Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 32




Dạ dày trong bụng cực kỳ sát phong cảnh truyền tới vài tiếng vang làm người lúng túng.

Bùi Sơ xoa xoa mũi, từ trên giường ngồi dậy, chỉnh trang lại dung nhan của mình xong liền mở cửa phòng, men theo mùi thơm nồng đậm bên ngoài, một đường tìm thấy nhà bếp nhỏ. Hắn đứng ở cửa căn bếp nhỏ, đúng lúc thấy Tiết Thanh Linh bận bịu tứ phía quanh bếp lửa.

Tiết Thanh Linh mặc một bộ áo vạt ngắn màu trà trắng, ống tay áo tương đối hẹp, phi thường thuận tiện cho cậu hoạt động. Mái tóc đen như mực dài ngang eo bị cậu dùng dây buộc lại sau lưng, cả người lộ ra vẻ gọn gàng hoạt bát. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không hề bị che lấp bạo lộ ra vầng trán đầy đặn xinh đẹp, lúc này bởi vì bận rộn một lúc lâu mà khiến nơi thái dương của cậu hơi đổ chút giọt mồ hôi nhỏ, lại càng làm cho da dẻ trên trán cậu hiện ra thêm lấp lánh long lanh, nốt chu sa chí liền càng rõ màu đỏ tươi.

Lọn tóc ngày thường để thả ở trước ngực không còn, càng làm cho toàn bộ phần cổ trắng nõn mịn màng hiển lộ ra rõ ràng. Cái cổ thon dài lúc nghiêng đầu đi liền kéo thành một độ cong nhìn rất đẹp mắt. Đặc biệt khi cậu hơi ngẩng đầu lên, phần mặt nghiêng hoàn mỹ không tìm ra chút tỳ vết nào hiện ra.

Bùi Sơ ở cửa phòng bếp nhẹ gõ mấy lần làm người bên trong chú ý. Tiết Thanh Linh nghe tiếng cửa vang quả nhiên quay đầu sang nhìn. Lúc cậu nhìn thấy là Bùi Sơ tới, không nhịn được hai mắt sáng lên, lập tức hướng về Bùi Sơ bày ra hai lúm đồng điếu. Hai ngọn trăng lưỡi liềm xong cong treo trên mặt, âm thanh trong trẻo mang theo chút mềm nhuyễn không thể giải thích cũng không thể tả rõ được, "Bùi đại phu, ngài đã tỉnh lại rồi?"

"Ừm, ngươi đang làm gì đấy?"

"Đang... nấu ăn a. Bùi đại phu, tối nay chuẩn bị cho ngài một bàn tiệc đón gió, là ta tự mình làm, ngài đừng nên ghét bỏ."

Bùi Sơ ôn nhu lắc đầu cười, hắn làm sao có thể ghét bỏ được.

Bùi Sơ đi tới bên cạnh Tiết Thanh Linh, Tiết Thanh Linh cảm thấy đối phương tới gần có chút ngượng ngùng. Dù sao ở trong phòng bếp này lâu nên trên người sẽ dính một ít mùi dầu khói, thật sự không tốt để đi gặp người ta.

"Bùi đại phu, ngài đi phòng khách nhỏ chờ chút đi, phần lớn đồ ăn đã làm xong, ngài có thể nếm thử tay nghề Thanh Linh trước."

Tiết Thanh Linh muốn Bùi Sơ rời phòng bếp trước, Bùi Sơ cố tình lại không di chuyển một bước. Hắn giơ tay xoa xoa gò má Tiết Thanh Linh. Tiết Thanh Linh trong tay còn cầm một bát nước sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy bàn tay ấm áp kia trên mặt mình nhẹ nhàng gẩy gẩy.

Bùi Sơ dùng ngón cái giúp cậu lau lau chút bột không cẩn thận dính lên mặt, thấp giọng trêu chọc một câu: "Bột mì dính lên rồi."

Như một con mèo nhỏ đang ăn vụng.

Tiết Thanh Linh nghe hắn nói vậy, nhanh chóng xoau người, dứt khoát từ bên hông lấy ra một tấm gương nhỏ, đưa lưng về phía Bùi Sơ, soi mặt mình qua gương.

