Lưu Toàn Sâm này phỏng chừng cũng là kẻ tham ăn tái thế, e rằng đời trước là từ quỷ đói đầu thai nên. Giao tiền thuốc và tiền chữa bệnh xong, trước khi cầm gói thuốc rời đi còn không nhịn được lên tiếng nói: "Ta đến y quán nhà các ngươi chữa bệnh, có thể tặng kèm một bát cháo hay không? Một chén cháo nhỏ như vậy, húp mấy cái là hết, thật không đủ nhét kẽ răng..."
Lúc này còn có bốn năm người lưu lại trong y quán hóng hớt chuyện, nghe vậy cũng hết sức ủng hộ, "Y quán nhà các ngươi nếu như khám bệnh tặng cháo, ta cũng sẽ tới khám."
"Đúng vậy đúng vậy, chỉ xin có một bát thôi."
...
Bùi Sơ nhìn chung quanh, phát hiện Tiết Thanh Linh cư nhiên không còn ở đây, nhiều người muốn mua cháo như vậy, đoán chừng là tìm chỗ trốn đi rồi. Bùi Sơ trong lòng thầm nghĩ, sau đó đại diện cho Tiết Thanh Linh vô tình từ chối đám người đòi cháo này: "Chữa bệnh là chữa bệnh, ăn cháo là ăn cháo, hai chuyện này không thể liên can đến nhau. Có bệnh thì tới trị, không bệnh thì đừng có vì một bát cháo mà tới xem chẩn."
"Nồi cháo hôm nay đã bán hết rồi, cho dù muốn uống cũng không có đâu."
Những người khác nghe nói không còn cháo cũng chỉ đành thất vọng cùng với Lưu Toàn Sâm rời y quán. Náo nhiệt giờ xem xong rồi, bọn họ thân thể ai cũng khỏe mạnh, quả thật không nên cứ ở lại trong y quán như vậy.
Sau khi những người khác rời đi, còn một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi lưu lại. Người này tên là La Giang, vốn cùng là tới đây xếp hàng mua cháo. Thế nhưng đang mua dở giữa chừng thì có người ăn cháo xong ngã xuống đất, ông liền dạt sang bên cạnh xem náo nhiệt, quên mua cháo luôn. Hiện tại trò vui xem xong rồi, cháo cũng không có, khiến ông nhất thời cảm thất thất vọng vô cùng.
Hiện tại người bên cạnh đều đã đi cả, La Giang nhìn Bùi đại phu trẻ tuổi trước mắt, đột nhiên nảy sinh ý định khám bệnh.
Trên người La Giang vẫn luôn có một triệu chứng đáng ghét. Cũng không rõ nguyên do, bắt đầu từ một năm trước, đầu của ông thỉnh thoảng sẽ cảm thấy một trận mê muội ngắn ngủi không giải thích được. Đại não choáng váng như thể từ trên thuyền bước xuống, đứng cũng không vững, song chỉ là trong chốc lát, triệu chứng này lại biến mất. Bởi vì chứng váng đầu này, La Giang ở trong thành Lâm An khám qua rất nhiều đại phu, toàn bộ đều không tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể miễn cưỡng uống mấy toa thuốc giảm bớt bệnh trạng. Dần dần, ông cũng từ bỏ chuyện khám bệnh.
Hôm nay thấy được đại phu trẻ tuổi lạ mặt này, La Giang trong lòng suy nghĩ, y quán cũng đã đến rồi... không bằng để vị đại phu mới tới chẩn chữa thử xem? Mới vừa thấy thủ pháp trị bệnh đau bụng kia của Bùi đại phu, tuyệt đối không phải là một kẻ mới hành nghề. Nói không chừng có thể có hiệu quả.
"Bùi đại phu, có thể khám giúp chứng váng đầu của ta không?"
