Chương 89: Thập Tức Quy Công
Nhất Dạ Thiên Thu đời trước mặc dù là Dược Vương nhưng không phải chuyện trong thiên hạ hắn đều biết tận, ít nhất trước mắt, hắn còn không có cách giải quyết vấn đề nâng kiệu.
Như lời Dị Thương Yêu Quân nói, để tìm được một cỗ lực lượng có thể thay thế ba mươi ba vị Yêu Tướng là điều rất khó. Chỉ là, hắn không muốn vì phô trương thanh thế của bản thân, lại khiến người khác chịu khổ như vậy, đây cũng là lý do khiến Dị Thương Yêu Quân kinh ngạc.
"Nhất Dạ có chỗ không biết, ba mươi ba vị trí nâng kiệu này, vốn dĩ được sắp đặt từ sớm, ba mươi ba vị Yêu Tướng là từ nhỏ yếu được Luyện Dược Sư Công Hội ta bồi dưỡng đi lên, thậm chí phía sau bọn hắn gia quyến đều được công hội ta nâng đỡ. Cho nên khi chúng ta truyền xuống mệnh lệnh, bọn hắn ắt phải làm theo, cũng là ý nguyện của bọn hắn."
Nhất Dạ Thiên Thu nghe vậy, mới gật đầu hiểu rõ, hắn nói: "Như vậy liền tốt, đúng rồi còn lại những người khác, nếu cần thiết thì cho nghỉ ngơi, do Dị lão tuỳ ý sắp đặt a."
"Bây giờ ta cần tập trung luyện công, mong ngươi hộ pháp bên ngoài a."
Dị Thương Yêu Quân sau đó lĩnh mệnh, ra ngoài cổ kiệu tuỳ thời chú ý. Mà Thập Bát La Hán vẫn một mực căng thẳng quan sát, tuỳ thời đều có thể động thủ tránh cho việc ngoài ý muốn xảy ra.
Về phần năm vị Luyện Dược Sư, bao quát Dị Thương Yêu Quân, thì ngồi trên Hoang Thú lưng, thay nhau túc trực.
Thập Bát La Hán, thật ra là mười tám vị Yêu Tướng, nhưng không phải do Luyện Dược Sư Công Hội bồi dưỡng lên, mà là lực lượng đến từ Thanh Lộc Tộc. Đây là Lộc Hứa Tiên Hội Trưởng hạ xuống thủ bút, dù sao hắn có đến hai thân phận đặc thù, có thể khống chế cả công hội lẫn Thanh Lộc Tộc.
Để Thập Bát La Hán tháp tùng đi theo, cũng là cho thế nhân hiểu rõ, Thanh Lộc Tộc cùng Luyện Dược Sư Công Hội là một cỗ không thể tách rời liên minh, đồng khí liên chi.
Trong cổ kiệu.
Nhất Dạ Thiên Thu để lại một đạo phân thân tinh thần ở ngoài, còn lại chín thành lực lượng đều chui vào Hắc Quan Tài.
Ở trong này, có thật nhiều thứ hắn đang quan tâm, đếm một chút, Đoạ Lạc Thố, Hoa Tử Kiếp lão đầu, Độc Vương Cổ, còn có Tiểu Cửu cùng Kim Phương Dạ Đỉnh.
Nhưng hắn bận tâm nhất bây giờ, chính là Độc Vương Cổ, bởi vì từ trước đến nay hắn vẫn một mực duy trì phong ấn, dùng Thập Bát Tù Long Trận vây lại nó, khó chi mà thuần phục.
"Độc Vương Cổ này, một đời tiếp một đời bị vây trong Hắc Quan Tài, nếu như dự đoán của ta là đúng. Kim Hậu nàng hẳn đã đặt xuống cấm chế, kiềm hãm tu vi của bọn chúng, khiến bọn chúng vĩnh thế ở Thượng Yêu Cảnh a."
"Nhưng cũng có thể là một loại lý do khác, có thể Hắc Quan Tài này nội không gian điều kiện không tốt, có thể tộc nó thiên phú kém, linh trí thấp các loại. Chung quy, con Độc Vương Cổ này tu vi chỉ là Yêu Tướng, nhưng lại vô cùng nguy hiểm đối với ta a."
Ngay tại lúc hắn đang chiêm nghiệm, từ ngoài cửa phòng chạy vào hai cái quả bóng, hoá ra là Đọa Lạc Thố cùng Cửu Anh.
"A, cứu mạng a, Tiểu Cửu ngươi tính làm gì, ta là nói thật, Nhất Dạ tiểu tử đó chính là cháu ta, cho nên ngươi hẳn nên gọi ta là tổ phụ a. Dù sao ngươi cũng như con hắn, a, sao lại đánh ta." Đoạ Lạc Thố vừa chạy vừa hô.
Ở phía sau nó, là Cửu Anh "Tiểu Cửu" trong miệng ứng thanh kêu ô ô, gương mặt phẫn nộ đuổi theo Đoạ Lạc Thố "Tiểu Hắc".
