Chương 85: Lại Là Yêu Cổ !
Càng Long dong binh đoàn, mười lăm người trong đoàn đều g·ặp n·ạn, mười bốn c·hết một m·ất t·ích, người thứ mười lăm còn sống tên là Dư Ngọc. Tu vi là Yêu Tướng sơ kỳ, so với Tất Lam chỉ có hơn chứ không kém, có thể sánh ngang Hắc Vân.
Thế nhưng, dù cho là Yêu Tướng, bị cùng cấp sát thủ ám tập, đều chỉ có thể chờ c·hết. Đến hiện tại, ngay cả Nhất Dạ Thiên Thu, thậm chí Hắc Vân cũng khó biết được Dư Ngọc ở đâu.
Mà người kia cũng đương nhiên không biết, Hắc Vân đ·ã c·hết dưới tay Nhất Dạ Thiên Thu !
Tiếp xuống thời gian tới, Nhất Dạ Thiên Thu quyết định đi xem một chuyến Vô Danh Đại Vực ở nơi này, đối với người khác đây có thể là đại mê cung, là thứ khiến người ta u mê lạc lối cả đời. Nhưng với bản thân hắn, một lần lại một lần đi vào Vô Danh Đại Vực, giống như đi dạo, cho nên kinh nghiệm đầy mình, dù sao hắn từng là Dược Vương Nhất Dạ.
"Dược Tổ" là phải đi tận thế gian, khai nguyên Đan Đạo, tìm ra thứ chưa ai tìm đến, hiểu ra thứ chưa ai hiểu được !
Đối với Vô Danh Đại Vực, hắn đều đã tìm hiểu !
Lấy ngón trỏ làm bút, sử dụng tinh thần khắc lên phù lục, tạo ra quang phù, truyền tin cho Hắc Thiên. Chỉ là truyền tin quang phù chưa bay đến năm mét xa, liền rơi xuống đất, không có linh tính như bình thường.
"Quả nhiên như vậy ! Truyền tin quang phù tại Vô Danh Đại Vực vẫn không có tác dụng. E rằng chỉ có liên kết sinh mệnh tài bảo như Sinh Mệnh Bài, Nguyệt Hồn Thạch mấy loại kia mới có thể như cũ hoạt động a."
Hắn thở dài một tiếng, nói: "Phi Vũ a Phi Vũ, ngươi làm sao không ở yên một chỗ, cứ như vậy rời đi đây."
"Ừm !"
Chợt, hắn nghĩ đến cái gì, lập tức đổi hướng đi, tiến về Xích Lã t·hi t·hể đang nằm chỗ kia.
. . .
Cũng không lâu sau, đoạn đường phía trước bị một đạo bóng đen che kín lối đi, nói là che kín nhưng thật ra miễn cưỡng vẫn đi qua được đầu bên kia, không đến nổi nửa bước khó dời.
"Quả nhiên là vậy, c·hết tiệt ! Tên tiểu tử này a, rốt cuộc cái gì khiến ngươi lại mò đến đây." Nhất Dạ Thiên Thu tự nói một câu.
Hắn cảm ứng được khí tức của Phi Vũ, cùng một loại khí tức khác, cũng không biết là địch hay bạn.
Nhất Dạ Thiên Thu lấy tinh thần lực che lại bản thân, lại thu liễm khí tức, nhanh chóng lần theo dấu vết để lại trên đường, dẫn vào bụng Xích Lã.
Cũng không lâu lắm, hắn nghe thấy tiếng kim loại v·a c·hạm, có xung đột phía trước.
Hắn cẩn thận quan sát, phát hiện được có hai tên tu sĩ Yêu tộc đang đánh nhau, đều có dáng dấp của nhân loại, một cái Yêu Tướng, một cái Yêu Quái.
Yêu Quái kia không phải Phi Vũ thì là ai ?
Phi Vũ sở dụng binh khí, là một cây quạt. Nhưng đứng trước mũi kiếm, hắn liên tục bại lui, trong miệng hô lớn: "Dư Ngọc, tỉnh lại đi a ! Ngươi phải điều khiển lý trí của mình, làm sao có thể bị nó thao túng, chỉ là một đầu Yêu Cổ, làm sao lại để mất lý trí như vậy."
Một cước đạp vào ngực Phi Vũ, Dư Ngọc cười rằn, trong mắt tràn đầy sát cơ, muốn thừa thắng xông lên một kiếm đ·âm c·hết Phi Vũ.
"Keng !"
Một viên ngoan thạch từ xa vụt đến, Dư Ngọc ngẩng đầu lấy kiếm cản lại, một kiếm chẻ thạch làm hai nửa, chính khoảnh khắc ngắn ngủi này cũng để Phi Vũ lui lại thoát c·hết.
