Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ

Chương 82






Tử Linh Lan lại chĩa thẳng kiếm về phía Thẩm Xuyên gằn giọng: "Hôm nay ta chỉ cần giết một mình hắn! Thẩm Xuyên tất cả là do ngươi, nếu không có ngươi ta cũng không biến thành cái bộ dạng ngày hôm nay, đáng nhẽ ngươi nên chết từ lâu rồi, đáng nhẽ ngươi không nên xuất hiện trên đời này!"

"Vậy nên... ngươi đi chết đi!" Nói rồi Tử Linh Lan dơ cao kiếm lên đâm mạnh về phía Thẩm Xuyên, Thẩm Xuyên bị thương không thể đỡ nổi một chiêu chỉ có thể nhắm mắt lại mặc số phận.

Có tiếng binh khí va chạm lạnh lẽo vang lên, Thẩm Xuyên mở mắt chỉ thấy Ngọc Tịnh Yên ánh u uất, tay cầm trên tay thanh kiếm chĩa thẳng về phía Tử Linh Lan.

Tử Linh Lan hơi hoảng hốt, không nghĩ Ngọc Tịnh Yên lại dám làm như vậy. Khuôn mặt cứng ngắc, một lúc sau mới bật cười.

"Không ngờ muội dám chĩa kiếm vào ta!"

Ngọc Tịnh Yên siết chặt tay nước mắt trên mặt đã khô, hiện tại trưng ra vẻ mặt không có cảm xúc.

"Ta đã nói... Tỷ dừng lại rồi cơ mà!"

Tiếng Ngọc Tịnh Yên rất lớn, lớn đến mức tất cả những người có mặt trong đây đều thoáng giật mình.

Tử Linh Lan là người ngạc nhiên hơn bất kì ai, không ngờ con thỏ mà mình nuôi đã đủ lông đủ cánh, cũng biết cắn người.

Như vậy cũng tốt, trải qua chuyện này có một bài học đáng nhớ sẽ trưởng thành hơn, sau này cũng không cần lo lắng nhiều nữa.

"Vậy thì muội muội... Hôm nay chúng ta thử xem ai bại dưới tay ai!"

Dứt lời là những đường kiếm liên tục tung ra, Thẩm xuyên và Yến Thanh Ngọc lo lắng không ngừng quan sát, Tử Linh Lan có thể đã được Nhiễm Cảnh giúp từ trước, pháp lực cao hơn hẳn Ngọc Tịnh Yên. Ả ta ra chiêu nào cũng là đoạt mạng, Ngọc Tịnh Yên cố gắng lắm mới miễn cưỡng tránh né được.

"Nhóc con cẩn thận!" Yến Thanh Ngọc cố gượng dậy đi về bướng bên này, lâu lâu lên tiếng nhắc nhở.

Ngọc Tịnh Yên không dám một chút lơ là, cô đỡ trượt một kiếm vội vàng lùi về sau vài bước. Tử Linh Lan ánh mắt lãnh đạm lao về phía trước, mũi kiếm đâm thẳng đến Ngọc Tịnh Yên.

Ngọc Tịnh Yên nâng kiếm của mình lên, vốn dĩ chiêu này cô có thể đỡ được, nhưng khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tử Linh Lan khóe môi bỗng mỉm cười, thu tay lại.

Cô thực sự muốn cá cược.

Ngọc Tịnh Yên từ từ nhắm mắt lại.

"Phập" một tiếng thanh kiếm của Tử Linh Lan một đường xuyên qua người.

Tất cả đều như chết sững, một lúc sau mới nghe tiếng hét thất thanh.

"Nhóc con!"

"Tiểu Yên!"

Tử Linh Lan mở to mắt run run nhìn thanh kiếm trong tay. Ả liên tục lắc đầu lùi lại đằng sau một bước rồi gục xuống đất, vậy mà trên mặt lại rơi xuống hai hàng nước mắt.

"Yên Nhi... Tại sao... tại sao muội..."

Ngọc Tịnh Yên gượng cười, ánh mắt đau thương nhìn về phía Tử Linh Lan.

"Tỷ thật là vô tình..."

