Chương 86: Rời Khỏi Cổ Hang Động
"Hoán Cổ !"
Băng Huyễn Cổ cùng Yêu Cổ bị gọi trở về ý thức hải, mà đích thân hắn lúc này lại đi đến bên cạnh Dư Ngọc, phá da rút ra một con sâu đỏ.
Sâu đỏ này, chính là thứ điều khiển tâm trí dong binh giả Dư Ngọc.
Phi Vũ nói: "Tiền bối, theo ta biết được, để phá Yêu Cổ độc cần g·iết con Yêu Cổ này, lại sử dụng biện pháp đặc thù để đào thải độc tính trong máu n·ạn n·hân..."
Nhất Dạ Thiên Thu không trả lời, lấy ý niệm khoá chặt Yêu Cổ, lại sử dụng Hoán Cổ ném vào ý thức hải.
Có thể làm đến bước này, chính là nhờ Mộng Miên q·uấy r·ối, nói cách khác, từ khi tách khỏi thân thể Dư Ngọc đến hiện tại, đầu Yêu Cổ này một mực lâm vào ngủ say.
Thành công !
Yêu Cổ cấp Tướng bị ném đến bàn tay trái của Tinh Thần Thể Dược Vương, nuôi chung khu với Yêu Cổ nhà.
Chính là lúc này, mối liên hệ với ngoại giới của Yêu Cổ bị cắt đứt, dưới cái nhìn của Phi Vũ, Yêu Cổ giống như c·hết đi, vì không thể cảm ứng được một tia khí tức nào của nó.
Yêu Thú Sư, rất mẫn cảm với thú loại, cho nên mới có thể cảm ứng vị trí của Yêu Cổ trong thân thể Dư Ngọc.
Yêu Cổ không còn, như vậy bước tiếp theo chính là khu trừ độc tố !
Nhất Dạ Thiên Thu không lo được nhiều như vậy, lúc này tinh thần đang tập trung vào ý thức hải của mình.
"Luận tu vi, Yêu Cổ ta thấp hơn một cảnh giới, nhưng luận tiềm năng, lại thắng qua rất nhiều a."
Tiềm năng, quyết định tương lai của một cá thể !
Cảm thán một câu hắn rút ra một nửa linh hồn của Yêu Cổ cấp Tướng, khiến cho nó rơi vào suy nhược trạng thái, tránh việc phản ngược ăn c·hết Yêu Cổ nhà mình.
Ai biết được bị phản phệ sẽ thảm cỡ nào ?
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn !
Sở dĩ, Yêu Cổ cấp Yêu Quái của hắn được hắn xem trọng như vậy, chính là bởi ngay từ nhỏ yếu nhất ở Yêu Thú cấp, nó đã có thể dám xem tàn hồn ý chí của Hắc Hùng Yêu Vương là thức ăn, lại thôn phệ được thành công hơn phân nửa, tấn thăng thành Yêu Tinh.
Sau đó, tại Linh Tuyền Ao trong Yêu Binh, Yêu Cổ lại hấp thu được không ít linh khí thuần khiết, mà quan trọng nhất chính là, nó chịu được phản phệ của Bát Giác Linh Đan tám loại sức mạnh trước khi thành hình, làm tiền đề để nó hoàn toàn hấp thụ số tàn hồn ý chí còn lại của Hắc Hùng Yêu Vương, thành công phá đến Yêu Quái cảnh.
So với Băng Huyễn Cổ hiện tại, nó thậm chí còn lợi hại hơn.
Nên nhớ, Băng Huyễn Cổ dù sao cũng là thiên địa tu dưỡng sinh ra tại tầng thứ chín trong Yêu Binh, sống trên Kỳ Đài Hoa băng điêu không biết bao nhiêu lâu, nội tình vô cùng thâm hậu.
Mà con Yêu Cổ này, chỉ là phàm loại trong phàm loại, nhờ đi theo Nhất Dạ Thiên Thu, một lần lại một lần chạm phải sinh tử cơ duyên mới có được thành tựu như bây giờ. Cho nên có thể nói, con Yêu Cổ này tương đối đặc thù, được hắn rất xem trọng !