Bùi Sơ: "..."

Xem ra còn rất thích chưng diện nha.

Soi gương xong, Tiết Thanh Linh ánh mắt liếc trái liếc phải thất thường, chính là không chịu nhìn Bùi Sơ mà nhìn chằm chằm nồi cháo bên cạnh, lên tiếng thúc giục: "Bùi đại phu, ngài sao vẫn còn chưa đi?"

"Đi đâu?"

"Đi phòng khách đó. Trên bàn tròn đã xếp hơn mười đĩa thức ăn, ta ở chỗ này lập tức xong ngay... Bùi đại phu nếu như đói bụng thì có thể ăn trước, không cần chờ ta."

"Như vậy sao được, ta ở lại đây chờ ngươi cùng đi." Ai ngờ Bùi Sơ vừa nói câu này ra khỏi miệng, trong phòng bếp yên tĩnh lúc này liền nghe một tràng tiếng vang không đúng lúc, còn là từ trong thân thể hắn truyền tới.

Bùi Sơ: "...". Hết cách rồi, trong bếp mùi thơm quá nồng đậm, đây không phải là phản ứng hắn có thể khống chế.

Tiết Thanh Linh phì cười một tiếng, dùng tay che miệng. Cậu thực sự không muốn ở trước mặt Bùi Sơ cười như vậy nhưng cậu thật không thể khống chế được biểu cảm của mình. Thật không có biện pháp.

Sau khi cười xong, Tiết Thanh Linh qua lồng hấp bên kia lấy một lồng sủi cảo nhỏ tinh xảo ra, để Bùi Sơ ăn trước lót dạ dày.

Hiếm khi Bùi Sơ có chút quẫn bách nhận lấy ý tốt của đối phương, hắn mở nắp phía trên, nhìn thấy sáu miếng sủi cảo mập mạp hình lá liễu màu trắng sữa bên trong. Sủi cảo lá liễu được nặn thập phần linh lung tinh tế, từng nếp từng nếp hoa văn cực kỳ đều, phía sau còn có một cái đuôi nhỏ, trông rất đáng yêu. Cẩn thận ngửi một chút tựa hồ còn mang theo mùi trà thơm thanh nhã giải ngấy.

Hắn cầm một miếng sủi cảo hấp mập mạp lên, tầng da bên ngoài rất mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy chút xanh biếc bên trong. Hắn nhẹ cắn một miếng sủi cảo, chỉ cảm thấy một luồng hương trà thanh nhạt tản ra trong miệng. Lá trà tươi cực thanh nhã giữa môi lưỡi tản ra, vốn mang theo chút xíu hương vị chan chát khi trộn cùng với nhân thịt ngon bên trong liền biến thành một mùi vị thần kỳ, trong nháy mắt thu phục vị giác của mọi người. Sau khi thưởng thức nuốt xuống, chỉ cảm thấy giữa môi răng vẫn còn lưu lại mùi hương, mơ hồ trong miệng vẫn còn nhơ nhớ vị trà thơm tươi ngon kia.

Ăn xong, cúi đầu nhìn nửa miếng sủi cảo còn lại trên tay, nhân thịt bên trong lộ ra ngoài không khí. Chút màu xanh vàng được bao bọc trong nhân thịt, hương thơm phiêu tán, bóng loáng lên chút ánh sáng từ dầu, màu sắc cực kỳ hấp dẫn người ăn.

Bùi Sơ ăn hết một cái, đẩy lồng sủi cảo đến trước Tiết Thanh Linh, ra hiệu đối phương cũng nếm thử một chút.

Tiết Thanh Linh không thể làm gì khác ngoài việc cũng cầm lấy một cái sủi cảm nếm thử một miếng, miễn cưỡng gật đầu thỏa mãn, sau đó ra hiệu cho Bùi Sơ đứng sang bên cạnh, không nên cản trở cậu nấu cơm, nếu chẳng may chậm trễ thời gian sẽ làm mùi vị của đồ ăn biến đổi.

