Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ

Chương 83






Huyền Mặc không nghe thấy tiếng gọi, mắt vẫn chăm chú nhìn thẳng vào yêu thú, hai tay chắp trước ngực miệng không ngừng nhẩm pháp chú. Xung quanh hắn từng đạo linh quang màu đỏ thẫm vây chặt lấy, cuồn cuộn truyền từ người sang phía Hỏa Ly.

Hỏa Ly đau đớn gào thét, điên cuồng đập tán loạn vào kết giới muốn xông ra ngoài, mỗi một lần phản kháng của Hỏa Ly, hai mày Huyền Mặc càng nhíu chặt, mặc kệ máu liên tục chảy từng giọt dài xuống đất, gân xanh nổi lên đầy trán hắn vẫn không ngừng nhẩm pháp chú.

Thẩm Xuyên thực sự không nhìn nổi cảnh này, dù biết hắn không nghe thấy vẫn gào khàn cả cổ: "Huyền Mặc, Huyền Mặc dừng lại đi!"

Thứ pháp chú Huyền Mặc dùng quá kì lạ, hai người cũng không biết là gì nhưng nhìn qua cũng đủ hiểu có điều chẳng lành. Dùng máu của quỷ tạo kết giới, sức mạnh đáng sợ như vậy còn không cho ai tiến đến gần, không lẽ Huyền Mặc muốn đồng quy vô tận với Hỏa Ly?!

Ý nghĩ này làm cả hai cuống cuồng hết cả lên, Yến Thanh Ngọc cũng không ngừng mắng chửi: "Khốn kiếp! Huyền Mặc có gì từ từ nói, Nhiễm Cảnh chúng ta bình tĩnh lại tìm cách giết là được mà, ngươi dừng tay lại trước đi!"

Trong mắt Thẩm Xuyên ngấn nước, chỉ mong suy đoán của họ nhầm lẫn. Thẩm Xuyên hai tay run run, muốn sờ lên kết giới, muốn xông vào trong đó đến gần Huyền Mặc nhưng kết giới còn không thể chạm, huống chi là vào trong.

"Huyền Mặc... đừng!"

Huyền Mặc dường như cũng linh cảm được có người đang gọi, hắn quay đầu qua nhìn Thẩm Xuyên. Ngay lập tức Thẩm Xuyên như có hi vọng liên tục khua tay loạn xạ gào lớn: "Huyền Mặc, Huyền Mặc mau ra đây với ta! Đừng làm như vậy, Nhiễm Cảnh kia không đáng để ngươi làm như thế đâu! Có gì chúng ta từ từ tìm cách được không? Ngươi không thể làm như vậy được, ta xin ngươi đấy mau ra ngoài đi..."

Nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Xuyên, Huyền Mặc luyến tiếc nhìn về phía cậu một hồi lâu, đôi mắt màu đen âm u như trời đêm không rõ cảm xúc. Nhưng chỉ cần như vậy Thẩm Xuyên cũng như có hy vọng, cùng Yến Thanh Ngọc liên tục khua tay múa chân gào lớn mặc cho hắn có nghe được hay không, Huyền Mặc chỉ dừng lại một lúc sau đó hai mắt rũ xuống, mỉm cười nhìn về phía Thẩm Xuyên môi mấp máy nói ra hai từ.

Tuy ở khoảng cách xa còn không nghe thấy, nhưng nhìn khẩu hình Thẩm Xuyên cũng đủ nhận ra.

Xin lỗi.

Hắn nói xin lỗi!

Thẩm Xuyên chết sững không tin vào mắt mình. Không phải, không phải đâu, sao hắn phải xin lỗi, xin lỗi gì cơ chứ?

Nước mắt Thẩm Xuyên rơi xuống, hiện tại cậu rất sợ hãi, mặc kệ kết giới kia có lợi hại, Thẩm Xuyên vẫn cứ lao lên lại bị nó đánh bật ra ngoài. Cứ thế vài lần đến mức gần như không đứng dậy.

Yến Thanh Ngọc hết nhìn nổi mới khống chế Thẩm Xuyên đứng yên một chỗ.

Thẩm Xuyên giãy giụa, cậu không muốn dừng, cậu phải vào trong đó. Cậu phải giữ hắn lại, Thẩm Xuyên nghẹn ngào khóc nấc lên.

"Huyền Mặc... Huyền Mặc!"

Huyền Mặc sau lúc đó không còn quay về phía này nhìn thêm một lần nào, thân thể hắn lơ lửng trên không trung, vạt áo liên tục tung bay. Bàn tay của hắn lại di chuyển, Huyền Mặc lần nữa cắn lên đầu hai ngón chỏ, dùng một chiêu hất máu của mình về phía Hỏa Ly.