Phi Vũ nhỏ giọng hỏi: "Tiền bối, bằng hữu của ta ổn chứ ?"
Nhất Dạ Thiên Thu phá đi Thập Bát Tù Long Trận, Dư Ngọc tại chỗ ngã quỵ xuống đất hôn mê, sau đó hắn lấy ra túi nước bầu, đổ vào miệng Dư Ngọc.
Nước này chính là Ngũ Thải Thuỷ cứu Tất Lam lần kia.
"Cho hắn dùng hết đi."
Phi Vũ gật đầu, một tay nâng đầu, một tay rót nước, khuôn mặt tràn đầy lo lắng, hắn không biết đây đã là chỗ Ngũ Thải Thuỷ cuối cùng được chế tạo.
"Có thể sống tiếp hay không, còn tuỳ vào mệnh hắn lớn hay không."
Muốn một lần nữa chế ra Ngũ Thải Thuỷ là điều rất khó khăn. Nguyên liệu không những khan hiếm, mà còn nhọc công vô cùng, không những cần nhục thân Man Thú cấp Yêu Quân, còn cần đến Ban Lan màu dạ ngọc.
Ban Lan màu dạ ngọc, là Ban Lan của Xích Ngô cấp Yêu Tướng !
Đừng nói Ban Lan, có thể tìm đến một con Xích Ngô đã là vạn hạnh.
Nhất Dạ Thiên Thu không tiếc rẻ Ngũ Thải Thuỷ trân quý, sẵn sàng cứu người, không có nửa phần do dự. Nhưng hắn cũng không phải bồ tát hiền giả, là ghét ác như cừu, sẵn sàng chém hạ đối phương, không có nửa điểm băn khoăn !
. . .
Chưa đến một nén hương, Dư Ngọc rốt cuộc tỉnh lại, ánh mắt lộ ra mờ mịt, mà những v·ết t·hương giật mình trên da cũng đều được chữa lành, tu vi không lui mà càng tiến một bước nhỏ, vững chắc căn cơ.
Cái này khiến Phi Vũ vui mừng không thôi: "Dư Ngọc ! Tỉnh lại rồi sao ? Tỉnh lại thì tốt ! Tỉnh lại thì tốt ! Mau đến bên này đa tạ ân công ngươi, tiền bối là người cứu..."
Nhưng đợi đến Phi Vũ đưa mắt nhìn qua, bóng dáng Nhất Dạ Thiên Thu từ lâu đã biến mất.
Để lại trên đất, chỉ có một tấm bản đồ vẽ tay, là Nhất Dạ Thiên Thu đánh dấu lối ra khỏi mê cung này.
Đây đã là đầy đủ quan tâm, không muốn liên luỵ, tận tâm đối đãi mà Nhất Dạ Thiên Thu dành cho một người tốt tính như Phi Vũ !
. . .
Hắn vốn dĩ là một kẻ ưa thích cô độc, như có một người bên cạnh bầu bạn, có lẽ cũng vui thay. Nhưng tại bên hắn, thông thường sinh tử khó liệu, khó có được giây phút an toàn. Cho nên cách tốt nhất, nên để cho Phi Vũ hai người tự rời đi nơi này.
Hắn còn có một chuyện, đi tìm đám người Hắc Thiên, nói đúng hơn là quan tâm đến an nguy của Tôn La hầu tử, nếu không có hắn, không ai bảo đảm Tôn La sẽ được bảo hộ chu toàn.
"Một."
"Hai."
. . .
"Chín mươi bảy."
. . .
"Ba mươi hai."
. . .
"Tám mươi mốt."
. . .
"Ba trăm linh tư."
. . .
Đây là cách hắn đi ra khỏi Vô Danh Đại Vực, sở dĩ phải một lần nữa đánh dấu, chính là vì bản đồ soạn trước đó đã đưa cho Phi Vũ.
