Tiết Thanh Linh trong lòng cực kỳ xoắn xuýt, tay chống cằm nhìn Bùi Sơ trước mắt, không nhịn được hỏi: "Bùi đại phu, ngài nói... Hồi Xuân đường có phải không nên bán cháo hay không?"
Bùi Sơ đặt muỗng cháo xuống, trước tiên nuốt cháo trong miệng rồi dùng khăn tay lau miệng xong mới hỏi ngược lại: "Này còn phải xem chính ngươi có muốn bán hay không? Dù sao ngươi mới là người nấu cháo, mà y quán này cũng là do ngươi mở."
"Bản thân ta cũng không biết." Tiết Thanh Linh lẩm bẩm nói. Kỳ thực vừa mới bắt đầu, cậu vốn không có ý định bán cháo trong y quán. Chỉ là đánh bây đánh bạ nấu ra nhiều cháo quá, chính mình ăn không hết mới thuận tiện bảo hạ nhân y quán bán đi, lại còn thu được sự yêu thích từ rất nhiều người trong Lâm An thành. Đối với việc này, Tiết Thanh Linh có chút cao hứng nên mới không ngăn cản việc y quán mà lại bán cháo.
Tiết Thanh Linh xoa xoa mi tâm rầu rĩ nói: "Nhưng sao y quán có thể bán cháo được đây?"
Bùi Sơ ngồi đối diện cậu nở nụ cười, trả lời: "Ai quy định y quán thì không thể bán cháo?"
"Nếu ngươi không bán cháo, Lâm An nhất tuyệt cũng biến mất, chắc là sẽ có rất nhiều người sẽ thất vọng lắm. Hơn nữa ta thấy ngươi bán cháo trước cửa y quán này cũng có chỗ hữu dụng của nó. Ngươi xem đi.. vốn trước cửa y quán chúng ta có thể giăng lưới bắt chim, chẳng ma nào hỏi thăm. Hiện giờ ngươi bán cháo này còn tiện thể kéo tới hai bệnh nhân đấy."
Tiết Thanh Linh bị câu nói này của hắn chọc cười ra tiếng, ở trong lòng không nhịn được mà nói bổ sung vào đó: Không chỉ có thể kéo bệnh nhân tới, càng quan trọng hơn là – còn có thể kéo đại phu tới a!
Người trước mắt này còn không phải là bị cháo hấp dẫn lại đây sao? Tiết Thanh Linh mỗi lần nghĩ tới đây tổng không kìm được mà cảm thấy vui mừng. Cũng bởi duyên phận kỳ diệu như thế nên trong lòng cậu mới không quá muốn từ bỏ chuyện bán cháo trong y quán.
Nếu cháo này vừa có thể chiêu đại phu vừa có thể chiêu bệnh nhân, vậy thì.. cứ để nó vẫy tay chiêu tài đi.
Đây chính là cháo bát bảo trấn 'quán' đấy.
Trong lòng Tiết Thanh Linh đã có quyết định, lúc này mới thoải mái hơn nhiều, cậu nói tiếp: "Vậy trong y quán cứ tiếp tục bán cháo đi."
Tiểu Bùi Đại phu gật đầu, không có dị nghị gì với quyết định của Tiết Thanh Linh. Chẳng qua hắn nhớ tới lời kiến nghị của Lưu Toàn Sâm, liền hỏi chủ nhân y quán Tiết Thanh Linh: "Chỉ là chén cháo với chén thuốc này của người có phải nên phân biệt ra một chút không? Có bệnh nhân nói hắn lần này đã uống chén thuốc siêu đắng, lần sau lại dùng chén thuốc đó uống cháo, sợ cháo trong miệng cũng không còn ngon nữa."
Tiết Thanh Linh ngơ ngẩn 'À' một tiếng, cậu có chút không nghĩ ra chuyện này thì có quan hệ gì, nhưng vẫn rất coi trọng lời nói của Bùi Sơ: "Bùi đại phu, ngài cảm thấy bắt buộc phải chuẩn bị thêm chén cháo mới sao?"
