Tiết Thanh Linh sai người dọn dẹp sạch sẽ một phòng nhỏ yên tĩnh bên gốc hoa quế, để cho Bùi Sơ ở lại trong y quán nếu cần.
Bùi Sơ đẩy cửa phòng ra, phát hiện bên trong không thiếu đồ đạc gia cụ như bàn ghế, ghế dài, ánh sáng cũng vô cùng sung túc. Hắn thỏa mãn gật đầu, một mình đi tới bên giường ngồi xuống, trên giường gỗ lúc này đã bày sẵn đệm chăn.
Hắn ở trên chăn gối ngửi một chút phát hiện không có mùi thơm quen thuộc kia, trong khoảnh khắc không biết mình đang thất vọng hay tiếc nuối cái gì.
Bùi Sơ nằm trên giường không bao lâu, kẻ gần gây khó ngủ như hắn lại có thể buồn ngủ, chỉ trong nháy mắt, mệt mỏi kịch liệt ập tới đại não, hắn liền nặng nề thiếp đi.
Tiết Thanh Linh đi một vòng quanh nhà bếp nhỏ trong hậu viện xem qua xong liền quay người đi về phía gian nhà của Bùi Sơ. Cửa phòng hắn khép hờ, lộ ra khe hở nhỏ, Tiết Thanh Linh đứng dán lên cửa, định vô thanh vô tức đi vào dọa đối phương một cái. Kết quả cậu từ từ đẩy cửa ra, lại nghi hoặc mà phát hiện ra trong phòng tựa hồ như không có ai, song đến lúc cậu nhìn về phía giường lại thấy nam nhân bạch y nằm trên giường.
Hắn đang ngủ.
Tiết Thanh Linh thở nhẹ lại, lặng lẽ bước tới gần giường đối phương, đứng ở bên cạnh thấy được khuôn mặt đang say ngủ của người kia. Tiết Thanh Linh phát hiện Bùi đại phu lúc ngủ cũng thập phần nề nếp như cũ, dáng vẻ đoan chính ngay thẳng như kiểu chữ khải, vừa lộ vẻ cương trực mà khí chất vẫn vẹn toàn. Từng sợi tóc đen của nam nhân tản ra trên gối, gương mặt lúc tỉnh vô cùng tuấn mỹ, lúc đang ngủ vẫn đẹp đến không chịu nổi, hơn nữa còn mang đến một loại cảm giác khó có thể giải thích được.
Đáng tiếc duy nhất chính là, thời điểm Bùi đại phu nhắm mắt liền không thể nhìn thấy đôi mắt hoa đào đang mỉm cười kia.
Tiết Thanh Linh ngây ngốc nở nụ cười, xoa xoa gò má của mình, đứng tại chỗ nhìn không biết bao lâu mới ăn tủy biết mùi mà nhẹ bước ra khỏi phòng, cẩn thận từng li từng tí đóng cửa phòng lại.
Mà cậu không biết vào lúc cửa phòng đóng lại kia, Bùi Sơ nằm trên giường chợt mở mắt ra.
Bùi Sơ nhẹ nhàng nhếch khóe môi nở nụ cười mới lại nhắm mắt lại, một lần nữa chìm vào mộng đẹp.
Từ trong phòng Bùi Sơ đi ra, Tiết Thanh Linh liền biến thành một chú ong mật nhỏ bận rộn trong mùa xuân. Gọi người trong y quán quét tước tỉ mỉ từ trên xuống dưới lại một lần còn chưa nói, cậu trong lòng còn tính toán buổi tối phải chuẩn bị cho Bùi đại phu một bữa tiệc đón gió.
Bùi đại phu lần đầu tiên đến Lâm An, bữa tiệc đón gió này không thể qua loa. Vả lại, hôm nay cũng là lần đầu tiên Bùi Sơ tới thăm y quán nhà bọn họ, rượu ngon và mỹ thực vào bữa tối nhất định không thể thiếu...
