Tiết Thanh Linh chỉ cảm thấy tay trái buông lỏng ra, con diều hình ưng của cậu ở giữa không trung run rẩy mấy lần, nhanh chóng nhẹ nhàng bay đi xa theo hướng gió, lưu lại cậu đang đứng ở chỗ cũ chuẩn bị ghép dây diều nhất thời chết lặng.
"Diều của ta!"
Bùi Sơ bên cạnh thấy thế, đặt dây diều của mình cho Tiết Thanh Linh cầm, còn bản thân thì tung người lên không trung hướng về phía con diều bay đi. Gió thổi làm vạt áo hắn phất lên, hắn ở trên không trung khẽ điểm vài cái, thân thể nhẹ nhàng xuyên qua không gian, bay vút về phía con diều đang bị gió cuốn đi xa.
Còn Tiết Thanh Linh đứng ở bên bờ cầm ba cuộn dây diều chỉ cảm tháy trong nháy mắt người bên cạnh liền biến mất, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy chút góc áo của người mặc bạch y giữa không trung.
Trong lòng Tiết Thanh Linh căng thẳng, nhịp tim cậu gia tốc nhanh chóng, đôi mắt phượng đẹp đẽ nhìn chằm chằm bóng đối phương biến mất trong một khoảng trời xanh mây trắng kia mà không chớp mắt. Cũng không biết đã qua bao lâu, có khả năng cũng chỉ là một chút thời gian thoáng qua, người quen thuộc kia lại xuất hiện trong tầm mắt, vẫn là một bộ y phục trắng như cũ. Mà trong tay hắn lại cầm một con diều hình chim ưng, một đường đạp gió, bay về phía cậu.
Hắn lướt trên mặt hồ nước xanh biếc, giống như chim hồng kinh sợ mà đạp thủy, lướt qua một mảnh sóng gió, mới hạ xuống bên cạnh cậu.
Bùi Sơ cầm diều trong tay đưa tới trước mắt Tiết Thanh Linh.
Tiết Thanh Linh còn ngốc nghếch đứng nơi đó, còn chưa phục hồi tinh thần lại. Mãi đến lúc con diều của cậu đặt trước mặt cậu một cách rõ ràng, cậu mới hoảng hốt đưa tay ra đón. Mà lúc này cậu còn run tay một cái, suýt chút nữa là buông dây diều ở tay trái ra, chính là con diều của Bùi Sơ còn đang bay trên trời.
Bùi Sơ quyết định thật nhanh tiếp nhận cuộn dây diều của mình, hắn cũng không muốn cái diều còn lại cũng chạy mất tiêu.
Tiết Thanh Linh ôm lại cây diều suýt đã mất của mình, ngây ngốc cười hai tiếng, cậu đảo mắt nhìn người bên cạnh lại phát hiện đối phương cũng không có nhìn cậu mà đang quấn lại dây diều, định đem con diều từ trên trời kéo về.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng nghiêng của hắn một hồi lâu, rốt cục lúc Bùi Sơ không nhịn được quay đầu nhìn cậu một cái, Tiết Thanh Linh mới hậu tri hậu giác thu dây diều của con diều trên tay mình lại.
Xảy ra tai nạn giữa chừng như vậy, hai người cũng không tiếp tục thả diều nữa, vừa vặn lúc này sắp tới buổi trưa, hai người họ liền chuẩn bị trở về.
Tiết Thanh Linh ôm diều trong tay, bước chân cực kỳ thoải mái, mà Bùi Sơ bên cạnh thấy cậu thích ôm diều như vậy liền đưa con diều hắn đang cầm trên tay cho tiểu ngu xuẩn này ôm luôn. Tiết Thanh Linh không ngại giúp hắn ôm diều chút nào, chính mình cũng thật vui vẻ ôm hai con diều lớn, chẳng khác gì như đang ôm bảo bối hiếm có khó tìm vậy.
Bùi Sơ vốn dĩ có chút nhìn không nổi con diều hình chim ưng này, hiện tại thấy Tiết Thanh Linh ôm cả hai con vào ngực, ngược lại bất ngờ cảm thấy diều chim ưng này cũng khá là... đáng yêu. Ít nhất so với con Tiểu Thương kia thì làm người ta yêu thích hơn nhiều.
