Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 603: Chúc mừng Cố chân nhân




Còn chưa đi ra khỏi Liên Sơn đã gặp phải một đám sơn tặc, khiến cho hắn cận kề cái chết. Suốt chặng đường cẩn thận từng li từng tí, vì kiếm tiền nên không thể không mạo hiểm đủ loại nguy hiểm, đắc tội quái vật lớn giống như Liễu gia…

Hiện giờ, đã hơn một năm trôi qua, hắn đã đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới này.

Rất nhiều võ giả ở đây, có Thiên Nhân, có Thần Thông cảnh, có thế gia đại tộc, có danh môn đại phái, có người trong hoàng thất…

Cho dù tình nguyện hay không thì khi ở trước mặt hắn, những người này đều phải cúi cái đầu cao quý xuống, để tỏ vẻ tôn kính.

Hôm nay hắn chính là người đệ nhất của Đại Chu, thậm chí là của toàn bộ Thần Châu đại lục.

Thành tựu của hắn đã vượt qua tổ sư của Đạo môn ngày xưa, còn có Hạ đế nhân vật hai nhân vật đặc biệt này.

Cố Dương thoáng nhìn bọn họ, khẽ gật đầu, mang theo các nàng Tô Thanh Chỉ rời khỏi nơi đây.

Hắn vừa đi, đám người cũng tan tác theo, nhưng vẫn có một số người lưu lại tại chỗ, hưng phấn thảo luận việc trọng đại này.

“Hai vị tiền bối.”

Cố Dương đưa các nàng Tô Thanh Chỉ trở về Thủy Nguyệt động thiên xong, bản thân lưu lại Văn viện, đi đến một viện nhỏ, chính là chỗ Cao Phàm và Vũ Nhị ở lại.

Hai vị tiền bối này đều cho hắn không ít trợ giúp, hiện giờ đã đến lúc báo đáp lại bọn họ.

Cao Phàm và Vũ Nhị nhìn thấy hắn, vẻ mặt đều hơi phức tạp, “Không ngờ rằng, ngươi bước ra một bước này nhanh như vậy. Ta vốn cho rằng ít nhất phải trên trăm năm.”

“Ngươi tiểu tử này không cẩn thận tu luyện đi, tới tìm hai lão bất tử chúng ta làm cái gì? Đi đi, nên làm cái gì thì làm đi. Ta không có yêu cầu gì khác, chi hy vọng có một ngày ngươi có thể hoàn thiện Thiên Vấn Cửu Đao là được rồi.”

Cố Dương thấy Vũ Nhị không kiên nhẫn đuổi mình đi, đại khái có thể đoán được tâm tư của hắn.

Chỉ sợ thời gian của hắn đã không còn nhiều nữa rồi.

Trạng thái của Vũ Nhị giờ phút này là không bình thường. Hắn vốn nên bị Hồng Nguyệt Đại Thánh giết chết từ mười chín năm trước, không biết dùng phương pháp gì đã tránh thoát được một kiếp, nhưng lại không có bất cứ lực lượng gì mang theo trên người.

Những năm này hắn đi theo hậu bối Lăng Linh này, trừ bỏ chỉ điểm tu vi ra thì không giúp đỡ được gì cả.

Nhưng mà chính vì có vị này đã từng là cường giả Bất Lậu cảnh nên Lăng Linh mới có thể tránh đi đủ loại nguy hiểm, thuận lợi trưởng thành lên.

Hiện giờ Lăng Linh đã đột phá đến Thần Thông cảnh, lại có Cố Dương ở bên, ngày sau cho dù xây dựng lại Vũ gia hay tìm Xích Minh thiên tôn và Hồng Nguyệt Đại Thánh để báo thù rửa hận đều không còn là việc khó.

Tâm nguyện của Vũ Nhị đã xong, lòng không còn băn khoăn, sinh mệnh cũng sắp đi đến tận cùng.

Những năm này hắn vẫn luôn dựa vào một hơi trong lồng ngực nên mới kiên trì được đến bây giờ.

Ngay tại mấy ngày qua, hắn chứng kiến Cố Dương đột phá đến Động Hư cảnh, từ trong thiên đạo hiển hóa đã ngộ ra con đường Thiên Nhân.

Đáng tiếc, hắn đã không còn có một tia tu vi nào trong người, cho dù có lĩnh ngộ cũng không thể đột phá được.

Cái gọi là, sớm sáng tỏ, đến chết cũng cam.

