Chương 96: Kinh Động
Nhất Dạ Thiên Thu thần sắc đăm chiêu, khoé miệng mỉm cười nhìn Liễm Lăng, cái này không khỏi khiến vốn dĩ chắc kèo Liễm Lăng lộ ra rùng mình.
Giống như bị người bày kế !
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Thấy xung quanh hồ tám mươi mốt cây trận kỳ sao ?"
Liễm Lăng từ đầu đã phát giác, nhưng ngại hỏi ra, gật đầu nói phải.
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Bằng tu vi Yêu Tinh của ta không có cách thôi động trận này, nhưng một vị Yêu Tướng hẳn là tạm chấp nhận được đi. Đường Chủ không ngại giúp ta một tay ?"
Liễm Lăng chau mày, nói: "Đây là trận gì ?"
"Cũng không giấu gì Đường Chủ, đây là Hoán Linh đại trận. Một khi trận thành sẽ tự khắc kèo về linh khí, chủ yếu dùng để tu luyện hoặc là luyện đan."
Liễm Lăng không hiểu: "Hoán Linh đại trận như ta nhớ không lầm, chính là do bảy bảy bốn mươi chín mai trận kỳ làm chủ vật liệu, ở đây làm sao lại là chín chín tám mươi mốt cây ?"
"Ha hả ! Thiên hạ kỳ bí nhiều không xuể, ngươi biết được chưa hẳn là đủ, thậm chí cổ sử nhắc đến cũng chưa chắc đúng. Được rồi, dùng tinh thần lực của ngươi theo ta bày trận a."
Nhất Dạ Thiên Thu rót hai ly Mai Khôi Lộ trên bàn ngọc, một cho hắn, một đưa Liễm Lăng. Mà Liễm Hi thì được căn dặn hộ pháp không để ai làm phiền, ảnh hưởng đến hai người bọn họ.
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Ta cần Đường Chủ nhắm mắt lại, làm theo chỉ dẫn của ta."
Liễm Lăng gật đầu, nghiêm túc thực hiện theo.
"Tĩnh khí ngưng thần, tự hình dung ra hậu phủ, nhớ kĩ Dạ Tĩnh hình dáng. Nắm rõ tám mươi mốt cây trận kỳ ở từng phương vị, nhớ rõ đình hồ tại trung tâm."
"Lấy đình hồ làm trận nhãn, lấy trận kỳ làm vật liệu. Bắt đầu từ bốn hướng đông tây nam bắc, mỗi một hướng đánh dấu hai mươi cây trận kỳ, tổng cộng bốn hướng là tám mươi cây. Cây trận kỳ cuối cùng nằm trên đỉnh của đình hồ, là cây thứ tám mươi mốt, nhưng ngươi phải nhớ trận nhãn là toàn bộ đình hồ, mà không phải cây thứ tám mươi mốt kia."
Liễm Lăng nhè nhẹ gật đầu, Nhất Dạ Thiên Thu nói tiếp: "Tốt lắm."
"Tiếp theo đến niệm, lặp lại lời ta."
"Cửu cửu thập bát nhất, bốn phương cực lạc đoài."
. . .
Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, trên trán Liễm Lăng phủ lấy một lớp mồ hôi, cũng là lúc này, hắn hô lớn: "Kết trận !"
Tinh thần lực cấp Yêu Tướng lấy đình hồ làm trung tâm, lan một vòng đi ra đến bờ hồ, khiến cho chín chín tám mươi mốt cây trận kỳ, bao quát cây kỳ trên đỉnh của đình hồ đều b·ốc c·háy hừng hực trong gió.
Linh khí lấy bằng mắt thường cũng có thể thấy, từng đoàn khí xanh hiển hiện rõ ràng, chúng giống như bị câu dẫn hút vào tám mươi cây trận kỳ xung quanh bờ hồ, sau đó những dòng linh khí kia hoá màu càng đậm đặc, càng thuần khiết nối thành vòng cung truyền vào cây thứ tám mươi mốt trên đỉnh đình hồ.
Đình hồ vốn làm bằng bích ngọc, trụ cột màu trắng ngà bây giờ lại giống như phát quang, toàn bộ đình hồ đều trở nên như mộng ảo không thật, thay đổi long trời lở đất.
Đình hồ này, nằm ở trung tâm, được xem là mắt trận.
Đến tận đây, Hoán Linh đại trận thành !
Liễm Lăng thần sắc uể oải, phải biết hắn là Yêu Tướng hậu kỳ đỉnh phong, nhưng vì sử dụng quá mức tinh thần lực cũng dẫn đến hư nhược trạng thái. Nhưng hắn lại không có chút nào chán nản, mà đối với Dạ Tĩnh, đối với cảnh vật thay đổi chóng mặt này nhìn chằm chằm không chớp mắt.
"Đây là . . . đây là Hoán Linh đại trận sao ? Thần kỳ như vậy ?" Liễm Lăng khô khốc nói ra.