Nhất Dạ Thiên Thu hai mắt híp lại, thầm nói: "Yêu Cổ ? Dư Ngọc này hẳn là tên thứ mười lăm còn sống trong phân nhánh Càng Long dong binh đoàn. Tu vi vốn dĩ Yêu Tướng sơ kỳ, tại Yêu Cổ độc tác động, vậy mà biến thành Yêu Tướng trung kỳ !"
Hắn lập tức đưa chín phần suy nghĩ vào ý thức hải, tìm đến cuốn < Vô Danh Kỳ Kinh > kia, tại trong trang thứ nhất xem lại nội dung chữ Cổ.
Cổ tự có nói: Thuần Cổ, Dưỡng Cổ, Phệ Cổ, Sinh Cổ cùng cao nhất Luyện Cổ.
Thuần, là bắt.
Dưỡng, là nuôi.
Phệ, là ăn.
Sinh, là sản.
Luyện, là chủ.
Từ đó đến nay, Băng Huyễn Cổ cùng Yêu Cổ đều trải qua Thuần Cổ, có thể thấy qua việc Nhất Dạ Thiên Thu bằng tất cả thủ đoạn để thu phục được chúng. Sau đó là Dưỡng Cổ, chăn Cổ tại ý thức hải.
Nhưng Phệ Cổ, là trước nay hắn chưa từng thử, cho nên càng khiến hắn băn khoăn. Nếu như bản thân không lầm, Phệ Cổ, chính là cho Cổ ăn, thông qua cách này mà Dưỡng Cổ.
Phệ Cổ, phệ là phải cùng chủng cùng loại !
Dựa theo lời nói của Phi Vũ, Dư Ngọc là bị dính Yêu Cổ độc, mới không còn ý thức như vậy.
Phi Vũ lúc này lại khác, hắn đầu tiên ngẩng ngơ, sau đó giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, hô lớn: "Là vị cao nhân nào sao ? Làm ơn hiện thân a, ta là Phi tộc tu sĩ, còn tên loạn trí phía trước này là dong binh giả thuộc Càng Long dong binh đoàn. Ta có quen biết cùng hắn, không nghĩ đến vừa gặp liền phát hiện hắn bị dính Yêu Cổ độc. Mong tiền bối ra tay cứu giúp bằng hữu của ta lần này, ta thật lòng cảm kích a !"
"Yêu Thú Sư, vì sao không triệu gọi thú ra giúp sức ?" Một đạo thanh âm truyền vào tai hắn.
Nghe được đến, Phi Vũ đầu tiên kinh ngạc, không nghĩ đến thật gặp được cao nhân giúp đỡ, vui quá đỗi mà nói: "Không giấu tiền bối, ta năng lực có hạn, chỉ có thể gọi ra một đầu Lôi Báo. Chỉ là trước đây không lâu, tại trong hắc ám thâm uyên tao ngộ bầy Xích Ngô cấp Tướng. Ta là vì cứu tên c·hết tiệt này, mà để Lôi Báo hy sinh một mạng !"
Nói đến đây, hắn lệ rơi lả chả. Mà trong miệng hắn tên khốn kia, chính là Dư Ngọc !
Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu, tại nội không gian của Hắc Quan Tài, hắn lấy tinh thần lực hoá bàn tay, tìm đến tận góc phải trong phòng, nắm lấy một con thỏ đen đang nằm ngủ phè phỡn.
Không phải Đoạ Lạc Thố thì là ai !
"A ! Cái gì a, Tiểu Cửu không được phá, cái gì...là tay ai ? Cứu mạng a !"
Trong khuôn phòng này, chỉ có nó cùng Tiểu Cửu, nó ỷ lớn nên hay ăn h·iếp Tiểu Cửu, cũng dạy Tiểu Cửu những thói hư tật xấu mà Nhất Dạ Thiên Thu không hay, thậm chí còn xem Tiểu Cửu là cháu trai đồng dạng mà xưng hô.
Chớp mắt, nó bị kéo khỏi Hắc Quan Tài.
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Tiểu Hắc, câu giờ cho ta!"
Nói xong, hắn ném Tiểu Hắc về phía Dư Ngọc, lấy ra Hắc Long Cầm, thần sắc nghiêm túc vô cùng, dù sao đối phương cũng là Thượng Yêu, mà hắn chỉ là một tên Yêu Tinh, ít nhất hắn không muốn m·ất m·ạng ở chỗ này.
Mà lại, đối phương còn có Yêu Cổ độc trên thân, không thể qua loa.
Tiểu Hắc nhất thời kinh hãi, nhìn thấy hai mắt đỏ ngầu đang cầm kiếm lao tới Dư Ngọc, theo bản năng phun ra khói đen bỏ trốn.
Trời xui đất khiến, lại khiến Dư Ngọc càng phẫn nộ đuổi theo nó, khiến cho Tiểu Hắc vừa sợ vừa giận, vừa chạy vừa chửi, hết chửi Dư Ngọc đến chửi Nhất Dạ Thiên Thu.