Bùi Sơ quay đầu lại, thấy là người vốn ở trong đám người đứng xem náo nhiệt, là một nam tử tầm bốn mươi năm mươi tuổi. Nam tử kia vóc dáng trung bình, mặc một bộ xiêm y màu xám, sắc mặt bình thường, nhìn vẻ ngoài không giống như người mắc phải bệnh gì nghiêm trọng.
Hắn mời người ta tới chẩn đài, kiểm tra toàn bộ đối phương một lần, phát hiện người này hóa ra mắc bệnh sỏi tai. Bệnh sỏi tai, chính là do viên đá trong tai người bị rơi ra khỏi chỗ của nó, gây ra chóng mặt và rung giật nhãn cầu.
"Bùi đại phu, thế nào? Có thể trị không?" La Giang mặc dù hỏi vậy nhưng trong lòng đích thực không quá ôm hy vọng lớn. Dù sao ông đã được không ít lão đại phu trong Lâm An thành xem quá, ăn không ít thuốc, tuy rằng có thể giảm bớt bệnh trạng nhưng cái bệnh choáng váng này vẫn còn tồn tại, không thể điều trị tận gốc.
Ông đã uống thuốc hơn nửa năm, tiêu tốn mười mấy lượng bạc, đặc biệt là chỗ tiền đình vẫn rất choáng váng.
Khoảng thời gian lúc mới bắt đầu uống thuốc, sau khi uống thì không tệ, có vẻ thuyên giảm. Thế nhưng uống lâu dần rồi thì chóng mặt vẫn hoàn chóng mặt.
Ông mỗi ngày ở nhà đều choáng váng vô cùng, nói mình đầu váng mắt hoa, khám bệnh mà không có tác dụng. Sau vợ ông đều khuyên ông đừng đi tìm đại phu nữa, "Phỏng chừng kiếp trước ông chính là người chèo thuyền, đời này đi ở trên đất bằng mà cũng loạng chà loạng choạng như ngồi trên thuyền..."
Bùi Sơ gật đầu, nói ra một câu hắn đã nói vô số lần: "Có thể chữa."
La Giang nghe những lời này song cũng không lấy làm cao hứng lắm, trái lại hỏi: "Đại phu, ngươi phải kê đơn thuốc gì cho ta?" Chính ông cầu y lâu như vậy, có những đại phu khác nhau kê những phương thuốc bất đồng cho ông. Song những phương thuốc này kỳ thực đại khái đều giống nhau cả, La Giang đã học đến thuộc lòng. Nhưng bất kể tăng giảm phân lượng như thế nào, bệnh của ông cũng không thể trị tận gốc như trước.
Nếu như Bùi đại phu trước mắt cũng kê cho ông một phương thuốc na ná như thế, vậy ông cũng không cần thiết phải uống, bởi vì uống cũng vô dụng.
"Không cần đơn thuốc, ông đi theo ta." Bùi Sơ dẫn ông tới phòng châm cứu của y quáng, bên trong chính giữa phòng có một cái giường nằm dùng để châm cứu.
La Giang nửa tin nửa ngờ cùng đến phòng châm cứu, nghĩ thầm đại phu này cũng thật là bày lắm trò. Trước đây đã từng khám bệnh uống thuốc lâu như vậy, thuốc đã uống qua không ít, cũng có đại phu phối hợp châm cứu, chỉ là vẫn không có hiệu quả gì. Hiện tại... vậy thôi cứ tạm thời thử xem có tí tác dụng nào không đi.
Bùi Sơ kêu ông nằm thẳng trên giường, mà đầu thì trồi ra ngoài khoảng không.
La Giang cảm thấy tư thế này đúng là không ra làm sao, cho dù muốn châm cứu cũng phải cho ông cái gối mà dựa vào chứ.
Bùi Sơ trước để cho đầu đối phương lơ lửng ở khoảng không bên ngoài, đầu tiên xoay đầu sang phía bên trái, sau lại xoay sang hướng ngược lại. Sau đó cơ thể lại tiếp tục quay sang trái, sao cho lỗ tai vuông góc với sàn nhà, rồi lại tiếp tục chuyển động, để chóp mũi hướng xuống đất, cuối cùng ngồi dậy mắt nhìn về phía trước.