Con người Tiết Thanh Linh không chỉ theo đuổi cực hạn ở việc sắc thuốc chế dược, mà trong quá trình nấu nướng cũng phải chuyên tâm như vậy. Cậu không dễ dàng xuống nhà bếp nấu ăn, song một khi bắt đầu chế tác món ngon mỹ vị, tinh thần của cậu sẽ trở nên cực kỳ tập trung, đem nguyên liệu nấu ăn trong tay xử lý cực khéo cực tốt, thời gian nấu cũng vô cùng chuẩn xác.

Bùi Sơ sau khi bị đuổi ra, vô công rồi nghề yên lặng bưng lồng sủi cảo, canh giữ ở cửa phỏng bếp, chậm rãi thưởng thức mỹ vị trong tay.

Tiết Thanh Linh làm xong tất cả các món, đi phòng nhỏ thay một bộ xiêm y màu xanh nhạt mới, tóc tai cũng chải chuốt lại một lần, sau đó mới cùng Bùi Sơ đồng thời tới phòng khách nhỏ khai tiệc.

Trên cái bàn tròn mười mấy món ăn với bề ngoài tinh mỹ, màu sắc rực rỡ, còn mơ hồ mang theo hương trà nhàn nhạt, khiến đáy lòng người ăn không thể sinh ra chút chán ngán nào. Trong những món ăn này đắt tiền nhất phải kế tới món tôm nõn lá trà, gà hun lá trà cùng với một món nữa là sủi cảo lá trà. Chỉ bởi vì ba món ăn sử dụng đến lá trà này chính là trà Kỷ Phương Bích tuyệt đỉnh mà Tiết Thanh Linh thó từ đống bảo bối trân quý của mẹ ruột cậu. Một nắm lá trà như vậy, giá trị đã đủ để đi tửu lâu to lớn sang trọng nhất ăn vài bàn.

Gia đình bình thường nào có ai dám ăn như vậy.

Trong đó món tôm nõn kia là Tiết Thanh Linh tự tay chọn ra từng con tôm sông tươi lớn nhất, dùng thủ pháp đặc biệt cẩn thận từng chút một lột vỏ tôm. Mỗi con tôm nõn đều trắng như tuyết như ngọc, đẹp đẽ căng mọng, tự mang một luồng hương vị tươi mới. Trải qua quá trình chế biến, tôm nõn đẹp mắt màu sắc oánh nhuận lên, trà hương bay theo nhàn nhạt, tôm nõn màu trắng ngọc được tô điểm bởi lá trà xanh theo cách thích hợp, mang theo phong vị thanh tân tươi mát khác biệt.

Bùi Sơ trước nếm một miếng tôm bóc vỏ. Tôm nõn trắng mềm vừa bỏ vào miệng liền kèm theo mùi trà thoang thoảng, không sai, là mùi trà rất nhạt. Thực sự kỳ quái, rõ ràng cảm thấy nước trà đã ngấm toàn bộ vào thịt tôm nhưng lại không chút nào lấn át đi vị tươi ngon nguyên bản của tôm, mà hương vị tươi ngon đó cùng ý trà thanh đạm hòa quyện lại với nhau

Nhẹ nhàng cắn đứt ở giữa liền cảm nhận được trong miệng đầy vị ngon, miếng tôm nõn tươi ngon giòn rụm, có thể dễ dàng cắn nuốt, lại mang đến cảm giác trơn mềm và đàn hồi, trong miệng tràn ngập mùi trà thanh nhã. Hương trà lướt qua, dư vị ngọt hậu cùng tôm ngon đồng thời thỏa mãn vị giác nơi đầu lưỡi. Thật là mỹ vị không thể miêu tả nổi.

"Bùi đại phu, ngài cảm thấy mùi vị thế nào?"

Bùi Sơ thở dài một hơi, "Ngoại trừ bốn chữ nhân gian mỹ vị, ta không nghĩ ra từ ngữ khác để hình dung."

"Vậy ngài thích không?"

"Tất nhiên là thích. Tay nghề Tiết tiểu công tử làm người ta phải kinh ngạc."

Nếu thử món tôm nõn xong, tiếp theo chính là món gà huân lá trà bên cạnh. Không giống món tôm nõn, gà hun hấp hẫn người ta nhất là mùi hương của nó. Dùng đũa gắp một khối thịt gà màu mật ong lên, da gà có màu vàng óng đẹp mắt, tỏa ra một mùi khói kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác xông tới. Mà trong loại khói này có mùi thơm của trà, hai loại mùi đan xen vào nhau, thật là một sự hòa quyện kỳ lạ.