Hỏa Ly kêu há hốc miệng kêu gào thảm thiết trong miệng liên tục tràn ra tia lửa, pháp trận trùng sinh bên trong cũng đã bị dẫm cho vỡ nát. Cái gì mà mở ra thời không trở về quá khứ gì đó, tất cả đã tan tành!

Bàn tay của Huyền Mặc lại đưa sang hai bên, trong tình thế nguy cấp, xung quanh toàn là bùa khí bao vây, hắn lại trông thật bình thản.

Đột nhiên Huyền Mặc mở lớn hai mắt, không một chút do dự dùng Đoạn Mạch kiếm lao thẳng về phía Hỏa Ly.

Xung quanh 'đùng' vang lên một tiếng nổ lớn, trời đất như rung chuyển cũng may vách đá này rất chắc không dễ bị sụp đổ. Kết giới vỡ nát, Thẩm Xuyên cùng Yến Thanh Ngọc cũng bị sức mạnh này hất ra xa. Yến Thanh Ngọc đầu đập vào vách đá bất tỉnh nhân sự.

Trong không trung lập tức có thứ gì đó tanh tưởi ào ào rơi xuống, Thẩm Xuyên mở mắt ra nhìn chỉ nhìn thấy bốn phía là những miếng thịt nát, một màu máu đỏ tươi nhuốm khắp hang động, Hỏa Ly bị nổ tung rồi!

Cả người Thẩm Xuyên run lên, mặc kệ bản thân bị máu tưới lên có bao nhiêu phần thảm hại, mặc kệ thương tích trên người vội vàng ngồi dậy bò loạn xạ tìm trên đất, miệng không ngừng kêu: "Huyền Mặc... Huyền Mặc ngươi ở đâu?"

"Huyền Mặc người trả lời ta đi..."

"Ngươi nói gì đi chứ."

"Đừng làm vậy với ta..."

Thẩm Xuyên nửa quỳ tay khua khua bới từng vũng máu trên mặt đất, nơi này rất lớn Thẩm Xuyên hai gối lê đi khiến y phục dần rách nát. Máu Hỏa Ly trên người cũng dần khô cứng, nhưng ngoài những mảnh thịt tan tác của Hỏa Ly ra đều không thấy thêm thứ gì cả, cũng không biết nên vui hay nên buồn nhưng không tìm thấy thấy thi thể của hắn.

"May quá Hỏa Ly chết rồi Nhiễm Cảnh chết rồi!" Đột nhiên phía xa có tiếng ồn ào, Thẩm Xuyên thất thần động tác ngừng lại từ từ ngẩng đầu lên.

Quên mất ở đây còn có người.

Thì ra là đám tu sĩ đã tự cởi trói cho mình từ lúc nào, sau câu nói đó là tiếng thở phào nhẹ nhõm và tiếng cười khẽ vang lên. Thẩm Xuyên siết chặt tay lại hai tai như ù đi.

Huyền Mặc tìm không thấy, tại sao chúng lại còn có thể cười? Tại sao chứ?

Chuyện này đáng cười lắm sao? Đáng vui lắm à?!

Vì hắn là quỷ nên có chết hay không cũng không ai quan tâm đúng không?!

Mắt Thẩm Xuyên hơi nheo lại, màu xanh sáng trong tròng mắt lại dần sáng lên, mang theo ngàn tia lãnh khốc. Thẩm Xuyên cả người từ đầu đến chân đều là máu, cậu từ từ dứng dậy tiến về phía đám tu sĩ. Có lẽ đang chìm trong vui vẻ nên đám tu sĩ không cảm nhận được có gì bất thường, mãi đến khi có một tiểu muội bị bộ dạng của Thẩm Xuyên dọa sợ hét lên, họ mới nhận ra đã có người tiến đến bên cạnh từ lúc nào, đám tu sĩ lập tức im bặt.

Mọi chuyện từ đầu tới cuối họ đều chứng kiến, cũng hiểu rõ được phần nào, nghĩ Thẩm Xuyên là đang đau thương vì cái chết của Huyền Mặc, một trong số đám tu sĩ đó mạnh dạn tiến lên an ủi: "Vị tiền bối này... người đừng có đau buồn quá, dù bằng hữu của người đã chết nhưng ngài ấy không phải đã cứu được rất nhiều người sao, đáng nhẽ người nên...A!"

Tu sĩ chưa nói hết câu đã bị Thẩm Xuyên dùng tay bóp chặt lấy cổ, Thẩm Xuyên nhìn tu sĩ cười như điên dại: "Ta nên làm sao? Vui hả? Nhìn thấy người ta yêu nhất không còn thì nên vui hả?!"