Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ

Chương 90: Ngoại Phủ




Chương 90: Ngoại Phủ

Từ Tam Giác Chi Địa biên giới, muốn đi đến Ngoại Phủ, liền phải vào thẳng trung tâm nhất địa phương của lãnh thổ này, nhưng nhóm người Nhất Dạ Thiên Thu thanh thế rầm rộ như vậy là không thể qua mắt tam đại gia tộc.

Đây là bởi vì có rất nhiều tộc lớn nhỏ khác nhau, vì ôm lấy bắp đùi tam đại gia tộc, sẵn sàng cấp báo về thông tin cho tộc chủ. Các lực lượng trinh thám từ các tộc nhỏ này chính là nhóm phát hiện động tĩnh đầu tiên nhất, đủ các loại truyền tin quang phù tại Tam Giác Chi Địa bay vèo vèo, không khí sôi trào đi lên.

Thậm chí có vài tộc bạo gan đến gần bắt chuyện với đoàn cổ kiệu, xác nhận đây là lực lượng của Luyện Dược Sư Công Hội đằng sau, liền vội vàng đưa ra các loại phỏng đoán cho tộc chủ.

Nhưng chung quy, bọn hắn đã biết được, Chưởng Quản trở về !

Trong đoàn có Dị Thương Yêu Quân tháp tùng, khiến bọn hắn nghĩ đến, trong cổ kiệu xa hoa kia là một vị đại nhân vật, chí ít là Yêu Quân cấp cường giả, tin này giống như hòn đá đồng dạng, làm quấy đục Tam Giác Chi Địa.

Ở địa phương này, có ba đại tộc, nhưng phải hiểu ba đại tộc tổng doanh bộ không tại nơi này. Hổ tộc ở Hổ Sào, Lang tộc ở Chi Lâm, mà Hồ tộc thì sống ở Lạc Dương Hồ.

Ba đại tộc ở đây, chỉ là một nhánh lực lượng của tộc bọn hắn, chủ yếu mang tính tượng trưng, nhưng lại vô cùng trọng yếu, cho nên không có ai dám có mạo phạm ý nghĩ. Cấp cường giả cao nhất nơi này, chính là Yêu Quân, đây là Đạo Mộc Yêu Vương truyền xuống sắc lệnh.

Nói cách khác, nếu tính luôn Phủ Trưởng ở Ngoại Phủ, thì chỉ có tổng cộng bốn vị Yêu Quân ở mảnh địa vực này.

Cho nên, không tính Dị Thương Yêu Quân người của Nội Phủ này, thì trong cổ kiệu là một vị Yêu Quân khác ?

Đây là tất cả tu sĩ đang phỏng đoán.

Mặc dù trên thực tế, Ngoại Phủ là cỗ lực lượng sớm nhất toạ trấn vùng này, cũng là phe duy nhất duy trì trung lập, không theo bất kỳ phe phái nào. Nhưng nếu như có thêm một vị Yêu Quân tới, khiến cho ba đại tộc không thể không dè chừng, cũng thay đổi kế hoạch của bọn hắn.

Dù sao Yêu Quân ở đây nắm giữ quyền hành quá lớn.

Dựa theo Dị Thương Yêu Quân mô tả, tam đại tộc toạ trấn Yêu Quân ở đây, không phải ba tộc tộc trưởng, mà là một vị dòng chính huyết mạch trong tam tộc mà thôi.

Hổ tộc thống lĩnh, Hổ Soài Yêu Quân.

Lang tộc thống lĩnh, Lang Ti Yêu Quân.



Cuối cùng là Hồ tộc, Hồ Quý Yêu Quân.

. . .

Khu vực trung tâm của Tam Giác Chi Địa.

Thị trấn nơi này không có tên, cũng không biết từ khi nào bị đặt là Vô Tự Trấn. Lúc này người dân nơi đây cũng không biết Chưởng Quản đang đến, càng không biết Ngoại Phủ bên trong ra sao.

Ngoại Phủ, so với Nội Phủ càng rộng lớn, dù sao nơi này là hoang vu chi địa, không giống tấc đất tấc vàng trong Thanh Lộc Thành. Từ bên ngoài nhìn vào, không biết nó lớn bao nhiêu, rộng ra sao, chỉ có người bên trong mới hiểu được, nó không khác một khu vực thiên nhiên hoang dã.

Toàn bộ Ngoại Phủ, bao quanh một toà hắc sơn cỡ nhỏ, cơ sở bị xây tại chân núi, thậm chí có phân bố trên thân núi, nhưng hướng lên cao hơn lại không thấy được bởi mây trắng lượn lờ che đi.

Ngoại Phủ, có ba khu, Dược Đường, Sự Đường, cùng Hình Đường.