La Giang cứ nghe đối phương chỉ huy vòng tới vòng lui như vậy, thiếu chút nữa đã xoay tới mức đầu cũng váng lên luôn. Ông thật sự không nghĩ đại phu này trước khi châm cứu lại còn muốn làm mấy chuyện không hiểu ra sao như vậy... Không hổ là đại phu ngoại lai tới Lâm An thành, còn chưa bao giờ thấy được đâu.
Hiện tại xoay chuyển nhiều lần như vậy, cũng nên bắt đầu châm cứu trên đầu ông rồi đi.
"Được rồi." Bùi Sơ xác nhận cho ông, lúc này sỏi tai của La Giang đã thành công trở lại vị trí cũ.
"Được rồi? Là có gì gì? Là phải châm cứu cho ta nữa sao?"
"... Ý là bệnh của ông đã khỏi rồi. Yên tâm đi, sẽ không chóng mặt nữa."
La Giang nằm trên giường sững sờ khó có thể tin được, cảm thấy vị đại phu mặc đồ trắng này đang đùa giỡn với mình, hẳn là đang nói điêu với mình đi, "Chỉ tùy tiện xoay chuyển vài vòng vậy mà trị xong rồi?"
Lúc trước ông uống nhiều thuốc như vậy toàn bộ đều không có hiệu quả gì, mà bây giờ lại bảo với ông rằng chỉ cần nằm ở đó tùy tiện xoay đầu vài vòng là chứng váng đầu kia chữa xong rồi?
"Ừm, không sai. Nếu ông không tin có thể về nhà chờ mấy ngày xem chứng váng đầu còn phát tác hay không... Đến lúc đó trả tiền chữa trị cũng được."
Bùi Sơ chữa bệnh sỏi tai cho đối phương xong, đồng thời phát hiện trên thân thể này còn có bệnh phong thấp đau khớp, nhân tiện giúp ông khơi thông kinh mạch, bán cho ông một ít Quế nhẫn thông lạc cao, nói với ông dán lên những chỗ bị phong thấp đau xương.
La Giang vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa chóng mặt nhận lấy thuốc dán phong thấp từ trên tay đại phu. Không biết vì sao, từ sau khi xoay chuyển đầu vài lần theo lời Bùi đại phu, bệnh váng đầu đúng là không xuất hiện thêm nữa. Nhưng ông hoàn toàn không dám tin tưởng, cứ lắc đầu qua lắc đầu lại, muốn kiểm tra một chút xem bệnh váng đầu còn có thể xuất hiện lại hay không.
Đương nhiên... là vẫn choáng.
-- Nhưng là do bị chính mình lắc đến choáng.
Dù người bình thường mà lắc đầu qua lại như thế cũng choáng chết.
Bùi Sơ nhìn ông sắp lắc đầu thành lắc xí ngầu luôn rồi, rốt cục mới khuyên nhủ: "An tâm về nhà nghỉ ngơi đi, đừng lay qua lay lại nữa."
La Giang: "..."
Trước lúc rời đi La Giang vẫn trả tiền chữa trị cho y quán.
Tiễn hai bệnh nhân đi, tiền chữa trị và tiền thuốc vừa đúng một lượng bạc. Bùi Sơ đặt tiền lên chỗ bàn tính nhỏ chỗ quầy hàng, chờ tiểu ngu xuẩn nào đó lại đây đếm tiền. Nói mới nhớ, lúc hắn chữa bệnh cho người ta, Tiết Thanh Linh lại biến mất không thấy bóng dáng đâu, không thèm ra vây xem, điều này làm Bùi Sơ cảm thấyt rất đáng nghi.
Song hắn cũng không có nghĩ nhiều mà chợt nhớ ra mình vẫn còn chưa ăn xong bát cháo kia.