Nhất Dạ Thiên Thu xuất hiện, Tiểu Hắc giống như thấy được cộng cỏ cứu mạng, vội chạy đến núp ở phía sau hắn, nói: "Nhất Dạ, ngươi xem, con ngươi làm sao mà hung mãnh như vậy. Không hợp một lời liền ra tay đả thương người khác, ngươi có biết dạy con hay không a ?"
"Đúng rồi, ta nói ngươi rốt cuộc là loài gì, làm sao có hài tử là một đầu thú kỳ lạ như vậy. Nó giống như biết mọc thêm đầu, làm sao . . ."
Nói xong, nghĩ đến chọc giận Nhất Dạ Thiên Thu, nó vội rụt đầu sợ bị gõ. Thế nhưng nó chỉ thấy Nhất Dạ Thiên Thu một mực đứng yên, hai mắt khó tin nhìn Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu thân thể dài đã đến năm mét, ngang ba mét, mọc thêm một đầu tổng cộng là ba, so với lúc ở cổ hang động lại lớn lên một vòng.
"Ba đầu ! Yêu Tinh tu vi, một cấp tu vi lại tăng nhiều một đầu sao ? Làm sao, là do Ma Thuỷ ban lại năng lực sao ?" Nhất Dạ Thiên Thu kinh ngạc.
"Vù."
Một làn gió thổi qua, một đạo thân ảnh già nua xuất hiện trước mặt hắn, người kia kính cẩn khom người hành lễ, trong giọng nói mang theo kính uý ý tứ: "Chủ nhân, lão nô có mặt."
Là Hoa Tử Kiếp lão đầu.
Tu vi, đạt đến Yêu Quân đại viên mãn đỉnh phong, thậm chí có thể xem như Bán Bộ Yêu Vương.
Thấy Hoa Tử Kiếp đến, riêng Tiểu Hắc cùng Tiểu Cửu lại trở nên ngoan ngoãn không dám nhiều lời, ở đây, Hoa Tử Kiếp chính bầng thực lực của mình mà làm đại ca.
Nhất Dạ Thiên Thu chỉ là Yêu Tinh cấp, muốn khống chế một vị Bán Bộ Yêu Vương, là một kiện nguy hiểm đến kinh người sự tình, bởi vì chỉ cần một đạo ánh mắt, đủ để hắn hôi phi yên diệt.
Thế nhưng Nhất Dạ Thiên Thu nào phải phàm nhân, ở hắn có một loại cảm giác nguy hiểm, sâu không thấy đáy, âm trầm như hải dương, khiến cho Hoa Tử Kiếp không dám có hành động lỗ mảng.
"Hoa lão đầu, ngươi những ngày qua ổn chứ ?"
"Dựa theo dặn dò của chủ nhân, lão nô đã tái tạo lại nội không gian của Hắc Quan Tài, bên ngoài xây thêm ao cá, trúc lâm, diễn võ trường cùng luyện dược tràng a." Hoa Tử Kiếp trịnh trọng nói.
Nhất Dạ Thiên Thu hài lòng gật đầu, nói: "Vất vả ngươi rồi, cầm đi."
Một cuốn điển tịch màu hồng phấn bay đến tay Hoa Tử Kiếp, trên đó có ghi bốn chữ "Thập Tức Quy Công".
Hoa Tử Kiếp vội kinh hô: "Chủ nhân khách khí, làm nô bộc nên có chút đảm đương, lão nô tự nhận không tài đức nên xin hồi trả lại."
Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu nói: "Ngươi sai, ta không coi ngươi là nô bọc, ngươi là một cây nhỏ do ta vun trồng xuống, là ta cho ngươi sự sống. Mặt khác, như đi theo ta, vì ta tận tuỵ làm việc, đương nhiên ta không để ngươi chịu thiệt, cầm đi."
Hoa Tử Kiếp hít một hơi, nói: "Cung kính không bằng tuân lệnh."
Hắn nhanh chóng dò xét một phen, hai mắt bỗng co rụt lại, kém một chút cho rơi điển tịch xuống đất, miệng kinh hãi lắp ba lắp bắp: "Địa...địa cấp công pháp !?"
Nhất Dạ Thiên Thu vẻ mặt lộ ra tiếu dung, lại không tiếp tục đối hoài, quay lưng hướng về Kim Phương Dạ Đỉnh nghiên cứu Độc Vương Cổ.
Hoa Tử Kiếp vụt quỳ xuống đất, chắp tay lễ bái: "Đa tạ chủ nhân, lão nô suốt đời không quên ân này !"
Có thể thấy, trong hốc mắt của hắn nước mắt lăn dài, đầu tiên hắn vốn dĩ xem nhẹ Nhất Dạ Thiên Thu, còn chưa hẳn tin tưởng lời nói hắn, dù sao một tên Yêu tộc tu sĩ nói mình từng là Nhân tộc Dược Vương, là điều quá khó tin.