Dược Đường, là khu luyện đan, theo lẽ thường phải là nơi cao quý nhất của Luyện Dược Sư. Nếu như nơi này là Nội Phủ, sự thật chính là như vậy, nhưng nơi này là Ngoại Phủ, Dược Đường lại lộ ra thưa thớt đến đáng thương, thấp giá trị nhất trong ba khu.

Sự Đường, từ liệp thú, săn bắt, hái lượm, cho đến nhiệm vụ mọi thứ đều có ở đây. Là khu tấp nập nhất, sinh ý nhất trong ba khu vực, sở hữu tu sĩ trong Ngoại Phủ đều dành chín phần mười thời gian cắm ở chỗ này.

Còn Hình Đường, là nơi dùng để thẩm phán, chế tạo quy tắc, luật lệ, cho Ngoại Phủ nói riêng, toàn bộ Vô Tự Trấn nói chung. Nói Hình Đường chiếm ngôi thứ nhất về địa vị và quyền lực, cũng không ngoa tí nào

Trên ba đường khu này, chịu trách nhiệm chính là Phủ Trưởng. Mà chịu trách nhiệm phụ, liền là Chưởng Quản.

Nói cách khác, Nhất Dạ Thiên Thu có thể đến Ngoại Phủ, đồng quản ba đường khu.

Nhưng hắn chỉ là Tiểu Yêu cảnh Yêu Tinh tu vi, trong khi ba vị Đường Chủ, mỗi một người đều là Bán Bộ Yêu Quân, đây chính là một chuyện khó.

Từ xưa đến nay, dù ở đâu đi nữa, cường giả vi tôn qui tắc này đều được đặt lên hàng đầu, cho nên muốn để ba vị Đường Chủ chịu cúi đầu trước Nhất Dạ Thiên Thu, giống như bảo hổ lột da.

Dị Thương Yêu Quân tận mắt thấy rõ tiềm năng, tính cách Nhất Dạ Thiên Thu trong Luyện Dược Luận Hội. Hắn tin tưởng thiếu niên này nhất định không phải kẻ phàm, vì vậy hết lòng lôi kéo, hắn biết chuyến này Nhất Dạ Thiên Thu dữ nhiều lành ít cho nên một lần lại một lần nhắc nhở.



Nhất Dạ Thiên Thu làm sao không biết điểm này, tại hắn thời đại kia, cũng đã có Nội Phủ cùng Ngoại Phủ phân chia. Thế nhưng Ngoại Phủ trong trí nhớ của hắn, là một nơi luyện đan cấp cao, so với Nội Phủ còn cường đại hơn mấy lần thực lực, hoàn toàn ngược lại với tình cảnh bây giờ, đây cũng là thứ khiến hắn hiếu kỳ không thôi.

Tại Thăng Hoa Yến ngày kia, biết được Lộc Hứa Tiên đưa mình làm Chưởng Quản, hắn cũng đã nhận ra thế khó bây giờ, cũng không cần Dị Thương Yêu Quân nhắc nhở như vậy.

Nhưng hắn là ai, đã từng là Khấp Huyết Giới này Luyện Dược Đại Tông Sư, là so với Lộc Hứa Tiên tình trạng bây giờ cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần, làm sao chỉ là một cái nho nhỏ Ngoại Phủ có thể khó dễ được hắn.

Lúc này, tại sườn núi một toà biệt phủ.

Biệt phủ này được xây trên hắc sơn, nằm trong lãnh địa của Ngoại Phủ. Phàm chỉ có đại nhân vật trong Ngoại Phủ, mới dám tại hắc sơn bên trên cho xây biệt phủ như vậy, đại đa số tu sĩ khác đều chỉ xây nhà lập thất tại Vô Tự Trấn ngoài kia.

Biệt phủ này, gọi là Không Hoa Viên, lúc này đường xe lên núi tấp nập, vô cùng sinh ý.

Nhìn qua một chút, đều là trang trí xa hoa khung xe, toạ kỵ bất phàm, thuộc về Ngoại Phủ lực lượng.

Trong Không Hoa Viên, tại đại sảnh lớn nhất, bày xuống xa xỉ yến tiệc, ngồi đó từng vị trung niên thiếu phụ, hán tử, cũng có nho nhã nhuận ngọc thiếu nam tử, hoặc là đoan trang hiền thục nữ tử. Mà ngồi cao nhất có ba ghế, ở giữa vị trí kia là một vị lão giả, hắn đầu tóc bạc phơ, dùng trâm định lại, trên thân phục bào tươm tất nghiêm túc.

Lão giả này, là Hình Đường Đường Chủ, Vô Thiên.

