Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ

Chương 8: Vào Thành ( Tái Bản )




Chương 8: Vào Thành ( Tái Bản )

Nếu như Yêu tộc có ngũ đại sâm lâm, thì Nhân tộc cũng có nội tình không kém, là Lục Thành cùng Đế Đô. Lục Thành do sáu vị Quân cấp Nhân Quân thứ tự quản lý, trong đó Cửu U Thành chính là do Cửu U Quân nắm giữ.

Một thành chiếm giữ diện tích rất lớn, mỗi một dãy tường thành đều được dựng bằng nhiều lớp nhằm vững chắc, khó bị x·âm p·hạm, sừng sững bất diệt.

Trong Lục Thành, Cửu U Thành chính là lớn nhất, mà Cửu U Quân cũng là già nua nhất một vị trong Lục Quân.

Trong Cửu U Thành có vùng núi cao gọi Tẫn Thiên Nhai, trên đó có dựng to lớn sơn trang gọi là Bạch Tuyết, là một trong những nơi được Nhân tộc tu sĩ kính trọng nhất.

Cửu U Quân nắm trong tay đại quân trinh sát tuyến đầu của Nhân tộc - Hoang Bộ, trực thuộc Cửu U Thành, là chủ nhân của Bạch Tuyết Sơn Trang.

Mà vị Nhân Quân tiếng tăm lừng lẫy này, cũng chính là phụ thân của Thiên Thu thiếu niên, người đã hiến tế cho Dược Vương Nhất Dạ.

Tiền thân đã từng là nhị thiếu gia trong đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy như thế, dù vậy không như người ta nghĩ sẽ sống trong xa hoa sang trọng, hắn lại luôn chịu đựng đủ loại tuổi nhục, hèn mọn gièm pha, ức h·iếp cùng khinh bỉ đến từ người trong gia tộc.

Nhân sinh sống không bằng gia nô, nói chi là sở hữu tài phú.

Không có một đồng !

. . .

"Tiểu tử, 1 linh thạch." Vị binh sĩ Yêu Tinh chặn đường.

"1 linh thạch ? Có mắc vậy sao ? Ta chỉ đi vào một chút liền muốn lấy 1 linh thạch ?" Nhất Dạ Thiên Thu nhướn mày nói.

Vị binh sĩ này cũng lần đầu gặp phải, đầu tiên kinh ngạc sau đó phẫn nộ nói: "Đi dạo ? Ngươi vào trong làm chuyện gì có trời mới biết, ta làm sao rõ ràng ngươi chỉ đi dạo ? Lập tức lấy ra 1 linh thạch, hoặc là lăn đi nơi khác."

Nhất Dạ Thiên Thu cười nói: "Huynh đài, ta chỉ là đùa một tí a, không nóng, không nóng."

"Đến, mang ta vào thành, ta đãi ngươi một lần rượu ngon."

Binh sĩ nghe thấy câu đầu liền hạ hỏa không ít, nghe câu thứ hai khuôn mặt lập tức trầm xuống, quát: "Hỗn trướng, 1 linh thạch còn không có, bây giờ còn bày đặt mời ta uống rượu ngon ?"

"Lăn !"



Binh sĩ cầm đầu côn đánh về Nhất Dạ Thiên Thu, muốn khiến hắn biết sợ rời đi, chỉ là ngoài ý muốn việc xảy ra.

Định !

Nhất Dạ Thiên Thu bằng tay không hoàn toàn định trụ đầu côn, vị binh sĩ kia dù một chút cũng không thể động đậy, hãi nhiên không thôi.

Nhất Dạ Thiên Thu lạnh lẽo lắc đầu nói: "Huynh đệ, sính thất phu làm gì, chúng ta chỉ dùng lời nói a."

Nói xong, hắn buông ra đầu côn, xoay người rời đi.

Binh sĩ ngây người nhìn bóng lưng kia, khó có thể tin tưởng chuyện vừa xảy ra, một tên Yêu Thú mà thôi, làm sao có thể chặn đòn t·ấn c·ông của hắn ?

Hắn là hàng thật giá thật Yêu Tinh a, đòn vừa rồi của hắn tuy không hết sức nhưng đủ làm một tên Yêu Thú nằm ngã.