Bùi Sơ lắc đầu, Dù sao dùng bát thuốc này ăn cháo cũng không phải hắn, hắn có bát cháo cực bự chuyên dụng cho bản thân, chẳng ảnh hưởng tới khẩu vị chút nào. "Ta cảm thấy không cần thiết. Tiết gia tiểu công tử, lần sau có người kiến nghị như vậy với ngươi, ngươi cứ từ chối là được. Chỗ chúng ta là y quán, đương nhiên chỉ có chén thuốc thôi."
Tiết Thanh Linh nghe hắn nói vậy cũng gật đầu lia lịa, cực kỳ đồng tình nói: "Bùi đại phu, ngài nói đúng. Chỗ chúng ta là y quán, tất nhiên là chỉ dùng chén thuốc."
Bùi Sơ không nhịn được cười, có lúc hắn cảm thấy mình hình như hơi bị tiêu chuẩn kép, tâm cũng hơi bị đen.
Giải quyết xong vấn đề lớn như vậy, tâm tình Tiết Thanh Linh khôi phục không ít. Chuyện vừa mới xảy ra trước cửa y quán cũng không dọa cậu sợ, hiện giờ chuyện đã được giải quyết viên mãn, làm cho cậu không khỏi cảm thấy trong lòng thoải mái hẳn, còn muốn vui mừng ngâm mấy điệu dân ca. Nhưng nhìn thấy Bùi Sơ ngồi đối diện, cậu quyết định khỏi ngâm nghiếc gì hết.
Dù gì thì Tiết gia tiểu công tử vẫn rất biết mình biết ta, cái thứ ngũ âm không đủ như cậu trước mặt Tiểu Giao mới dám ậm ừ lung tung. Ngâm nga bao lâu cũng chẳng có vấn đề gì bởi Tiểu Giao đáng thương đã quen với chuyện công tử nhà mình khuyết tật ngũ âm. Mà ở trước mặt Bùi đại phu ý mà... vẫn không nên để cho hắn biết chuyện này mới tốt.
Nhưng mà nếu không hát, cảm xúc vui sướng toàn thân không có chỗ phát tiết, Tiết Thanh Linh không thể làm gì khác hơn là đè nén tâm tình, hỏi Bùi Sơ: "Bùi đại phu, ngài có muốn ăn thêm cháo không? Ta vừa lúc muốn đi nấu cháo này."
Bùi Sơ uống hết cháo xong, lắc đầu: "Hôm nay ta uống bát cháo này là đủ rồi." Tuy hắn đích thực là một dạ dày vương nhưng cũng không có nghĩa hắn là Thôn thiên thú Thao Thiết tái thế.
Ăn hết bát cháo lớn như vậy là đủ rồi, còn chưa nói tới chờ một chút nữa là tới giờ cơm, cứ giữ bụng lại để buổi tối ăn mười mấy món ngon còn hơn.
"Vậy cũng được, ta không đi nấu nữa." Nghe Bùi Sơ nói không muốn ăn, Tiết Thanh Linh trong nháy mắt cũng không muốn nấu nữa.
"Đúng rồi, tiền chữa trị cho hai người mới nãy ta để ở trên quầy hàng đấy, ngươi có muốn đi đếm lại chút không?"
Tiết Thanh Linh: "... Bùi đại phu, trong lòng ngài Thanh Linh là kẻ đặt tiền vào trong mắt như thế sao?" Thế nào lại bảo cậu đi đếm lại, nghe xong liền như thể nói cậu là kẻ chỉ biết quan tâm đến tiền.
Bùi Sơ trong nội tâm trả lời: Không, trong lòng ta ngươi là cậu con trai ngốc nhà địa chủ.
Mặc dù trong tâm có một lời giải thích khác nhưng Bùi Sơ vẻ ngoài vẫn là cây ngay không sợ chết đứng trả lời: "Ngươi có đặt tiền vào mắt hay không ta không biết, song ta biết ngươi khẳng định là thích đếm tiền chữa bệnh và tiền thuốc đi."
Phải là loại có mấy trăm đồng tiền cần đếm đi đếm lại vài lần kia, đặc biệt còn cần cái bàn tính nhỏ ở bên cạnh đẩy đẩy gõ gõ, nghe tiếng hạt châu trên bàn tính va vào nhau lạch cạch. Chứ chỉ có chút tiền như vậy, chỉ có vài bệnh nhân như thế, đâu có cần bàn tính đâu. Hơn nữa giá trị cái bàn tính bằng bạc kia so với số tiền cậu cần tính còn đắt hơn nhiều đấy.