Bên cạnh hắn hai ghế, là một trung niên nam tử cùng một vị lão bà.

Vô Thiên nhìn toàn sảnh một chút, đưa tay lên, toàn trường tuỳ theo trật tự. Hắn thanh âm già nua, nói: "Hôm nay ta gọi mọi người đến đây, cốt là vì chuyện quan trọng, như các ngươi biết, Phủ Trưởng đại nhân đột nhiên bế quan không ra. Ngoại Phủ giống như rắn mất đầu, không có người quản lý, cho nên ta buộc lòng phải tổ chức buổi gặp mặt này."

"Hôm nay, bao quát ta, hết thảy ba vị Đường Chủ đều tham dự, cùng chư vị tu sĩ nòng cốt không thể thiếu của Ngoại Phủ. Chúng ta ba người thân nắm chức vụ, nhưng không thể tự ý duyệt qua hết thảy, cho nên cần tạm thời đưa lên một người để phê duyệt tất cả sự tình của Ngoại Phủ, chư vị có thể hiểu rõ sao ?"

Ngồi trên bàn tiệc, một vài người đứng lên ôm quyền đồng ý, hoàn toàn đồng tình với điều này. Mà bên cạnh Vô Thiên hai vị Đường Chủ cũng lần lượt lên tiếng.

"Vô Thiên Đường Chủ luận bối phận là lớn nhất trong ba người chúng ta. Cho nên ý ta chính là để Vô Thiên Đường Chủ lên làm người quản lý tạm thời."

"Cát Ba bà bà đều nói như vậy. Ha hả, ta một cái Dược Đường mà thôi, có thể làm nên trò trống gì, tuỳ hai vị quyết định."



Dược Đường Đường Chủ, Liễm Lăng, nói xong câu này hắn uống cạn một ly, đứng dậy cười lớn một tiếng: "Ha hả, Ba mỗ uống say, tuỳ ý các ngươi quyết định."

Nói xong, hắn mặc kệ mọi thứ, đứng lên ra khỏi sảnh đường.

Vô Thiên sắc mặt âm trầm như nước nhìn bóng lưng Liễm Lăng, mà đám người bên dưới trong không khí căng thẳng này ngay cả thở mạnh cũng không dám thở, không khí kìm nén vô cùng.

Cát Ba mở miệng: "Hừ, trẻ người non dạ, Liễm Lăng hắn dù sao cũng là Đường Chủ, vậy mà không biết xem xét đại cuộc, đúng là Dược Đường, mãi mãi không làm nên trò trống gì."

Lão bà như nàng, chính là Sự Đường Đường Chủ.

Vô Thiên nghe xong mới đỡ giận, ho khan: "Dù sao hắn làm vị trí kia không lâu, Cát Ba ngươi cũng không cần quá để tâm. Chúng ta không có nhiều thời gian rảnh, ta đề nghị mọi người bỏ phiếu, riêng Liễm Lăng hắn buông xuống lời kia, ta cho rằng hắn đã đồng ý vô điều kiện."

"Ầm."

"Quá đáng !"

"Các ngươi một đám cẩu huyết, hùa nhau khi dễ phụ thân ta. Các ngươi có tài đức gì ? Ngày trước còn Phủ Trưởng đại nhân ở đây, các ngươi dám mở miệng một câu sao ? Các ngươi khi đó bị quở trách xuống, cũng là phụ thân ta trước mặt Phủ Trưởng nói đỡ cho rất nhiều."

"Phụ thân ta tại sao lại dám nói, bởi vì hắn là người ngay thẳng đàng hoàng, được Phủ Trưởng đại nhân thưởng thức. Còn các ngươi hai vị chó già cậy mặt, cùng một đám lâu la chó hùa cấp dưới, đương nhiên làm điều là việc mờ ám, không dám quanh minh chính đại a ?"

"Đừng quên ! Không có Phủ Trưởng đại nhân, còn có đó Chưởng Quản đại nhân, bằng hữu ta tại Nội Phủ có đưa tin qua, Chưởng Quản đại nhân đang trên đường đến đây a ! Hai cái lão già các ngươi còn tính giấu diếm mọi người đến khi nào ? Đến khi bầu cử xong, đưa ngươi lên vị trí kia, để ngươi có đủ tư cách đối đầu Chưởng Quản đại nhân sao ?"

"Chúc mừng các ngươi diễn vở tuồng thành công, dù sao chín phần mười người tham gia tiệc ở đây, đều là tu sĩ của hai Đường các ngươi. Bầu hay không bầu có khác nhau sao ? Diễn cho hai phụ tử ta coi sao ? Ta phi !"

Nói xong, nàng đập bàn rời đi.

. . .

_____

Hết chương.

Chương này drama quá :D

~Mạnh.