Thôi thì tiếp tục ăn cháo đi.
Bùi Sơ đi về phía hậu viện, thấy chén cháo bát bảo mình vẫn chưa ăn xong còn đang đặt ở trên bàn, vì vậy hắn ngồi xuống ghế, cầm thìa lên, định ăn cho hết non nửa chén cháo này.
Non nửa chén cháo, dù có là 'non nửa chén' nhưng cũng tương đương với ba chén thuốc đựng cháo mà bên ngoài bán kia. Nếu để cho hàng người xếp hàng mua cháo nhìn thấy cái bát bự chảng mà hắn đang dùng bây giờ, nhất định sẽ ghen ăn tức ở muốn chết với hắn, hận không thể xông lên cướp chén cháo của hắn.
Sau này ăn cháo nhất định không thể tới sảnh lớn của y quán được.
Nguyên còn núp ở hậu viện y quán, Tiết Thanh Linh thấy hắn trở lại liền nhẹ chạy tới đi qua đi lại ở bên cạnh hắn, tựa hồ như đang cân nhắc chuyện gì đó. Bùi Sơ ăn một miếng cháo bát bảo đã nguội lạnh, lại nhìn tiểu song nhi đi đi lại lại trước mặt, trong lòng có chút khó chịu không giải thích được.
Ngày hắn vừa mới tới cũng ăn một bát cháo bát bảo bị nguội, đối phương còn hết sức quan tâm sốt sắng nói cháo nguội rồi, muốn đổi cho hắn bát cháo mới. Hiện giờ hắn ở y quán hai ba ngày rồi, ăn bát cháo lạnh như vậy, đối phương lại nhắm mắt làm ngơ?
Haizz
Bùi Sơ cởi Tuyết Phượng Băng Vương sáo treo trên eo xuống, cầm ống sáo, đẩy luồng nội lực từ trong tay xuống, gõ ba cái lên mặt bàn chỗ bên cạnh chén cháo bằng đầu sáo. Chỉ trong nháy mắt như thế, chén cháo bát báo nguội kia liền biến thành chén cháo bát bảo ướp lạnh.
Mặc dù bây giờ bây giờ là tháng tư tháng năm, ăn từng miếng từng miếng cháo bát bảo ướp băng miễn cưỡng coi như thích hợp. So với cháo nóng đậm hương ấm dạ dày, chén cháo được ướp lạnh dường như ngọt ngào hơn một chút, màu sắc hồng hào mang theo hơi lạnh. Nguyên liệu bên trong mềm nhuyễn ngon miệng, bởi vì được ướp đá nên càng thêm dai giòn, chỉ riêng vị ngọt đã càng thêm dụ người rồi... Dù sao đúng là ăn cực ngon, phỏng chừng khi trời nóng thêm chút nữa, cái cảm giác ngon miệng kia sẽ càng kỳ diệu hơn.
Tiết Thanh Linh đi tới đi lui, nghĩ lên nghĩ xuống một hồi lâu rồi chạy tới bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn Bùi Sơ ăn cháo đối diện. Tiết Thanh Linh trong lòng vẫn luôn do dự, sự cố nhỏ bán cháo hôm nay tuy rằng không có liên quan gì đến chất lượng cháo... nhưng trên thực tế cũng có chút quan hệ. Dù sao ngươi đó cũng là chỉ vì muốn ăn một bát cháo mới làm trễ việc đi y quán... Chờ chút, Tiết Thanh Linh cảm thấy mình hình như bị lạc đề rồi.
Hồi Xuân đường nhà họ vốn là y quán.
Bởi vậy cậu mới vừa nghĩ đến chuyện.. sau này y quán có nên hay không nên bán cháo nữa? Dù sao trong y quán giờ đã có đại phu, có dược liệu, cũng chậm rãi có bệnh nhân tới đây, thực sự là không cần bán cháo nữa, cũng không thể cứ để người khác coi y quán là quán cháo đi.