm cho nghẹn họng: "..."
Mấy vị đại phu nhỏ trước đây tùy tiện trả cho chút tiền lẻ là đuổi đi được. Vị trước mắt này đúng là lòng tham không nhỏ đây. Cứ cầm tiền rồi đi y quán nhà khác vui vẻ làm việc, không phải 'ngươi tốt ta tốt cả nhà đều tốt' sao?
"Vậy Bùi đại phu muốn bao nhiêu?"
"Ngươi đưa bao nhiêu cũng vô dụng. Bất kể là ngàn lượng vàng hay vạn lượng bạc, ta cũng sẽ không rời khỏi Hồi Xuân đường."
Lưu Kỳ trợn to hai mắt, lập tức hỏi: "Vì sao lại như vậy?"
Bùi Sơ nở nụ cười, "Bởi vì ta đã hứa với Tiết gia tiểu công tử, chỉ cần một ngày ở lại Lâm An thành thì ta chính là đại phu tọa chẩn cho y quán của nhà y. Lời đã hứa hẹn càng không thể đổi ý, cho nên... chỗ bạc này thứ cho ta không thể nhận được."
Sau khi Bùi Sơ nói xong lại cong môi nở nụ cười, cũng không để ý Lưu Kỳ đứng tại chỗ há hốc miệng, hắn trực tiếp xoay người đi ra khỏi con hẻm, lại bước về phía y quán.
Lưu Kỳ mang bạc trở về nhà báo cáo với Hà quản sự. Hà quản sự liền chạy tới trước mặt Liễu Ngọc Chỉ, kể hết tất cả những lời Bùi Sơ nói với bà. Liễu Ngọc Chỉ đỡ búi tóc của mình, rút ra một cây trâm vàng ra, ngắm nghía nó trên tay. Bà nhìn hoa văn trên trâm vàng, xoa xoa mi tâm của mình, cảm thấy thật đau đầu:
"Ta vốn nghĩ Tiểu Bùi đại phu này chắc chỉ mắt có vấn đề, không nghĩ tới đầu hắn cũng có bệnh luôn."
Hứa hẹn? Hóa ra là một kẻ trọng lời hứa, thiên kim vạn bạc cũng không muốn? Khẩu khí đúng là lớn mà. Không trọng tiền tài hử?
Hừ, nhưng hắn một thân một mình, không tìm được điểm yếu nào khác...
Chẳng qua... hứa hẹn với Tiết Thanh Linh ư? Đây... Đây rốt cuộc là hạng người gì mới có thể bị người ngu ngốc như nhi tử của bà lừa gạt hứa hẹn chứ?
14 August 2021