Cả hai lại trở về chỗ cầu phong vũ, Bùi Sơ không kìm được lại nhìn sang phía cầu bên kia một lần nữa, mà Tiết Thanh Linh lại ôm diều đi sang một hướng khác, vừa đi còn vừa giục hắn: "Bùi đại phu, chúng ta nhanh đi thôi."
Bùi Sơ không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ tiếp tục cùng cậu đi tới hành lang bên hồ.
Hai người đang đi dọc hành lang bên hồ đột nhiên nghe thấy phía trước truyền tới tiếng nha hoàn kêu lên: "Phu nhân té xỉu rồi!"
"Phu nhân, phu nhân! Người làm sao vậy!"
"Mau mau, nhanh đi y quán tìm Liễu y nữ."
Nha hoàn Thúy Xảo lo lắng vây quanh người phu nhân mình, phu nhân nhà bọn họ phải khó khăn lắm mới nổi lên hứng thủ, bảo rằng muốn đến hồ nước ngắm phong cảnh. Vốn vẫn còn đang tốt, không hiểu sao lại hôn mê bất tỉnh rồi?
Thúy Xảo và Ngưng Thu cùng nhau dìu vị phu nhân đang ngất xỉu nhà mình đến băng ghế đá bên cạnh. Trên băng ghế đã đặt sẵn một tầng đệm mềm thật dày, vẻ mặt hai người lo lắng cùng sốt ruột đợi Hồng Nguyệt gọi y nữ đến.
Bùi Sơ và Tiết Thanh Linh đúng lúc này đi ngang qua chỗ hành lang, thấy hai nha hoàn ngồi cạnh một vị phu nhân mặc hoa phục, sắc mặt vô cùng lo lắng, vì vậy liền đến bên cạnh các nảng, dò hỏi có chuyện gì cần giúp đỡ hay không.
"Ngươi có phải là đại phu không?
"Hồi Xuân đường đại phu à... Không đúng, Hồi Xuân đường có đại phu rồi sao?"
"A, chẳng lẽ ngài là Tiết gia tiểu công tử?"
Bùi Sơ gật đầu, "Ta là đại phu mới tới Hồi Xuân đường, phu nhân nhà ngươi té xỉu, có phiền ta bắt mạch trị liệu cho nàng không?"
Thúy Xảo do dự một chốc, nghĩ đến Liễu y nữ phỏng chừng phải một chốc nữa mới có thể lại đây, mà bệnh tình phu nhân không thể trì hoãn được... Vì vậy nàng gật đầu, cung kính nói: "Vậy phiền bị đại phu này trước khám giúp phu nhân chúng ta một chút."
Bùi Sơ khám bệnh cho vị phu nhân này xong, phát hiện đối phương mắc chứng thiếu hụt khí huyết, cả người nhiều chỗ ứ chỗ hư, hiển nhiên là do di chứng để lại sau khi sinh xong, ngoài ra còn kèm theo mấy loại bệnh trạng kiểu choáng đầu, ù tai, đau thắt lưng. Bởi vì đối phương có thể chất đặc thù, tuy rằng đã mời đại phu tới điều dưỡng, nhưng có khả năng phương thuốc đại phu kia khai quá ôn hòa, mà vị phu nhân này thường ngày ăn uống và bổ dưỡng quá thừa, thành ra tốt quá hóa dở. Không chỉ không thể bổ dưỡng được thân thể, ngược lại càng làm thân thể ứ nghẽn càng nhiều. Điều này khiến bệnh tình của nàng căn bản không thể tiêu trừ tận gốc.
Thời điểm đối phương xuất môn, phỏng chừng là uống một bát canh bổ, nghĩ rằng thân thể mình khỏe mạnh, liền đi tới đi lui, lại không nghĩ rằng bát canh bổ kia lại biến thành canh độc.
Bùi Sơ cầm ngân châm mang theo bên người, đầu tiên dùng thủ pháp đặc thù giơ tay bấm lên huyệt Khí Hải trên đỉnh đầu đối phương một lúc, sau đó cầm ngân châm lần lượt đâm vào huyệt Nội Quan gần cổ tay và huyệt Nhân Trung của đối phương, không bao lâu thì vị phu nhân bị ngất xỉu này tỉnh lại.