Ngọc Tịnh Yên khẽ nhắm mặt lại mặc kệ hàng lệ trên mặt cô ngã xuống. Thẩm Xuyên giờ mới bình tĩnh lại vội ôm lấy cô vào lòng, lúc này Yến Thanh Ngọc cũng vừa đến. Hắn gục xuống, thất thần nhìn thân thể đầy máu của Ngọc Tịnh Yên, bàn tay run run không dám chạm vào, cổ họng vang lên một thứ âm thanh khàn đặc: "Nhóc... nhóc con!"

"Tiểu Yên..."

Mặc kệ hai người bên cạnh, Ngọc Tịnh Yên nhìn về phí Tử Linh Lan đang hoảng loạn cách không xa, cô cười nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ... hôm trước muội đến nhân gian nhìn thấy một loài hoa thật đẹp, hỏi ra mới biết hóa ra nó tên Tử Linh Lan, bảo sao đẹp vậy hóa ra là giống tên với tỷ... thật đẹp."

"Linh Lan... Linh Lan cái tên thật dễ nghe... muội rất thích. Trong lòng muội tỷ là người dịu dàng nhất, tốt nhất... mãi không thay đổi."

Tử Linh Lan chết lặng không nói nên lời, mỗi một lời Ngọc Tịnh Yên nói ra đều làm bản thân ả đau đến quằn quại.

Không đâu... Ta không tốt, không tốt một chút nào. Sao muội lại ngốc vậy chứ, sao lại không tránh đi. Sao lại... quen một người như ta!

Ngọc Tịnh Yên hơi nhắm mắt lại, giọt nước mắt lại rơi xuống cầm lấy tay Thẩm Xuyên nói: "Tiểu Xuyên ngươi xem đi, ta so với ngươi còn xui xẻo hơn nhiều..."

Thẩm Xuyên không nói một lời nghẹn ngào cúi đầu xuống. Yến Thanh Ngọc cầm lấy tay Ngọc Tịnh Yên gọi: "Nhóc con muội sẽ không sao đâu, muội sẽ không có chuyện gì đâu đừng nói nữa!"

"À... Yến ca ca, còn huynh nữa. Huynh không thích ta, thì ta sống hay chết huynh cũng đâu cần tỏ vẻ đau lòng như vậy, huynh như vậy ta lại ảo tưởng huynh thích ta đấy."

Yến Thanh Ngọc khóe môi mấp máy muốn nói rồi lại thôi, trái lại Ngọc Tịnh Yên lại mỉm cười: "Huynh không cần phải làm khó mình, ta cũng đâu có ép huynh nói thích ta đâu, chỉ là..."

"Chỉ là... nếu có kiếp sau huynh thích ta được không?"

"Ta xin lỗi." Yến Thanh Ngọc rũ hai mắt xuống, ngập ngừng một lúc rồi mới trả lời: "Ta không thể vào luân hồi, không được đầu thai chuyển thế, cho nên chuyện kiếp sau không thể hứa với muội được."

"Huynh thật là..." Ngọc Tịnh Yên muốn mắng người nhưng không còn sức, mỗi một lời nói ra đã là cố gắng gượng.

"Muội sắp chết rồi. Đến nói dối một câu đơn giản như vậy huynh cũng không làm được."

"Xin lỗi..."

"Huynh không cần xin lỗi đâu, muội hiểu rồi. Cho dù có cố gắng đến đâu huynh không yêu là không yêu, muội không thể thay thế được người đó trong lòng huynh, muội biết mà... nhưng ai lại không muốn cho mình thêm một hy vọng đúng không? Dù chỉ là một chút... biết là không có kết quả vẫn muốn thử. Cũng giống như tỷ tỷ vậy..." Ngọc Tịnh Yên nhìn về phía Tử Linh Lan: "Tỷ ấy yêu Huyền Mặc nhưng Huyền Mặc chỉ yêu một mình Tiểu Xuyên, ta yêu huynh huynh cũng chỉ yêu một mình người đó... ta không dám trách huynh."

"Kiếp sau muội sẽ không như vậy nữa, không bám theo huynh cũng không thương, không yêu ai cả. Muội sẽ trở thành một cơn gió, muốn bay đến đâu thì đến, đi đâu thì đi, không yêu, không hận, không còn vướng mắc..."