Nếu như là Tiết gia tiểu công tử tiêu tiền như nước như trước đây, khẳng định sẽ nguyện ý dẫn Bùi đại phu đi tửu lâu ngon nhất Lâm An gọi một bàn sơn trân hải vị đắt giá xa hoa. Song bây giờ trong ngực Tiết gia tiểu công tử một nửa đồng bạc không có còn chưa nói, còn thiếu nợ mẹ cậu một khoản không nhỏ. Haizz, này thật khó nghĩ...
Không thể làm gì khác hơn là xắn tay áo mình lên thôi.
Tiết Thanh Linh mang theo Tiểu Giao về Tiết phủ, vòng qua thùy hoa môn, trên hành lang Tiết Thanh Linh nhỏ giọng dặn dò Tiểu Giao một lát nữa muốn đi làm công chuyện, cậu dùng tay che môi, thận trọng thì thầm: "Tiểu Giao, ngươi chút nữa kêu Đồng ca giúp ta ra phía sau hậu viện bắt hai con cá chép ra đây, bắt con mình thon dài chút, bắt sống nha."
Tiểu Giao hơi nín lặn, cũng nhỏ giọng nói lại: "Công tử, này không hay lắm đâu, đó là cá phu nhân nuôi đó."
"Cá mẹ ta nuôi rất ngon."
Tiểu Giao ba chấm. Nó cảm thấy ăn ngon hay không ngon không phải vấn đề được không?
"Ai da, Tiểu Giao, không vấn đề gì đâu. Thiếu một hai con mẹ ta không phát hiện ra đâu, cha ta trước đây cũng hay làm vậy mà..."
Tiểu Giao: "Vậy được, chúng ta gọi người đi bắt."
"Ừ ừ, bắt được rồi trực tiếp mang sang y quán luôn. Đúng rồi, sáng sớm hình như quản sự còn đưa tới mấy con cá quế, giúp ta bắt một con qua đó luôn đi, tựa hồ còn rất nhiều tôm tươi..."
"Gà Tô Tú của nương cũng mang một con qua giúp ta, còn có..." Tiết Thanh Linh xoa xoa mi tâm, hình như phải chuẩn bị rất nhiều thứ... Bất quá cậu về phòng trước, lật lật mấy quyển sách kỳ trân ẩm thực, lại căn cứ vào tình hình thực tế, lên kế hoạch yến hội tối nay.
Một bàn tiệc món nóng khẳng định không thể thiếu, cũng như món chay tươi ngon theo mùa, đồ nguội đẹp mắt cũng không thể thiếu, cùng với món canh nồng đậm hương vị, mỳ phở bánh ngọt cũng phải cân nhắc xem nên làm loại nào, còn có trái cây và rượu. Nói đến rượu, Tiết Thanh Linh bỗng nhiên nhớ ra: "Tiểu Giao, năm ngoái ta ta chôn Đào Hoa Tuyết dưới gốc cây mận, giờ đào ra cho ta hai vò, còn có trong phòng có rượu mơ cũng lấy ra một bình đi."
"Còn nữa... tạm thời cứ như thế đã, Tiểu Giao ngươi trước đi làm đi. Chờ một lát chúng ta gặp nhau ở ngoài cửa, ta còn có những chuyện khác cần giao cho ngươi đấy."
Tiết Thanh Linh nói xong liền tách khỏi Tiểu Giao nơi hành lang, từng người tự đi làm chuyện của mình. Vòng qua một khúc quanh trở về phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại, bước nhỏ đến trước tủ sách, Tiết Thanh Linh nhanh chóng lấy ra vài cuốn sách. Sau khi nhớ lại rõ ràng xong, lấy giấy bút viết ra một tờ thực đơn, gấp tờ giấy ghi đầy tên món ăn lại, nhét vào trong hầu bao nhỏ của mình, dự định đến nhà bếp dạo một vòng.
Kết quả mới bước ra khỏi phòng không bao lâu liền đụng phải nương cậu Liễu Ngọc Chỉ.
Liễu Ngọc Chỉ vừa nhìn thấy đưa con út hấp tấp của mình, nhanh chóng gọi cậu lại, "Ái chà" một tiếng, âm dương quái khí nói một câu: "Khách quý ôi khách quý, ban ngày không ở trong y quán làm việc, sao lại nguyện ý về nhà nha?"