Khả năng khống chế lửa Tiết Thanh Linh vô cùng kỳ diệu, thịt gà trải qua quá trình huân rất non mềm, hương trà thơm ngon mà vẫn giữ được vị ngọt dịu. Toàn bộ phần da gà bên ngoài, từ trên xuống dưới đều là màu vàng ruộm kíƈɦ ŧɦíƈɦ đầu lưỡi. Bên trong mùi vị đặc biệt của thịt gà còn mang theo chút hương trà, khi đem miếng thịt gà tươi mềm vào trong miệng, phần da màu vàng óng bên ngoài giòn rụm vừa miệng, không dầu không ngấy. Trong vị tươi ngon lộ ra vị ngọt đặc trưng của lá trà, chất thịt săn chắc và mềm mại, mang theo chút đàn hồi, giữa chỗ xương và thịt còn mang theo chút nước cốt.

Lại ăn món cá chép kho bên cạnh, cá chép này là sống trong môi trường nước có chất lượng rất tốt, không có chút mùi đất tanh nồng nào, chất thịt nhẵn nhụi thơm phức, vị tuyệt hảo mang theo mùi vị tươi ngon. Thịt cá thái vừa miệng, sau khi rút hết xương, dùng đầu lưỡi đảo nhẹ một cái, chỉ cảm thấy vị ngon vô hạn tan chảy giữa môi và lưỡi...

...

Mỗi món Tiết Thanh Linh chỉ nếm có hai ba ngụm cũng đã no, vì thế cậu an vị trên ghế, tay chống cằm xem người đối diện ăn. Bùi Sơ bị người nhìn như vậy cũng quen rồi, khẩu vị không giảm chút nào... Không, thậm chí sức ăn còn tăng vọt, đến cuối cùng, một bàn thức ăn tiên hương mỹ vị tất cả đều bị hắn ăn vào trong bụng.

Cuối cùng, khi thức ăn trên bàn bị quét sạch không còn một mống, Bùi Sơ mới múc cho mình một bát canh cá, chậm rãi uống nốt.

Tiết Thanh Linh thấy vậy, có chút lo lắng hỏi: "Bùi đại phu, đồ ăn như vậy có phải hơi ít không? Có muốn ăn thêm mấy món nữa không?"

Bùi Sơ: "..."

"Đủ rồi, cảm ơn Tiết gia tiểu công tử khoản đãi." Thực tế Bùi Sơ đã ăn nhiều lắm. Thật sự hết cách rồi, Tiết tiểu công tử nấu cơm rất ngon, khiến người ta không thể dừng gắp đũa được.

Ăn xong bữa tiệc đón gió phong phú này, sắc trời đã đen thui. Tiết Thanh Linh chú ý thời gian, cho dù trong tâm không nỡ đến đâu, cậu cũng nhất định phải lên xe ngựa về nhà.

Bùi Sơ tiễn cậu ra cửa y quán, nhìn cậu trèo lên xe, xe ngựa trong màn đêm lạch cạch bước đi. Khi chiếc xe ngựa màu xanh biến mất khỏi tầm mắt, hắn thổi một tiếng, gọi Tiểu Thương thích cọ thịt nhưng lại chưa ăn chưa uống gì ra, để nó đi cùng xe ngựa, hộ tống Tiết Thanh Linh trở về.

Con ưng phá dược này mặc dù từ sáng tới tối lung tung bay tới bay lui, ngoại trừ đưa được một cây thảo dược chẳng đánh giá bao nhiêu, một chút hữu dụng cũng không có. Nhưng Tiểu Thương lại là một con ưng uy phong lẫm lẫm, mặc dù thường ở dưới tay Bùi Sơ ăn quả đắng, song đến cùng nó vẫn là một con chim hung dữ với cái miệng nhọn hoắt và móng vuốt sắc bén. Cho dù là nam tử trưởng thành thân thể cường tráng, công phu quyền cước cao, dưới tay nó chưa chắc đã chiếm được nửa điểm tốt lành gì.