Bên này, ngay cả Nhất Dạ Thiên Thu cũng kinh ngạc một chút, từ Yêu Thú lên hẳn Yêu Tinh một cấp độ chiến lực.

Hắn vừa đi về phía chân thành, vừa thầm nghĩ:"Yêu Cổ độc tố thật bá đạo a, chiến lực từ Yêu Thú liền đề thăng lên Yêu Tinh. Nhưng nếu ta không có Kỳ Kinh áp chế, không chừng đã bị loạn trí. Mặt khác, dạng tăng cường thực lực có lẽ sẽ không hiệu quả nếu tu vi cao dần a."

Chợt, hắn nhìn về phía trước, mỉm cười hài lòng:

"Ta đoán không sai, năm đó làm rơi vật kia liền ở đây, may mắn nhờ có Đạo Mộc lão đầu, nếu không cũng không có duyên cớ này."

Nhớ lại năm đó, sau khi nuôi lớn tiểu bạch lộc Hứa Tiên một năm, Dược Vương Nhất Dạ liền dự định đằng không phi hành rời đi Cổ Họa trở về Nhân tộc lãnh địa.

Chỉ là hắn vừa đằng không không lâu sau đó, lại bị Đạo Mộc Yêu Vương phát giác, đích thân xuất hiện lôi kéo về Trung Châu bày yến tiệc nghênh đón.

Giữa bọn hắn dạng này bằng hữu lâu năm, không gặp thì thôi, đã gặp liền chiến ba trăm hiệp tửu lượng !

Lần đó, cũng có vị Tôn Thần kia tham gia vào, thiên hạ đều sợ hãi Thần, đều coi vị truyền thuyết Cổ Hoạ này là ma quỷ, nhưng không biết Thần cũng là một con sâu rượu chính hiệu, so với Đạo Mộc Yêu Vương cùng Dược Vương Nhất Dạ đều càng uống được nhiều.

Mà vấn đề là, tại lúc kia bị Đạo Mộc Yêu Vương lôi kéo về Trung Châu, không may hắn làm rơi một chiếc không gian giới chỉ xuống dưới, may mắn hắn để ý được vị trí rơi đó.

Hiện tại nhớ lại, chạy qua tìm kiếm, quả nhiên không sai.

Chiếc nhẫn này, tuy tài phú không nhiều, nhưng đủ một tên Tiểu Yêu Cảnh ăn mặc thoải mái không lo không nghĩ rất lâu. Dù sao, cũng là không gian giới chỉ của Dược Vương, tài phú bên trong là người thường không thể tưởng tượng nổi số lượng.



Vẫn còn thất thần, một mực khó tin việc trước mắt, Yêu Tinh canh cổng lại nghe thấy thanh âm quen thuộc khi nãy:

"Huynh đệ, cho ta vào thành a."

Không cần nói cũng biết, là giọng nói của ai, vừa rồi vụ kia hắn còn chưa quên đây.

"Lại là tiểu tử ngươi, phật ăn chay ngươi liền tưởng phật không giận sao ?" Binh sĩ nhớ lại chuyện khi nãy, thẹn quá hóa giận.

"Bình tĩnh a, đây là 1 linh thạch vào cổng."

Nhất Dạ Thiên Thu búng ra 1 viên linh thạch vào tay binh sĩ, cước bộ như u linh lướt qua mặt đối phương đi vào trong thành.

Cái này có bao nhiêu khó chịu cùng hỗn trướng ?

Nhất Dạ Thiên Thu ưa thích như vậy !

Mỗi một lần trêu ghẹo người ta điên tiết lên, khiến người ta rơi vào há hốc miệng lúc, hắn liền thấy nhân sinh thật thú vị, thật ý nghĩa làm sao.

Binh sĩ kia không cam tâm, quay lại chặn đường Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Ngươi từ đâu lấy được 1 linh thạch ? Là t·rộm c·ắp của người khác sao ?"

Nhất Dạ Thiên Thu nhìn binh sĩ canh cổng chốc lát, nghiêm túc nói: "Một con hổ b·ị đ·au răng không ăn được thịt dù thịt treo trước miệng nó. Sau khi hổ hết đau răng liền có thể ăn miếng thịt khi nãy. Ngươi có hỏi nó làm sao có răng để ăn không ?"