Thúy Xảo thấy phu nhân nhà mình tỉnh lại, cực kỳ mừng rỡ, "Phu nhân, người rốt cục đã tỉnh lại rồi."
Hà Xuân Tương, phu nhân Trương viên ngoại trong Lâm An thành mơ mơ màng màng mở mắt ra. Nàng vốn đang ở bên hồ ngắm cảnh, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, mà không biết vì sao lúc đi tới cầu hành lang này, nhất thời đầu váng mắt hoa trời đất quay cuồng, sau một khắc nàng liền mất tri giác.
Bùi Sơ gọi người tỉnh lại xong, mượn giấy bút của người gần bên, viết ra một toa thuốc, cũng nhắc nhở nha hoàn những điều cần chú ý trong ẩm thực hàng ngày của phu nhân nhà nàng xong liền dẫn Tiết Thanh Linh rời đi.
Hai người bọn họ mới đi được không lâu, nha hoàn Hồng Nguyệt dẫn theo một cô nương mỹ mạo mặc bạch y tới nơi này. Đây là y nữ Liễu Nhược Phiên, con gái độc nhất của Liễu đại phu của Thiên Kim đường, học được chân truyền từ Liễu đại phu. Mà Thiên Kim đường này chuyên môn nhất về bệnh của phụ nữ, trong Lâm An thành rất có tiếng tăm. Không ít người có phu nhân, đứa nhỏ bị bệnh đều thích gọi đại phu của Thiên Kim đường.
Liễu Nhược Phiên là nữ đại phu tTrương viên ngoại mời tới điều dưỡng thân thể cho phu nhân nhà mình.
Liễu Nhược Phiên lúc chạy tới nơi này, thấy Trương phu nhân đã tỉnh lại, liền chẩn mạch tượng cho Trương phu nhân, hỏi lại những chuyện mới phát sinh. "Ngươi nói vừa nãy có một đại phu của Hồi Xuân đường châm cứu cho Trương phu nhân, còn khai một toa thuốc?"
"Vâng."
"Có thể đưa toa thuốc kia cho ta nhìn chút không?"
Thúy Xảo đưa toa thuốc Bùi Sơ khai cho Liễu Nhược Phiên xem, đồng thời kể lại những hạng mục mà Bùi Sơ căn dặn cần chú ý.
Liễu Nhược Phiên mở tờ toa thuốc kia ra, cẩn thận ngẫm nghĩ một hồi lâu, mãi đến khi bị Thúy Xảo gọi một tiếng, rốt cục mới phục hồi tinh thần lại. Nàng không nhịn được than thở một tiếng: "Toa thuốc này được khai thật kỳ diệu a, lúc trước sao ta không nghĩ ra chứ? Liều lượng của phương thuốc này tăng giảm một chút đều không được. Chuyện này... bản lĩnh phối thuốc này nhất định là của một vị lão tiền bối kinh nghiệm phong phú rồi... Thúy Xảo, phu nhân nhà ngươi cứ theo toa thuốc này mà bốc thuốc uống đi."
Liễu Nhược Phiên sao chép lại tờ toa thuốc này một lần, xác định lại là do Bùi đại phu của Hồi Xuân đường viết xong liền quyết định sau này phải đi bái phỏng vị đại phu này một chút.
Sau khi Bùi Sơ và Tiết Thanh Linh rời Lạc Kính hồ, hai người tới một tửu lâu trong Lâm An thành. Dù sao đã đến trưa, vả lại hai người đi dạo quanh hồ lâu như vậy, cả hai đều đói rã người, vì thế Tiết Thanh Linh lôi kéo Bùi Sơ vào Túy Tiên lầu, gọi một bàn đầy đồ nhắm rượu cực ngon.
Tiết Thanh Linh trực tiếp kêu tiểu nhị bưng lên hai mươi tám món ăn, hai vò rượu, lúc này mới thỏa mãn gật đầu, cực kỳ ngoan ngoãn yên ổn ngồi vào chỗ mình, chờ người của tửu lâu dâng trà bưng điểm tâm.