"Có phải y quán mở không nổi? Phải tìm nương nhận thua rồi?"
Tiết Thanh Linh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Nương, con có thể cho y quán tiếp tục mở cửa."
"Tiếp tục mở cửa? Dựa vào cái gì tiếp tục?" Liễu Ngọc Chỉ cười lạnh một tiếng, móc ra tấm giấy nợ trong tay áo, phe phẩy trước mặt Tiết Thanh Linh, tận lực để cậu nhìn rõ dấu tay màu đỏ trên mặt giấy, đồng thời giễu cợt nói: "Bằng cách nấu cháo sao? Ha, con mở y quán, không phải phường cháo. Tiểu Linh nhi, đừng cậy mạnh, y quán kia của con đại phu còn không có, dựa vào cái gì tiếp tục mở?"
"Cũng đừng trách nương nói thẳng, con ở phương diện học y chính là đồ đầu đất, đốt mấy cuốn y thư kia đi đi. Con a, coi như là đời sau, kiếp sau sau nữa, cũng không trị bệnh cho ai được đâu. Ngoan, chịu thua với nương, cũng là miễn cho con phải chịu khổ nấu cháo."
Tiết Thanh Linh nghiêng đầu qua một bên, nhẹ hừ một tiếng.
"Được thôi, con cứ cứng đầu, cứ bướng bỉnh đi. Nương ngược lại muốn xem con còn có thể bướng đến bao giờ." Liễu Ngọc Chỉ cũng hừ lạnh một tiếng, phất phất ông tay áo ra ngoài làm việc, hiện tại tháng này chính là thời điểm buôn bán lá trà bận rộn nhất.
Tiết Thanh Linh bị mẹ ruột tạt cho gáo nước lạnh, tức giận luẩn quẩn một vòng trong hoa viên nhỏ xong liền chạy đến phòng trà trân quý của nương cậu Liễu Ngọc Chỉ, tay không vốc một nắm Kỷ Phương Bích trà đỉnh cấp đi luôn. Trà Kỷ Phương Bích trước khi mưa là lá trà cực phẩm của Lâm An, mà vốc trà trong tay cậu càng là cực phẩm của cực phẩm, là từ mấy cây trà xanh ngọc hái xuống. Bên trong vườn trà nhà bọn họ một năm chỉ hái được hai mươi tám lạng, giá trị không nhỏ.
Nương cậu coi lá trà này như bảo bối, không dễ cho phép ai chạm vào, cũng là do trong kho nhập thêm trà mới, Tiết Thanh Linh mới có thể lợi dụng sơ hở.
Tiết Thanh Linh đem lá trà bỏ vào túi tiền sạch sẽ màu trắng, chân bước vội rời khỏi Tiết phủ, liền đi đến Hồi Xuân đường.
Đến hậu viện Hồi Xuân đường, Tiết Thanh Linh bất ngờ phát hiện Tiểu Thương thế mà lại đứng trên một gốc hoa quế. Đã lâu không gặp nhưng hùng ưng màu trắng này vẫn giữ nguyên bộ dáng oai hùng bất phàm, thoạt nhìn rất thông minh và có tinh thần.
Bạch ưng trên cây hoa quế gặp được Tiết Thanh Linh, kêu lên một tiếng mừng rỡ, ngay cả ngọn cây cũng không thèm ngậm nữa, mười phần hưng phấn từ trên cây vỗ cánh, hướng về chỗ Tiết Thanh Linh mà sà xuống.
Tiểu Thương hạ xuống mặt đất phía trước Tiết Thanh Linh, Tiết Thanh Linh ngồi xổm xuống đưa tay ra, mà cái con bạch ưng không có liêm sỉ kia liền vươn tới thân mật cà cà mu bàn tay cậu. Tiết Thanh Linh vuốt ve lông vũ trắng như tuyết của nó, rất cao hứng hỏi: "Đang tìm chủ nhân của ngươi sao? Chủ nhân của ngươi đang ngủ rồi, chúng ta không nên quấy rầy hắn. Đúng rồi, ngươi đói bụng có phải không?"