Hô hấp Tiết Thanh Linh hơi ngưng trệ, nhưng đúng vậy, đây đúng là sự thật, còn là sự thật cậu không cách nào phủ nhận nổi.
Cái loại sở thích đếm tiền này ý mà, nghe cái liền thấy chẳng tao nhã cũng chẳng làm người ta yêu thích gì cả. Tiết Thanh Linh hít sâu một hơi, nhịn đau nói: "Tiết Thanh Linh ta không phải là kẻ dung tục chỉ biết quan tâm đến tiền. Ta không đi đếm, lát nữa chờ Tiểu Giao tới giúp ta bỏ tiền vào trong rương là được."
Bùi Sơ nín cười, nhìn dáng vẻ nhịn đau cắt thịt của đối phương, thật sự là không kìm được trong lòng như nở hoa, "Hay là ngươi vẫn tới đếm thử đi. Ta chỉ am hiểu chữa bệnh, không am hiểu số học mà thu tiền khám chữa bệnh. Vạn nhất thu sai thì phiền lắm. Tiết gia tiểu công tử vẫn nên tự mình đi tính sổ đi, tính tiền thuốc và tiền chữa trị phân ra hai phần rõ ràng chút. Dù sao... y quán nhà chúng ta sau này sẽ phải thu tiền thuốc và tiền chữa trị càng ngày càng nhiều hơn."
Kỳ thực Bùi Sơ còn rất thích nhìn Tiết Thanh Linh cầm bàn tính nhỏ đi đếm tiền. Lúc đối phương ngồi đếm rồi ghi sổ cứ như một con chuột nhỏ mập mạp ở trong động của mình đếm lại lương thực mùa đông.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Tiết Thanh Linh không kìm được sáng lấp lánh. Đúng nha, sau này y quán cần phải thu tiền chữa trị và tiền thuốc ngày càng nhiều, mà 'tâm tư đếm tiền' vốn bị đè nén xuống của cậu như mảnh gỗ bị chìm vào đáy hồ lại đột nhiên không khống chế nổi lại trồi lên trong chớp mắt. Dù sao có là gỗ gì cũng là thứ trôi nổi trên mặt nước, có dùng tay đè thế nào cũng không đè xuống được.
Tiết Thanh Linh giả vờ giả vịt ho khan hai tiếng, cẩn trọng kiềm chế tâm tình, "Vậy.. ta phải đi đếm tiền đây. Từng khoản thu chi của y quán ta phải tính rõ mới tốt."
"Bùi đại phu, ta nói cho ngài hay, mẹ ta kinh doanh rất giỏi. Từ nhỏ ta đã ở bên cạnh bà, mưa dầm thấm đất, cũng rất giỏi việc tính sổ đấy."
"Thật ư? Vậy ngươi nhất định phải đi kiểm tra cho tốt đi thôi."
Sau ngày hôm nay, Hồi Xuân đường đã trở nên có chút nổi tiếng trong Lâm An thành, hàng xóm láng giềng tất cả đều nghị luận sôi nổi. Dưới gốc cây đại thụ cắt ngang phố Tầm Ẩn và phố Tuế Cẩm có rất nhiều người tụ tầm cùng bàn tán chuyện này.
"Nghe nói chưa? Có người ăn cháo của Hồi Xuân đường mà chết đấy."
"Tin tức của ngươi sai rồi. Là có người bị bệnh lồng ruột, vì ăn một bát cháo mà làm trễ nải bệnh tình, ngã xuống trước cửa Hồi Xuân đường. Ta lúc đó còn đứng ở bên cạnh xem mà lị."
"Các ngươi nói xem cháo của Hồi Xuân đường thật sự ăn ngon như vậy sao? Khiến người ta cả thân thể cũng không thèm."
"Ai dô, còn có chuyện mới lạ trong vụ này đấy. Các ngươi có biết chuyện gì xảy ra sau khi người kia ngã xuống đất không?
"Xảy ra chuyện gì được, chẳng phải là đưa tới y quán tìm đại phu thôi sao!"