Mà bên cạnh hắn, Liễm Hi thì giống như người mất hồn, ngắm nhìn tứ phía, lại nhìn về thiếu niên bình tĩnh ngồi tại bàn ngọc kia, trong mắt đều là ngưỡng mộ, là thán phục.
"Chưởng Quản đại nhân a, Liễm mỗ bái phục !" Liễm Lăng ôm quyền nói ra.
"Phục gì a, chưa phải đã thắng cược, đây chỉ là kết trận thành công mà thôi." Nhất Dạ Thiên Thu nói.
Bất tri bất giác đúng lúc này, sắc trời hừng đỏ rạng đông, thái dương chuẩn bị lên cao. Vòng xoáy linh khí không những không vơi đi, ngược lại càng lúc càng có tốc độ tấn mãnh hơn truyền vào trận kỳ, nhưng khác với lúc trận thành, linh khí không còn màu sắc, đình hồ cũng không tiếp tục phát quang.
Chỉ là thân ở trong đình ba người bọn họ, rõ ràng cảm giác rõ rệt linh khí tụ hội nồng nặc vô cùng, nơi này giống như một toà bảo địa.
Thái dương hạ xuống vài tia nắng nhợt nhạt buổi sớm, nắng vươn trên mặt hồ Dạ Tĩnh, lộ ra càng thêm mê người cảnh tượng.
Cha con Liễm Lăng không khỏi đứng lên nhìn xem, mà thân còn ngồi trên bàn ngọc Nhất Dạ Thiên Thu thì lấy ra Hắc Long Cầm.
Tóc trắng màu tuyết, áo xanh màu trời, từng đợt gió thổi qua nhẹ nhàng hất tóc lăn tăn một ít, thứ quan trọng chính là loại khí chất siêu nhiên kia, khiến cho bất kỳ người nào đều không dám mạo phạm cùng làm càn.
"Tang !"
Một bản tấu vang lên, âm thanh trong trẻo mà xoáy vô tâm can người nghe, vừa buồn vô tận nhưng lại không hướng người ta đến tử cảnh, ngược lại mang đầy sinh ý.
"Như ngươi đ·ã c·hết, ta dùng Cầm Đạo Mệnh Môn Khúc cùng một chút Thuỷ Đạo chi thuật để kêu gọi ngươi, mong rằng linh khí đã đủ nhiều, mệnh ngươi vẫn còn đó, có thể sống lại một lần nữa."
Vạn vật đều có linh, từ hòn đá viên sỏi cho đến cái cây ngọn núi. Yêu Chủ hiện tại của Yêu tộc, Tỳ Sa Hoàng chính là từ một nhúm cát vàng tu đến cảnh giới như bây giờ. Cho nên đối với Nhất Dạ Thiên Thu, hắn cho là Linh Tuyền Ao cũng có linh, vấn đề chỉ là linh ít hay là linh nhiều, như càng nhiều liền càng sớm mở linh trí, sớm bước vào con đường tu luyện.
Đời trước hắn đạt đến cảnh giới cao thâm Cầm Đạo, nắm được hai loại tối thượng cầm khúc, thứ cổ pháp từng để chư tộc đỏ mắt tranh giành: Mệnh Môn Khúc cùng Diệt Môn Khúc.
Mệnh tấu, vạn vật sống. Diệt tấu, vạn vật tàn.
Thuỷ Đạo càng là sinh mệnh chi nguyên, so với Cầm Đạo đều không thua kém bao nhiêu, nhưng thuộc về Ngũ Hành chi đạo, đây là thứ hắn không sở trường, tương đối có hạn mà vận dụng.
Lấy Mệnh Môn Khúc cùng Thuỷ Đạo lực lượng, thông qua tiếng đàn muốn rót sinh cơ vào hồ Dạ Tĩnh. Lại phối hợp Hoán Linh đại trận, đây là hi vọng cuối cùng để xác định Dạ Tĩnh có phải là Linh Tuyền Ao hay không !
Một khi nó linh ứng, Linh Tuyền Ao sẽ hiện hữu, quý giá đến cực điểm.
"Tang."
"Đoàn."
. . .
Tiếng đàn say sưa đến mức để người ta sinh ra mộng ảo, rằng một hồ yên bình Dạ Tĩnh lại có cá nhảy vọt lên, chim bay thành đàn, thú bơi trên mặt nước đùa giỡn.
. . .
Thẳng đến thanh âm cuối cùng.
"Tàn."
Mệnh Môn Khúc dừng lại, ảo giác biến mất, cảnh vui không còn, khiến cho hai cha con Liễm Lăng từ trong mộng ảo tỉnh lại.
Hai người không nói hai lời, từ ánh mắt của nhau mà ngầm hiểu, đều hướng đang ngồi Nhất Dạ Thiên Thu mà quỳ xuống một chân hành lễ. Liễm Lăng tâm tình ba động: "Liễm Lăng sống đến tận bây giờ, trải qua không biết bao nhiêu chuyện, gặp qua vô vàn thứ. Nhưng ngày hôm nay giống như gặp được thiên nhân, tìm được minh chủ, vốn dĩ tương lai mờ mịt lại có thể thấy rõ phía trước, hừng đông không còn mất, thái dương tại trên đầu."