Hắn còn tin phục, là do nguyện ý tin tưởng, Nhất Dạ Thiên Thu cùng vị kia có quan hệ, nói không chừng sau này có thể gặp lại vị đó, giúp mình phá cảnh thành Vương cấp cường giả.
Dù sao, vị kia có quen biết thân cận cùng Kim Hậu, là Dược Vương cấp tồn tại, là hắn một mực ngưỡng vọng nhìn lên không thể với tới.
Đương nhiên, hắn không biết được, Dược Vương Nhất Dạ nghìn năm trước đã ngã xuống, thế nhân còn nhớ rõ chỉ là truyền thuyết về y.
Cũng là lý do không biết này, hắn đối với Nhất Dạ Thiên Thu tự nhận là Dược Vương Nhất Dạ cơ hồ không tin tưởng, nếu không phải bị nắm giữ một nửa linh hồn, hắn đã bóp c·hết Nhất Dạ Thiên Thu.
"Lão nô hổ thẹn, lão nô tiểu nhân, đáng bị vạn từ phỉ báng. Lão nô là muốn mượn nhờ không gian trong Hắc Quan Tài để né tránh kiếp lôi, né tránh Thiên Đạo ánh mắt, lão nô đáng c·hết. Một cuốn địa cấp công pháp, đủ để lão nô bước vào Vương cảnh a ! Đa tạ chủ nhân, đa tạ chủ nhân."
Hắn dập đầu ba bái, tiếng đầu đụng đất ầm ầm, khiến cho Tiểu Hắc cùng Tiểu Cửu giật mình.
"Thập Tức Quy Công, có hết thảy mười thức, một thức là một tức, một tức là một hơi thở. Tu được đến tầng thứ mười viên mãn, ngươi có thể trụ được mười hơi thở, có được so với bàn thạch phòng ngự, dù cho thân thể hay linh hồn đều ở trạng thái khó tin về độ bền. Như ngươi có thể luyện đến bước này, dám gọi thẳng Thiên Đạo, đạp phá vào Vương cảnh." Nhất Dạ Thiên Thu chắp tay sau lưng nói ra.
Hoa Tử Kiếp thân thể run lên lẫy bẫy, đến bước này hắn hoàn toàn tin phục tuyệt đối, thiếu niên trước mắt này chính là vị kia Dược Vương. Đây là từ tận linh hồn run rẫy, giống như đứng trước mặt hắn vị thiếu niên này, tấm lưng bỗng dưng cao lớn như sơn nhạc, chỉ có thể thấy thân núi mà không nhìn được đỉnh núi.
"Ta là Yêu Tinh, đợi đến ta bước vào Thượng Yêu Cảnh, có thể vì ngươi luyện ra một loại hỗ trợ đan dược, như ngươi lúc đó tu đến thức mười, liền có thể độ kiếp a."
Hoa Tử Kiếp nói: "Đa tạ chủ nhân."
"Lão nô nhìn ngươi có tâm sự, rốt cuộc là chuyện gì, lão nô có thể giúp sức sao ?"
Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu: "Thay ta trông chừng con Độc Vương Cổ này, ngay sau khi ta rời khỏi nơi này, ngươi đến chú ý hỗ trợ Thập Bát Tù Long Trận trấn áp nó. Đợi ta lên Yêu Quái, liền có thể vượt cảnh thu phục nó."
Nói đến đây, hai mắt hắn lẵm lẵm nhìn về Hoa Tử Kiếp: "Nhớ ! Nếu để nó thoát khốn, đừng nói là hai tên tiểu tử này, dù cả ngươi đều khó thoát tử kiếp, Độc Vương danh tự này không chỉ để trưng, là siêu việt Dược Bảng hiểu biết a."
"Thuộc hạ tuân lệnh !" Hoa Tử Kiếp thần sắc nghiêm túc nói.
Nhất Dạ Thiên Thu nhìn về phía Tiểu Hắc cùng Tiểu Cửu, Tiểu Hắc vội nói: "Ta tuyệt đối không phạm sai lầm, tin tưởng ta."
Mà Tiểu Cửu thì miệng kêu ô ô, biểu thị hiểu rõ.
Sau đó, Nhất Dạ Thiên Thu tại diễn võ trường tu tập vài loại chiến pháp, bao quát luyện thêm vài loại mới hữu dụng, mới là trở lại ngoại giới.
Thời gian trong Hắc Quan Tài với bên ngoài khác nhau, cho nên hắn đợi đến một ngày bên trong, ở ngoài chỉ vừa qua nửa ngày.
Cũng vừa hay, sắp đến Tam Giác Chi Địa.
. . .
_____
Hết chương.
Đêm khuya cố gắng viết một chương, như mai mốt có thể lại viết tiếp, không thì ta lại vắng ít hôm, hắc hắc :D
~Mạnh.