Tiểu Thương vỗ mạnh hai cánh của mình, chỉ cần có thịt ăn, nó mới thèm đi chăm lo chủ nhân mình khối ý.
Tiết Thanh Linh tìm chút thịt ba chỉ tới đút cho Tiểu Thương. Tiểu Thương đắc ý ăn hết hai cân thịt, khoái hoạt tựa thần tiên, ăn xong liền bay mất, đi thăm thú dã cảnh bên ngoài.
Đút thịt cho Tiểu Thương xong, nguyên liệu nấu ăn cần chuẩn bị cũng đã sắp xếp đầy đủ trong phòng bếp ở hậu viện y quán, Tiết Thanh Linh rửa sạch tay, đổi một bộ quần áo thuận tiện, vén tay áo lên, bắt đầu nấu ăn.
Đây là lần đầu tiên cậu làm nhiều món ăn như thế, có chút khiêu chiến.
Trước đây Tiết Thanh Linh nhiều nhất cũng chỉ là tình cờ làm một hai món ăn, còn chưa từng một mình chuẩn bị đầy đủ một bàn tiệc bao giờ.
Bữa tiệc này nói phức tạp song cũng không tính là cực kỳ phức tạp cho lắm. Trà trước bữa cơm chính là trà Kỷ Phương Bích hàng đầu mà Tiết Thanh Linh thó trộm đi từ chỗ mẫu thân mình. Tiếp là bốn món điểm tâm: đậu phộng mật ong, bánh hạt sen, bánh mứt táo cùng bánh rau cải. Đậu phộng mật ong là trong nhà có sẵn, bánh hạt sen và bánh mứt táo Tiết Thanh Linh vô cùng am hiểu cách làm, dễ dàng cho vào lồng hấp. Mặt khác bánh rau cải dùng rau cải mới nhổ từ trong nhà của một hạ nhân y quán.
Trước đây Tiết Thanh Linh còn dự trữ không ít mứt quả, mứt long nhãn, thanh mai, anh đào ba vị hợp lại thành một đĩa, thêm một đĩa nhỏ tỏi đường cùng củ cải muối tương để khai vị.
Còn một nồi canh cá trân châu cần nấu trước, còn một nồi cháo gạo đen cần đun nhỏ lửa. May mà y quán bọn họ vì nấu dược sắc thuốc nên các loại lò nhỏ đều không thiếu.
Món ăn chính là gà huân lá trà, tôm nõn trà xanh, sủi cảo lá trà, súp cá hoa quế, cá chép kho, thịt viên ba chỉ cộng thêm một đĩa ốc xào. Các món rau theo mùa có măng xuân om dầu, đậu phụ hương xuân, đậu hà lan xào, rau diếp xào, mấy món nhỏ khác như mộc nhĩ xào. Đếm một chút có hơn mười món ăn, bắt tay vào làm không có gì phiền phức. Tiết Thanh Linh đối với phối hợp dược liệu khống chế rất tốt, đối với nguyên liệu nấu ăn khống chế càng tốt hơn. Mấy món ăn cũng lúc tiến hành, tận dụng thời gian cực kỳ hoàn hảo.
Bùi Sơ nặng nề ngủ hơn nửa ngày, mơ một rất mộng dài thiệt dài. Trong mơ đa số đều là những cảnh tượng nhỏ vụn rời rạc, một chốc mơ thấy đã đến Vạn Hoa cốc, chốc lại tới rừng đào ngoài thành Phú Dương. Cảnh cuối cùng trước khi tỉnh lại là một người có ống tay áo mang theo hoa văn hoa sen, vây quanh hắn không ngừng gọi tên món ăn... không ngừng gọi tên món ăn... không ngừng gọi tên món ăn...
Vì thế hắn bị đói bụng tỉnh.
Trên giường Bùi Sơ bỗng mở mắt ra, thời điểm lấy lại ý thức, hắn lập tức ngửi thấy trong không khí trôi nổi từng trận mùi đồ ăn thơm nồng nặc. Mùi thơm thức ăn từ bên ngoài bay vào phòng, khi thì đậm, khi thì nhạt, mùi thơm câu nhân muốn chết như tre già măng mọc nhiệt liệt nhào tới trước mặt hắn.