Bên này có khoảng trống, màn chắn tinh thần lực đã được dựng lên, khiến cho đang tạm thời loạn trí Dư Ngọc không thể nhận ra.
"Đầu hắc cầm này ? Làm sao quen a ! Đúng rồi, là của Dạ Không !" Phi Vũ thầm nghĩ trong lòng.
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Yêu Cổ độc này quá mạnh, có thể điều khiển Yêu Tướng, xem ra con Yêu Cổ này tu vi ít nhất đã là Yêu Quái."
Đối với Yêu Cổ phe mình, hắn lại có chút suy ngẫm, bởi vì nó chỉ là cấp Yêu Tinh, trước đó nhờ thôn phệ tàn hồn ý chí của Hắc Hùng Yêu Vương, mới may mắn lột xác biến đổi, đạt đến Yêu Quái cấp tu vi.
Nói thì chậm.
"Tang !" Một tiếng đàn vang lên, âm ba truyền thẳng ra ngoài, rơi vào tai Dư Ngọc.
"Không hề hấn ! C·hết tiệt, hắn bị loạn trí quá nặng, trong đầu chỉ có g·iết chóc cùng p·há h·oại."
Nói xong, hắn đứng dậy, nhìn ngó xung quanh một vòng, lấy từng cọc xương dư của Xích Lã cấm thành trận đồ. Mà bên kia Tiểu Hắc đã nhanh muốn chạy không nổi, trong miệng thở hì hộc.
Màn che tinh thần bị Nhất Dạ Thiên Thu thu lại, Tiểu Hắc chạy về bên này, Dư Ngọc đuổi sát phía sau. Dư Ngọc do trúng độc tu vi nhất thời tăng đến Yêu Tướng trung kỳ, tốc độ không những không gia tăng mà còn trở nên chậm chạp hơn. Đây là tác dụng phụ của Yêu Cổ độc, bù lại sức mạnh đâu chỉ tăng một bậc !
Đây là lý do mà Tiểu Yêu như Tiểu Hắc có thể chạy thoát lưỡi kiếm của Dư Ngọc, nhưng cũng phải nói, tốc độ của con Đoạ Lạc Thố này thật không đơn giản, đã từng được Nhất Dạ Thiên Thu đánh giá cao qua.
Phi Vũ trong lòng xoắn xuýt, tinh thần lực một chưởng đi tới, đẩy Tiểu Hắc té sang một bên.
Dư Ngọc theo quán tính lao thẳng về phía trước, chỉ nghe một đạo thanh âm trầm trọng vang lên bên tai:
"Thập Bát Tù Long Trận !"
Chỉ gặp mười tám đầu long hồn từ mười cây xương cốt bay ra, long hồn do linh khí cấu thành, mặc dù không quá mạnh để tạo sát thương nhưng lại mang tính áp chế, khiến Dư Ngọc đứng yên bất động.
Giống như bị mười tám long hồn quấn chặt thân thể đồng dạng !
"Hoán Cổ !"
"Trì Ly !"
"Vọng U Tang thức thứ nhất, Bi Khúc !"
Một loạt chiến kỹ tại Nhất Dạ Thiên Thu đánh lên tiếng đàn phát ra, Yêu Cổ cùng Băng Huyễn Cổ một nham tương, một băng điêu vô thanh vô tức xuất hiện trên người Dư Ngọc.
Rất nhanh, nhị Cổ vội phá da chui vào bên trong thể nội, nhìn qua có chút cổ quái, nhưng dường như có hiệu quả. Chỉ thấy Dư Ngọc kêu thảm thành tiếng, trên da thịt chỗ thì đóng băng mảng trắng tuyết, khi thì bị nung đến đỏ tía như lửa là nhị Cổ đang t·ấn c·ông.
Yêu Cổ cùng Băng Huyễn Cổ đang đối đầu với con Yêu Cổ kia !
Phi Vũ nói: "Tiền bối, ta biết được vị trí của nó, ta cảm ứng được."
Thấy đối phương đang tập trung như vậy, Phi Vũ nói tiếp: "Nằm tại phía sau lưng, ngay đốt thứ bảy của cột sóng."
Nhất Dạ Thiên Thu tinh thần lực hoá th·ành h·ạt sóng, thật tập trung vào điểm mối kia, hắn điều khiển nhị Cổ, làm sao không biết chuyện gì bên trong, so với Phi Vũ nói, hắn còn biết rất nhiều thứ.
"Huyễn Sát Chú."
"Mộng Miên."
. . .
Những thứ này đương nhiên không phải đánh vào Dư Ngọc, mà là con Yêu Cổ kia, đây là thừa lúc nhị Cổ phá rối mà ám tập.
_____
Hết chương.
~Mạnh.