Binh sĩ nghe xong rơi vào trầm tư, suy nghĩ, sau đó lại giận dữ quát: "Ngươi ! . . ."

Chữ "ngươi" vừa ra khỏi miệng, đã thấy thiếu niên trẻ tuổi kia rời đi phía xa xa, binh sĩ này lắc đầu bỏ cuộc.

Lần đầu gặp một cái hỗn trướng như vậy !

. . .

Nhất Dạ Thiên Thu vừa vào thành, đập vào mắt hắn là đồ sộ từng tòa to lớn kiến trúc, có loại dựng tường đục mái, có cái xây nhà lập phủ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu vô cùng đa dạng.



Dọc theo đường lớn, hắn tìm vào một cái hắc điếm để dùng bữa.

Hắc điếm là nơi tụ tập nhiều tu sĩ qua đường, có thể nói nếu như ở đâu tin tức linh thông nhất, liền chính là hắc điếm tửu quán dạng này.

Đủ loại thông tin từ bắc tới nam, từ nơi hẻo lánh cho đến thiên hạ đều biết thánh địa cũng có tin tức, thậm chí bên hông nhà ông lão hàng xóm có ai ra ai vào, tại hắc điếm không chừng cũng biết.

"Tiểu nhị, cho ta một phần đồ ăn đầy đủ a." Nhất Dạ Thiên Thu ngồi vào bàn nói.

"Có ngay a." Tiểu nhị la lên, vừa nhìn liền biết hắn là bán bộ hóa hình Yêu Tinh.

Lúc này bên cạnh bàn truyền đến tiếng xôn xao:

"Có nghe hay không, sắp sửa diễn ra Luyện Dược Luận Hội cùng Thăng Hoa Yến ?"

"Nhanh như vậy, đại khái bao lâu diễn ra ?"

"Ngày mai liền mở ra Luyện Dược Luận Hội, sau đại hội kết thúc một ngày Thăng Hoa Yến liền mở ra để vinh danh tặng thưởng. Ngươi thấy ta có tiềm năng hay không, chiều nay ta dự tính đi báo danh một phen."

"Ngươi ? Ta còn không dám, bằng ngươi lại dám ? Hoang đường."

"A cái tên khốn này, ngươi dám khinh thường bản quái ?"

Bàn bên Nhất Dạ Thiên Thu ăn to nói lớn, hắn một bên ngồi nghe hết thảy, cũng ưa thích dạng này náo nhiệt cùng tính cách thật thà, hạng người ăn nói ngay thẳng.

"Hai vị huynh đệ, ta vừa mới đến nơi này, nghe vừa rồi huynh đài đây nói chuyện cũng thấy hứng thú, không biết có thể báo danh ở đâu a ?" Nhất Dạ Thiên Thu cười nói.

Gọi Tam Phương, là người đầu tiên bàn việc, hắn đánh giá Nhất Dạ Thiên Thu một chút từ trên xuống dưới, mới nói: "Tiểu huynh đệ, không phải ta chê bai ngươi, nhưng bằng ngươi dạng Yêu Thú tu vi này thì có bao nhiêu tinh thần lực ? Huống hồ nói chi là luyện đan. Rất khó, rất khó !"

Tứ Thốn là người còn lại, hất hất tay lắc đầu: "Đúng vậy, tinh thần lực cấp độ càng cao mới càng dễ dàng luyện đan mà không kiệt quệ, một khi kiệt quệ nhẹ thì thành phế đan, nặng thì nổ lò. Lão tử nhìn ra ngươi chỉ cấp 1 tinh thần lực, hay là bỏ đi !"

Nhất Dạ Thiên Thu cười cười: "Không sao không sao, xem như ta vừa ra muốn đời trải nghiệm đi, coi như báo danh học hỏi một hai cũng không sao, thất bại liền xem như một bài học a."

Tam Phương cùng Tứ Thốn nghe vậy liền lắc đầu chịu thua, cho rằng hắn quá trẻ người non dạ.

. . .

_____

Xong chương thứ 8, bản chỉnh sửa hoàn thiện.

Cầu đề cử truyện bằng hoa ☺️