Tốn hao gần nửa ngày, hắn tìm thấy được lối ra, đi đến nửa bên kia của cổ hang động, tiến vào chỗ sâu.
Ở đây, hắn phát hiện được rất nhiều khí tức của Yêu tộc tu sĩ, hẳn là Hắc Thiên đám người không lẫn vào đâu.
Đi tiếp một đoạn, rốt cuộc hắn đến nơi Hắc La Xà bỏ mạng, nhưng ở đây nào còn nửa phần xà cốt, toàn bộ đều bị thu thập sạch sẽ, kể cả những Ma vật, Ma Linh, hay Ma Thú...
Chỉ có rách nát đại địa, hay vết loan lỗ chiến đấu cùng v·ết m·áu khô còn đọng lại trên vách đá, đất sỏi.
Nhưng, ở đây cũng đã là điểm cuối của nơi sâu này, không thể tiến xa hơn, như vậy cũng đồng nghĩa, Hắc Thiên đám người đã rời đi trước một bước.
"Ừm ?"
Tại nơi sâu nhất bên kia gò đất, cách hắn ba mươi trượng, có một cái ao nhỏ, ao này nước đen như mực, hoàn toàn giống với nước ao đen trong Hoang Lâm.
Nhất Dạ Thiên Thu đương nhiên không biết cuộc chiến của Hắc La Xà cùng đám người Hắc Thiên, cũng không biết Tiểu Cửu trong Hắc Quan Tài của hắn chính là con của Hắc La Xà cùng Ngưu Ma Vương.
Nhưng dựa trên đặc tính Ma khí ở nơi này, hắn quyết định mang Tiểu Cửu ra ngoài, muốn xem có hay không mối liên hệ nào ở đây.
Tiểu Cửu đầu tiên là ngỡ ngàng, sau lại nấp vào chân Nhất Dạ Thiên Thu, nhưng đợi đến khi nó thấy ao nhỏ màu đen kia, hai mắt lộ ra thích thú thần sắc, nhanh chân chạy đến một nhảy vào bên trong.
Bọt nước văng tung toé, mà Tiểu Cửu thì vui vẻ tung tăng trong đó.
"Ừm?"
Tại trong tầm mắt của mình, Nhất Dạ Thiên Thu thấy khí tức của Tiểu Cửu đang tăng dần lên, nó trời sinh là Ma tu, là Ma Đạo chi linh, tồn tại trong truyền thuyết. Chỉ thấy, Tiểu Cửu vốn dĩ một đầu, lại mọc thêm đầu thứ hai, kích thước thân thể cũng lớn lên một vòng, to trái phải hai mét.
So với thân thể Nhất Dạ Thiên Thu, còn lớn hơn nhiều lắm !
Đến lúc này, Nhất Dạ Thiên Thu mới hiểu ra, nói: "Linh khí nồng nặc nhất địa phương, sẽ ngưng đọng hoá thuỷ, tạo thành Linh Tuyền. Không ngờ đến ở đây lại có Linh Tuyền, ngược lại Linh Tuyền giống như lâu năm nhiễm phải Ma khí, sinh ra Ma Thuỷ a !"
Tiểu Cửu là hấp thụ năng lượng của Ma Thuỷ, từ đó phát sinh biến đổi về chất và lượng trên thân, ngưng tụ ra đầu thứ hai cùng gia tăng kích thước.
Đây là thu hoạch không ngờ đến !
Cũng là lúc này, một đạo truyền tin quang phù bay đến trước mặt hắn, là của Hắc Thiên.
Trong tin nói, bọn hắn trước một bước trở về Thanh Lộc Thành, không thể lại chờ đợi trong cổ động, về phần lý do vì sao thì chưa từng nhắc qua.
Nơi này không chịu qui tắc của Vô Danh vực áp đặt, cho nên truyền tin quang phù mới linh tính mười phần như vậy.
Nhất Dạ Thiên Thu xem xong quang phù, trào phúng nói: "Xem ra bọn hắn rốt cuộc biết cổ hang động này vốn dĩ tương liên với Vô Danh Đại Vực, cũng sợ hãi thứ gì đó cho nên lập tức rời đi a."