Bùi Sơ thấy dáng vẻ hào khí phóng khoáng khi gọi món ăn và chỉ đạo thuần thục điềm tĩnh của Tiết Thanh Linh, không nhịn được nheo mắt nở nụ cười.
Phục vụ của tửu lâu lúc này đã bưng trà lên, Bùi Sơ xốc nắp tách trà thưởng thức một ngụm liền thả tách trà xuống.
Trà này mặc dù là trà ngon, nhưng mà tay nghề pha trà chỉ ở mức trung bình, mùi vị cũng ở mức bình thường mà thôi. Mấy ngày qua Tiết Thanh Linh đều tự tay pha trà rót nước cho hắn, đầu lưỡi hắn sớm đã bị nuôi cho kén chọn.
Cũng chính vào lúc này, Bùi Sơ đột nhiên phát hiện, tiểu công tử xuất thân phú quý ngồi ở đối diện mình kia đúng là mỗi ngày đều tỉ mỉ châm trà rót nước cho hắn, đưa bút thêm mực, gần như lặng lẽ không một tiếng động, làm cho hắn khó có thể phát hiện, cũng không cách nào từ chối.
Có lẽ... hắn cũng sẽ không từ chối.
Túy Tiên lầu mang món lên rất nhanh, hai mươi tám món ăn ngon đặc sắc nổi tiếng Lâm An thành được bày đầy cả một bàn tròn, trong đó có một số món Tiết Thanh Linh đã từng nấu cho Bùi Sơ ăn, Bùi Sơ cũng không lạ gì những món này.
Hai người cầm đũa đồng thời bắt đầu uống rượu nhắm đồ ăn. Tiết Thanh Linh vừa ăn còn vừa giới thiệu cho hắn nguồn gốc của Túy Tiên lầu cùng với những món ăn nổi danh của tửu lâu này.
Tuy rằng mỗi món ăn trên bàn đúng là có mùi vị rất tuyệt vời, thế nhưng Bùi Sơ ăn vào vẫn cảm thấy mười mấy món ăn mỗi ngày ăn trong Hồi Xuân đường kia dường như càng hợp khẩu vị của hắn hơn.
Ăn xong một bàn cơm nước này, Tiết Thanh Linh đang định trả tiền, lại bị Bùi Sơ giành trước một bước, "Tiết gia tiểu công tử, ngày hôm nay coi như ta mời ngươi đi, cảm tạ ngươi sáng nay dẫn ta du lịch một chuyến."
"Cái này...sao có thể được chứ?" Tiết Thanh Linh nhớ tới việc đối phương mỗi ngày đều tới y quán giúp chữa bệnh, cũng không cần tiền lương. Hiện giờ xuất môn ăn bữa cơm, sao có thể để đối phương trả tiền.
Mấy ngày qua, trong y quán nhập vào được không ít tiền, mười mấy lượng bạc cậu vẫn xoay xở được.
"Sao lại không thể, ta cũng nên mời ngươi một lần chứ." Bùi Sơ đến Lâm An đã mấy ngày nay, không có cơ hội dùng tiền. Hôm nay đúng lúc có thể xì tiền ra, thỏa mãn mong muốn làm bại gia hoang đàn của hắn.
Lần trước Đổng Bảo Vân trả cho hắn năm mươi lượng bạc, bây giờ còn chưa có dừng tới, thực đúng là làm Bùi Sơ cảm thấy ngứa tay khó chịu.
Tiết Thanh Linh thấy Bùi Sơ kiên trì, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý, rồi cùng nhau trở về y quán.
Vì hôm nay mẫu thân Liễu Ngọc Chỉ của Tiết Thanh Linh sớm trở về nhà, Tiết Thanh Linh không có ý định ở lại trong y quán dùng cơm tối, mà muốn sớm về Tiết phủ, định buổi tối bồi mẫu thân dùng bữa. Chạng vạng Bùi Sơ một mình ăn mười mấy món ăn người Tiết phủ đưa đến, không nhịn được thở dài một hơi, bắt đầu hoài niệm bữa cơm trưa nay kia.