"Đúng rồi, Hồi Xuân đường mới có một đại phu trẻ tuổi tới, chữa khỏi bệnh cho người kia ngay tại chỗ. Nghe nói đại phu họ Bùi, dáng dấp cực kỳ đẹp trai."
"Là một đại phu, lớn lên có dáng vẻ dễ nhìn cũng vô dụng. Quan trọng là y thuật phải cao minh."
"Không đâu, đại phu trẻ tuổi này y thuật rất cao đấy. Hôm qua trên đường có người họ Trương để Bùi đại phu chữa tật ở chân cho ông ta. Người kia bị phù thũng trên chân đã được một khoảng thời gian khá lâu rồi, ban đêm còn bị ho khan suốt..."
"Cái này ta biết, nhà ta ở cách vách với lão, mỗi ngày đều nghe tiếng ho khan của lão. Song hai ngày gần đây không có nghe thấy gì hết, hẳn là đã trị khỏi rồi..."
"Ôi, các ngươi đang bàn luận về đại phu trẻ tuổi mới tới Hồi Xuân đường sao? Đại phu kia tựa hồ có chút bảnh lãnh đấy. Lão La nhà chúng ta hàng ngày đi đường đều không phải nói bị váng đầu sao, cả ngày cứ chóng mặt như khi đang ngồi thuyền, tìm vài đại phu mà không trị khỏi được cái chứng váng đầu này. Lão đã bị vậy hơn một năm nay rồi. Ta còn nghi lão là do kiếp trước là người chèo thuyền đầu thai thành... Kết quả hôm qua trước cửa Hồi Xuân đường không phải có người ăn cháo xong liền ngã vào cửa sao? Lão La nhà ta cũng đi xem náo nhiệt, vừa vặn thuận tiện hỏi Bùi đại phu chữa cho chứng chóng mặt. Hây dô, thế mà lại chữa khỏi luôn, trở về cả buổi cũng không ngất đi lần nào. Tuy nhiên..."
"Tuy nhiên làm sao a?"
"Tuy nhiên lúc về nhà, chắc là còn lắc đầu lo lắng chứng váng đầu vẫn chưa khỏi hẳn, lúc bước đi không nhìn rõ dưới chân, té ngã làm cổ tay cũng trật khớp luôn."
"Cái này không phải.. lại phải tới tìm Tiểu Bùi đại phu chữa bệnh sao?"
Lúc Bùi Sơ đang ở trong y quán nhìn thấy La Giang lần thứ hai tới khám bệnh, không thể không có chút bội phục. Đợi đến khi mình té ngã đến trật khớp mới rốt cục chịu tin chứng váng đầu đã chữa khỏi triệt để. Cho dù phải mang cánh tay bị trật khớp đau nhức tới khám bệnh vẫn cười híp mắt lại, mặt mày hớn hở cười với Bùi Sơ: "Bùi đại phu, ngài đúng là lợi hại a! Tùy tiện xoay đầu ta vài vòng liền chữa khỏi cho cái bệnh chóng mặt đã dằn vặt ta cả năm trời luôn rồi."
"Ai ui, mau tới xem tay ta một chút đi. Tay ta sắp rụng luôn rồi, xương khớp bị trật hết, đau chết mất thôi."
Bùi Sơ đi tới liếc mắt nhìn người này một cái, tiện tay cởi ống sáo trên eo, nhanh chóng ở trên cánh tay đối phương gõ hai lần. Đợi cho đối phương phát ra hai tiếng thét như heo bị chọc tiết xong mới chậm rãi thu lại ống sáo, chỉ tay về phía quầy hàng. "Được rồi, đã trở lại vị trí cũ, qua bên kia đắp thảo dược đi."
"Vị đại ca này, sau này đi đường thì nhìn kỹ chút." Bùi Sơ không muốn ngày thứ ba sẽ phải nhìn thấy ông ta trước cửa y quán đâu.
"Khiếp, làm sao ngươi lại dùng ống sáo đánh người a? Ôi nhưng xương cốt trên cánh tay ta giống như không bị trật nữa." La Giang nghi hoặc cử động cánh tay một chút xem thử, cảm giác sưng trệ khi vị trật khớp biến mất rồi.