Nói xong câu đó Ngọc Tịnh Yên buông tay Yến Thanh Ngọc ra hai mắt nhắm nghiền.

Trên đời này không phải cứ cố gắng trao hết tình cảm của mình ra sẽ được đáp lại.

Thứ đã không thuộc về mình dù có miễn cưỡng cũng không có kết quả, cứ cố chấp bám theo thứ tình cảm mơ hồ đó chỉ khiến người như rơi xuống vực sâu, càng cố chấp càng sâu, lâu dần không thể nào bước lên nổi.

Thẩm Xuyên vuốt ve gương mặt Ngọc Tịnh Yên nhẹ nhàng nói: "Phải rồi... kiếp sau muội sẽ là cơn gió, để cho người đời chỉ có thể cảm nhận lại không một ai có được. Tiểu Yên mệt rồi ngủ đi..."

"Yên Nhi...!" Tử Linh Lan thất thanh, ả tiến đến gần muốn chạm vào Ngọc Tịnh Yên. Nhưng chưa bước tới, trước ngực đã bị một bàn tay đâm xuyên qua, nàng nhìn bàn tay trên ngực mình rồi lại nhìn Yến Thanh Ngọc, hắn hai mắt đỏ ngầu rút tay ra. Trên người Tử Linh Lan lập tức xuất hiện một lỗ hổng lớn. Ả đau như vậy vẫn cố nhích dần về phía Ngọc Tịnh Yên.

Yến Thanh Ngọc nhìn vậy khinh thường nói: "Chính ngươi đã giết chết Yên Nhi còn đến gần muội ấy làm gì?"

Tử Linh Lan không quan tâm, vẫn cố gắng lê đến gần, mỗi một nơi ả lết qua đều để lại một vệt máu dài.

"Yên Nhi..." Tử Linh Lan gọi, bàn tay sắp chạm lấy vạt áo cô nhưng lại bị Yến Thanh Ngọc đạp ra xa không thể chạm đến.

Không phải vậy đâu, ả cũng không muốn Ngọc Tịnh Yên chết, tại sao cơ chứ? Yên Nhi là người duy nhất an ủi tâm hồn bị dày xéo đến tổn thương của ả suốt bao nhiêu năm, chính vì nụ cười tươi tắn vô lo vô nghĩ đó mới khiến ả phần nào thấy bình yên.

Ả không muốn Yên Nhi chết, không muốn đâu...

Nhưng tất cả đều đã muộn rồi, Tử Linh Lan nhìn bàn tay chỉ cách xa mình một chút, ả hết sức rồi đến nắm tay Yên Nhi lần cuối cũng không thể làm được.

"Xin lỗi..." Tử Linh Lan thì thào rồi gục xuống.

Vì Ngọc Tịnh Yên nên Thẩm Xuyên không hề để ý đến xung quanh, đột nhiên hang động sáng lên một màu đỏ tươi như máu. Thẩm Xuyên và Yến Thanh Ngọc lúc này mới hốt hoảng quay đầu nhìn lại, thấy Huyền Mặc đứng lơ lửng trên không, một bên tay của hắn máu chảy ròng ròng xuống đất. Thẩm Xuyên vội buông Ngọc Tịnh yên ra tập tễnh bước đến gần, nhưng tứ phía đã bị bao vây lại bằng kết giới đỏ rực. Thẩm Xuyên lo lắng nhìn Huyền Mặc bị vây lại cùng một chỗ với Hỏa Ly, cả hai đều dương cung bạt kiếm, Huyền Mặc không ngừng dùng máu của mình gia cố thêm kết giới, từng tầng từng tầng được phủ lên, ở bên ngoài không hề nghe thấy bất kì âm thanh nào phát ra.

Yến Thanh Ngọc vội lớn tiếng gọi: "Huyền Mặc ngươi định làm cái gì?"

Thẩm Xuyên vô vùng hoảng loạn, dùng tay định chạm vào kết giới nhưng nhanh chóng bị kết giới đánh bật lại, sức mạnh quá lớn Thẩm Xuyên vội ôm lấy ngực nôn ra một búng máu, nhưng vẫn kiên trì tiến lại thêm lần nữa, Thẩm Xuyên gào lớn: "Huyền Mặc... mau cho ta vào, Huyền Mặc!"