Sự thật, đúng như Nhất Dạ Thiên Thu dự đoán, đám người Hắc Thiên là đang sợ hãi nên mới đánh trống lui quân.
Sau khi vơ vét lãnh địa của Hắc La Xà, đám người Hắc Thiên liền phát hiện lối vào thứ hai, chính là hướng Vô Danh Đại Vực lối đi kia. Nhưng tại mọi người dự tính tiến lên, liền bị Hắc Thiên ra sức cản lại.
Có lẽ là vì lấy lòng tu sĩ ở đây, cũng có lẽ là vì tạo giao hảo tốt sau này...
Theo lời Hắc Thiên: "Các ngươi có nghĩ qua chưa? Hắc La Xà tại thời kỳ đỉnh phong tu vi chí ít là Yêu Quân sơ kỳ, nhưng tại thời điểm nó gặp chúng ta, nó đã bị trọng thương rất nặng, tu vi trượt một mảng lớn, rớt xuống Bán Bộ Yêu Quân."
"Như vậy nguyên nhân là gì ? Có hay không một tồn tại càng khủng bố hơn, thứ khiến Hắc La Xà trọng thương như vậy ?"
Đám người nghe xong, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, nếu như Hắc Thiên dự đoán, nơi này cũng quá nguy hiểm. Chỉ bằng Hắc La Xà, bọn hắn đều đánh đến mức ta c·hết ngươi sống, nếu có một tồn tại càng khủng bố, không cần nói cũng biết kết quả.
Đây là nguyên nhân khiến bọn hắn lập tức rời đi !
Bọn hắn đương nhiên không biết, lối đi kia là hướng về Vô Danh Đại Vực. Có thể trong bọn hắn có kẻ biết qua Vô Danh Tiểu Vực, nhưng không có nghĩa sẽ biết qua Vô Danh Đại Vực, bởi vì hai nơi này vùng khí hậu hay là khí chất đều có rất lớn khác biệt.
Vô Danh Đại Vực, luận phạm vi lớn đâu chỉ gấp trăm lần, luận mức độ nguy hiểm, cũng đâu chỉ gấp mười lần !
Đặc biệt, bọn hắn sẽ không thể biết được, lối đi phía trước có một tôn Vương giả càng cường đại hơn Hắc La Xà, thứ đã bị Nhất Dạ Thiên Thu g·iết c·hết, Xích Ngô cấp Yêu Quân, Xích Lã.
Bọn hắn cũng không biết được có từng đợt đại chiến cấp Yêu Tướng v·a c·hạm nhau, không biết nơi này là nơi mà đoàn trưởng Thị Huyết dong binh đoàn, Ám Lâu tổ chức sát thủ cấp Phân Đà Chủ đã bỏ mạng bởi một thiếu niên Yêu Tinh.
Người mà bọn hắn không nghĩ đến, đang tại cổ động này, mà còn tại xa xôi Binh Các Trọng Địa để chọn bảo.
. . .
Sau khi rời khỏi cổ động, hắn nhận được một đạo phong thư khẩn, truyền từ Hội Trưởng của Luyện Dược Sư Công Hội, trong thư Lộc Hứa Tiên yêu cầu hắn lập tức đi đến Nội Phủ phụng mệnh, bởi vì Ngoại Phủ xuất hiện đại vấn đề, cần Chưởng Quản lập tức can thiệp.
Nhất Dạ Thiên Thu thông qua truyền tống trận trước đó, trở về trận cơ dưới đáy ao nước đen ở Hoang Lâm.
Tại Hoang Thổ, hắn tìm đến một con Hoang Thú đầu điêu cấp Yêu Tinh, lấy nó làm toạ kỵ bay về Tây Châu Cổ Hoạ Thanh Lộc Thành.
. . .
____
Hết chương.
Chương này đặc biệt nhiều chi tiết, độc giả cố gắng đọc a :D
CẦU ĐỀ CỬ TRUYỆN, TẶNG KIM PHIẾU !!!
~Mạnh.