Sau khi Vũ Nhị ngộ ra con đường Thiên Nhân, đột nhiên ý thức được đại nạn của mình đã giáng xuống.

Hắn không muốn để cho Cố Dương và Lăng Linh biết, nên giở trò trẻ con, định đuổi Cố Dương đi, để tránh bị tiểu tử này phát hiện ra.

Tính ra cũng là một kỳ vọng nho nhỏ.

Về phần chuyện báo thù, cho dù hắn không đề cập đến thì Cố Dương cũng nhất định sẽ đi làm, ngược lại không cần cố tình nhắc đến.

Trên thực tế, sau khi Cố Dương đột phá đến Thiên Nhân đã chưa hề gặp Vũ Nhị.

Lúc này gặp mặt đã nhìn ra được Vũ Nhị không ổn, sinh mệnh lực của hắn còn mỏng manh hơn cả thây khô ở dưới lòng đất trong hoàng cung, bất cứ lúc nào đều có thể tắt.

Bổn nguyên của hắn gần như khô kiệt, giống như một hoạt tử nhân, thuần túy dựa vào lực lượng của nguyên thần để chống đỡ.

Nhưng mà, lập tức sẽ không chịu nổi nữa.

Hồng Nguyệt Đại Thánh!

Cố Dương biết, năm đó kẻ ra tay đối phó với Vũ Nhị chính là Hồng Nguyệt Đại Thánh.

Nếu như hai người có cảnh giới ngang nhau, Vũ Nhị thua, đó là tài nghệ không bằng người, không có gì hay để oán giận, nhưng Hồng Nguyệt Đại Thánh ỷ lớn hiếp nhỏ, chuyện này không thể nào nói nổi.

Hắn nhìn thấu tâm tình của Vũ Nhị giờ phút này, nói, “Chẳng lẽ ngươi không muốn tự mình báo thù sao? Nhớ năm đó ngươi là Vũ Thắng Thiên nổi danh cùng với Tần Vũ, Thiên Vấn Cửu Đao từ xưa đến nay chưa từng có ai đỡ được ba đao. Ngươi cứ cam tâm biến mất như vậy, để cho người khác báo thù thay ngươi sao?”

Cao Phàm ở bên cạnh nghe ra được ý ở ngoài lời của hắn, quay đầu sang nhìn về phía Vũ Nhị, vẻ mặt hơi kinh ngạc, lại hơi thương cảm.

Trong khoảng thời gian này, hai lão già bọn họ lăn lộn với nhau, mới nghe được tình huống của Vũ Nhị như vậy, tự nhiên khổ sở.

Vũ Nhị trợn mắt nhìn hắn, thở dài, “Chết sống có số, ngươi tiểu tử này việc gì phải vạch trần ra chứ, để cho ta trước khi chết còn sống không yên.”

Cố Dương nói, “Tuy rằng vết thương của ngươi nặng, nhưng cũng không phải không có đường sống nào, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có muốn sống không? Muốn đột phá đến Thiên Nhân cảnh, tự mình báo thù diệt cả nhà Vũ gia năm đó về phía mấy người Hồng Nguyệt Đại Thánh, Xích Minh thiên tôn không?”

Đầu tiên Vũ Nhị ngẩn ra, sau đó ánh mắt hơi đục ngầu trở nên sắc bén.

Ai mà không muốn chứ?

Năm đó hắn cũng là kỳ tài tuyệt thế, là cường giả được công nhận có thể sánh vai với Tần Vũ, kiêu căng ngạo mạn, trong thiên hạ, người có thể lọt vào tầm mắt của hắn cũng chỉ có vài người mà thôi.

Nhưng mà sau khi gặp đại nạn, biến thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, tham vọng cỡ nào đều đã sớm tiêu tan sạch sẽ.

Tất cả đều là số mệnh.

Nếu như đổi lại là bất cứ kẻ nào khác nói ra lời này, hắn đều sẽ không để tâm.

Nhưng nếu như là Cố Dương nói ra lời này, tiểu tử này liên tiếp phá vỡ lẽ thường và nhận thức của mọi người, làm được chuyện hoàn toàn không thể nào làm được.

Đây là một ẩn số dị thường.

Hắn nói có một đường sống, có lẽ thật sự có thể có một đường sống.

Sóng lòng Vũ Nhị sôi sục, lúc này cuối cùng hắn đã có được một ít phong thái của Vũ Thắng Thiên năm đó.