Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 602: Thiên đạo sống lại (2)




Nó là kẻ đã nhìn Cố Dương từng bước lớn lên, từ Phàm cảnh đến Nhân Tiên nhị giai hiện giờ, chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi.

Nó đánh ngủ gật đã không chỉ vài năm.

“Rốt cuộc kẻ này là đường lui do ai để lại đây?”

Trong lòng Xích Minh thiên tôn lóe lên một cái tên, tuy nhiên lại cảm thấy không giống.

Trên người Cố Dương có bóng dáng của Phượng Hoàng kia, có bóng dáng của thiên đình, cũng có bóng dáng của Hắc đế. Thậm chí còn có bóng dáng của Nhân Hoàng…

Nhưng mà cảm giác lại không phải là bút tích của bọn họ.

Bởi vì rất rõ ràng.

Cho dù là bút tích của ai, một chuyến này khiến vận mệnh của thế giới này trượt về phương hướng không thể đoán trước được.

Nói thật, nó bỏ bao công sức hơn một ngàn năm, bố trí quân cờ đông đảo, mắt thấy sẽ chuyển động rồi, bị một phen như vậy, tất cả mưu toan đều thành công cốc.

Nó hận không thể xuất ra chân thân, bóp chết tiểu tử kia, nhưng nó nhịn lại.

Không nói đến có thể làm được hay không, cho dù có thể, nó cũng sẽ không thể làm như vậy.

Nó rất rõ ràng, sau khi tiểu tử này kích hoạt thiên đạo rồi thì chính là nhân vật chính của trời đất nơi này, bất cứ kẻ nào đối nghịch với hắn đều sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

Sau khi thiên đạo hồi phục, cái gọi là số mệnh này sẽ trở thành thứ không nhìn thấy nhưng có thể lần mò ra được. Nhưng mà không sao, sẽ luôn có người mất đi lý trí, sẽ đến gây phiền phức cho hắn.

Hóa thân của Xích Minh thiên tôn thu hồi ánh mắt, thân hình biến mất.

Bên kia còn có hai bóng dáng xuất hiện trên đám mây, chính là hai vị Đại Thánh của Tam Thánh môn.

“Động Hư ——”

Hồng Nguyệt Đại Thánh mặc một chiếc váy dài màu hồng đào rít lên nói, “Tiểu tử này sẽ không phải thật sự là đế quân đấy chứ?”

Không có ai trả lời nàng, Thanh Ngọc Đại Thánh có vẻ mặt ngưng trọng.

Các nàng đều là người đã tự mình trải qua hai trận đại kiếp nạn trước, tự nhiên biết thiên đạo hồi phục đến mức độ này, tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.

Lần trước khi thiên đạo mới vừa hồi phục, các đại năng Thượng Cổ vẫn còn đang ngủ say trên tận cùng hư không chưa chắc sẽ có cảm giác gì.

Nhưng hiện giờ thiên đạo chính thức sống lại, một phần đại năng nhất định sẽ có cảm ứng, phái thuộc hạ về, kiểm tra thực hư.

Một Dao Trì tiên cung đã đủ để khiến cho các nàng đau đầu, về sau tam giới sẽ trở nên vô cùng náo nhiệt.

Còn về phần Cố Dương có phải là đế quân hay không đã không quan trọng.

Tốc độ tu hành nhanh chóng của người này quả thật đến mức khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, cho dù không phải là đế quân, lai lịch cũng tuyệt đối không đơn giản, không phải là người các nàng trêu chọc được.

Trong Dao Trì tiên cung đang ẩn nấp ở nơi tận cùng hư không.

Trong một cung điện nào đó, Lục Anh đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, trước mặt là mấy tấm gương, trên đó là khẩu quyết công pháp huyền ảo.

Nàng đang tìm hiểu một loại thần thông uy lực lớn nào đó.

Đột nhiên, nàng cảm thấy nguyên thần có một cảm giác cực kỳ linh động, giống như tránh thoát khỏi trói buộc. Tâm niệm vừa động, lại đã khôi phục đến tu vi Nhân Tiên nhị giai.

“Hả?”