"Cha con chúng ta hoàn toàn tâm phục khẩu phục thủ đoạn của đại nhân, cũng mong đại nhân cho phép chúng ta đi theo cạnh bên phục vụ."
Nhất Dạ Thiên Thu không nghĩ đến bọn họ có hành động lạ như vậy, nhất thời ngạc nhiên: "Các ngươi rốt cuộc đang làm gì a ? Cược còn chưa thắng đây."
Liễm Lăng vội vàng lắc đầu: "Đại nhân không cần thắng cược, tại trong lòng chúng ta ngươi đã thắng, triệt để thắng. Ở ngươi, ta thấy một loại tuyệt đối tự tin, giống như vạn sự đều có thể làm được."
"Nhưng ta muốn thắng cược chân chính a." Nhất Dạ Thiên Thu cười nói.
Ngay tại cha con Liễm Lăng đang không biết phải làm sao, bỗng yên bình hồ Dạ Tĩnh lại phát sinh biến đổi.
"Ầm ầm."
"Chủm chủm."
Chỉ thấy mặt nước động, bọt nước văng tung toé, toàn bộ mặt hồ run run lên, từng đàn từng đàn Linh Ngư nhảy vọt lên cao so với mặt nước, bơi tứ tung trong hồ Dạ Tĩnh.
Chỉ có Linh Tuyền Ao mới có thể sinh Linh Ngư, có Linh Ngư, chí ít đều phải là Thất Phẩm trở lên.
So với khi nãy, Linh Tuyền Ao hấp thụ linh khí đều không thể thua Hoán Linh đại trận, thậm chí có mức vượt qua, khiến cho đại trận có chút không chịu nổi lượng linh khí ồ ạt lớn như vậy.
"Linh... còn thật là Linh Tuyền Ao, cha, ngươi xem Linh Ngư !" Liễm Hi không thể k·hông k·ích động.
Linh Ngư quá hiếm thấy, bởi vì phổ thông Linh Tuyền Ao đã là khó tìm, huống hồ Thất Phẩm Linh Tuyền Ao.
"Liễm Đường Chủ, ngươi thua !" Nhất Dạ Thiên Thu điềm tĩnh nói ra.
Liễm Lăng khom người thật sâu, thán phục: "Thua tâm phục khẩu phục !"
"Hi nhi, ngươi trở về Dược Đường cho Tô lão chuẩn bị Thất Tình Bà La Mộng dâng cho Chưởng Quản đại nhân." Liễm Lăng lập tức nói ra.
"Lại là Thất Tình Ba La Mộng, ngươi làm sao có được nó ?" Nhất Dạ Thiên Thu cũng không bình tĩnh được.
"Liễm mỗ không dám giấu đại nhân, đây là ta lúc còn trẻ du ngoạn đến Nam Châu Hầu Cốc mua được, may mắn mấy vị Hầu tử kia không biết mặt hàng, ta thân dù sao cũng là Luyện Dược Sư, có thể dùng giá thấp mua lại cây non." Liễm Lăng nói.
"Thất Tình Ba La Mộng, chỉ có bảy cánh hoa, một cánh hoa một loại tâm tình. Một tâm tình như một giấc mộng, đối với tu sĩ tu Thất Tình Lục Dục, là một loại tu luyện chí bảo a." Nhất Dạ Thiên Thu đánh giá.
Phải biết, hắn cũng tu Thất Tình Lục Dục, như có thể sử dụng Thất Tình Bà La Mộng, sẽ càng thuận lợi ngộ đạo, đẩy nhanh gấp mấy lần thời gian, đây là thứ hắn muốn nhất.
"Đại nhân nói không sai, Dược Đường ta toàn bộ tài nguyên hầu như đều dồn vào chăm sóc nó, nghe nói Thất Tình Bà La Mộng nếu trưởng thành, thậm chí có thể trở thành Địa cấp thực vật. Đây là Vương cảnh tồn tại a !" Liễm Lăng hâm mộ nói ra.
Nhất Dạ Thiên Thu cùng Liễm Lăng tiếp đó bàn bạc về Đan Đường thành lập, hai người một hơi nói đến chiều tối, gia nhân bưng lên đầy loại thơm ngon quả ngọt cùng mỹ lương thực. Thẳng đến thái dương xuống núi, Liễm Lăng đi ra Chưởng Quản Phủ, trở về Dược Đường.
Sáng hôm sau, tin tức khu đường thứ tư Đan Đường được thành lập truyền khắp Tam Giác Chi Địa, đây là Liễm Lăng nhận mệnh lệnh Nhất Dạ Thiên Thu cho lan truyền.
Cùng ngày hôm đó, chiều đến, Dược Đường muốn sát nhập Đan Đường cũng được công bố, khiến lòng người rung động.
Trong cùng một ngày, hai đạo tin tức như kinh lôi oanh tạc Ngoại Phủ cùng Tam Giác Chi Địa, chuyện này kinh động từ trên xuống dưới tất cả nhân vật.
. . .
_____
Hết chương.
~Mạnh.