Nàng hơi kinh hãi, cẩn thận lĩnh hội, lập tức phát hiện không đúng.

Thiên đạo thế mà lại đã sống lại.

Tại sao có thể như vậy?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi xác định không lầm, nàng không khỏi giật nảy cả mình.

Dựa theo kinh nghiệm lần trước, không phải hai năm sau thì thiên đạo mới có thể xuất hiện lần nữa sao?

Vì sao lần này lại nhanh như vậy?

Trong lòng Lục Anh hơi bất an, biết nhân gian nhất định đã xuất hiện biến cố lớn lao nào đó.

“Tư Thần!”

Nàng quyết định phái người đi thăm dò, nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thiên đạo sống lại, ảnh hưởng tạo ra không chỉ giới hạn trong Thần Đô, cũng không chỉ có ở Thần Châu đại lục, kể cả Tây Đê đại lục ở phía xa cách không biết bao nhiêu vạn dặm, còn có mỗi một góc của thế giới này đều cảm ứng được.

Kể cả các tu sĩ của ba mươi ba thiên cũng đều cảm nhận được sự biến hóa của thiên đạo.

Mà người gây nên tất cả, lúc này đang quá chú tâm đắm chìm vào trong biến hóa của thiên đạo, mỗi thời mỗi khắc đều có được thu hoạch vĩ đại.

Đây là chỗ tốt của người đầu tiên đột phá, có thể tận mắt chứng nhận, thiên đạo từ một hạt giống mọc rễ nảy mầm đến khỏe mạnh trưởng thành như thế nào. Quá trình này từ một đến hai này là cơ hội mà vô số Kim Tiên đại năng đều tha thiết ước mơ.

Bữa tiệc lớn này kéo dài trong thời gian ước chừng mười ngày.

Trong mười ngày này, tất cả các võ giả nhận được tin tức đều lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến Thần Đô. Có thể tận mắt nhìn thấy thiên đạo hiển hóa sẽ có chỗ tốt cực lớn đối với tu hành của bản thân.

Đặc biệt là đối với võ giả Thần Thông cảnh.

Chỉ trong mười ngày này, không biết có bao nhiêu võ giả nhất phẩm đã bước qua ngưỡng cửa kia, đột phá đến Thần Thông cảnh.

Trong Thần Thông cảnh cũng có rất nhiều người đột phá cảnh giới, ít nhất có mười mấy người đột phá đến Pháp Lực cảnh.

Còn có hơn mười vị đột phá đến Bất Lậu cảnh.

Kể cả Thiên Nhân đều tăng thêm mấy vị.

Trừ bỏ Lê Uyên ra, còn có một vị của Lâm gia, một vị của Trần gia, ngoài ra còn có vài nhân vật đã dừng lại ở Bất Lậu cảnh không biết bao nhiêu năm.

Đây là kỳ tích chưa bao giờ có trên lịch sử võ đạo, lấy lực lượng của một người, khiến vô số võ giả chiếm được chỗ tốt vô cùng.

Người đang ở đây, cho dù là chín gia tộc lớn trong thiên hạ, mấy môn phái lớn, hoàng cung… người của tất cả các thế lực đều phải nhận nhân tình của hắn.

Cuối cùng, sau mười ngày, thiên đạo hiển hóa biến mất, tất cả lại khôi phục bình tĩnh.

Cố Dương cũng hoàn thành một bước cuối cùng, đến Động Hư cảnh.

Hắn mở to mắt, thấy phía dưới túm tụm đầy người, phần lớn đều là người không quen biết, cũng có một số ít là người quen.

Hắn còn chưa mở miệng, không biết ai ở phía dưới đã nói ra một câu, “Chúc mừng Cố chân nhân!”

Chân nhân là tôn xưng đối với Nhân Tiên vào thời cổ đại. Cũng là tôn xưng của cường giả Thiên Nhân thời đại này, dùng ở trường hợp này vừa vặn thích đáng.

Cố Dương không ngờ rằng nghênh đón hắn sẽ là trận thế như vậy, hồi tưởng lại hơn một năm trước, khi mới vừa rời khỏi Lưu gia thôn, hắn vẫn chỉ là một võ giả cửu phẩm nho nhỏ.