Chương 7: Đến Thanh Lộc Thành ( Tái Bản )
Thanh Lộc Thành được Thanh Lộc tộc các đời tộc trưởng tích lũy dần vun đắp mà lên, cũng không biết từ lúc nào trở thành một dãy cao ngất tường thành như vậy.
Tộc này rất quy củ, mỗi một đời tân nhiệm tộc trưởng không cần biết cái gì tên họ, đều phải lấy hiệu Thanh Lộc Quân mà gọi, hiện tại Thanh Lộc Quân đời thứ bao nhiêu e rằng chỉ có Thanh Lộc tộc biết rõ.
Chỉ là tại xa xôi dòng lịch sử đến nay, Thanh Lộc tộc vẫn chưa từng xuất hiện Yêu Vương cấp cường giả, cao nhất chỉ có thể đạt đến nửa bước Yêu Vương.
Nửa bước Yêu Vương, là giai đoạn cao hơn đại viên mãn nhưng thấp hơn Yêu Vương.
Có thể nói, người đạt đến cảnh giới này, không khác gì đạp một chân vào Yêu Vương chi cảnh, lực áp quần hùng.
Tại Cổ Hoạ đại sâm lâm, thiên hạ đều biết có hai tôn Yêu Vương, Đạo Mộc Yêu Vương cùng Hầu tộc lão tổ vị kia. Nhưng ít ai lại biết nửa bước Yêu Vương cũng là không ít.
Tỉ như Bắc Châu cấm địa Hắc Ngạc tộc tộc trưởng Hắc Tuyệt, Tây Châu Hổ tộc lão tổ Hổ Tâm.
Còn có Thanh Lộc tộc lão tổ Lộc Hứa Tiên, phụ thân của Thanh Lộc Quân đương nhiệm.
Mỗi một cái thế lực lớn, thông thường sau lưng đều có cấp bậc lão tổ như vậy toạ trấn, mới có thể tại đại sâm lâm thoải mái sinh sống, có được hạng vị đứng đầu.
Nếu không, chỉ có thể co đầu rụt cổ hoặc phụ thuộc thế lực tộc khác mà sinh tồn.
Yêu tộc cũng rất khắc nghiệt !
Mạnh được yếu thua !
Cường giả vi tôn !
Nhược nhục cường thực !
Không chỗ nào là không đúng.
Nhất Dạ Thiên Thu hướng về trung tâm nhất dải đất mà đi, cước bộ chậm rãi lâm vào hồi ức xa xưa.
Một nghìn tám trăm năm về trước, hắn lần đầu đi vào Cổ Họa đại sâm lâm tìm hiểu, cũng là lúc kia hắn gặp gỡ được một việc khó quên trong lòng.
Một đầu bạch lộc bị một con đại hắc hùng đuổi g·iết, bạch lộc trên thân v·ết t·hương có không ít, huyết nhiễm đỏ thấm tuyết trắng bộ lông. Thậm chí vài lần, bạch lộc bị hắc hùng tóm được, trọng thương rất nặng rơi vào tình trạng hấp hối, nhưng vẫn cố vùng vẫy.
Dược Vương Nhất Dạ đi ngang thấy được cảnh này, bản tính là một cái ưa thích xen vào chuyện người khác, hắn rất chướng mắt những chuyện như vậy, chưa cần biết lý do đúng sai, chỉ cần thấy chướng mắt, cần cứu liền phải cứu.
Bạch lộc dưới che chở của Dược Vương Nhất Dạ, thoát khỏi nanh vuốt của hắc hùng hung hãn.
Ân cứu mạng cao tựa như núi, như được tái sinh lần nữa, nó tu vi tuy chỉ là Yêu Thú nhưng linh trí lại không thấp, biết bộc lộ cảm xúc biết ơn, bái tạ ân công.
Chỉ là thương thế quá nặng, ngay cả Dược Vương Nhất Dạ cũng vô pháp cứu chữa, còn sót lại chỉ là vài mảnh hơi tàn, rơi vào hấp hối.
Tre già măng mọc ! Tân sinh chớm nở !
Bạch lộc thì ra mang thai, bằng vào tất cả năng lực của mình, Dược Vương Nhất Dạ từ không hóa có, cố gắng tái tạo kì tích, giúp đỡ một cái ngay cả thở cũng không được bạch lộc hạ sinh hài tử.
Bạch lộc vì đó nước mắt lăn dài, biết không thể sống tiếp xuống, lại đẩy hài tử cho Dược Vương Nhất Dạ, lại cúi ba bái làm như tạ ơn.
Chỉ thấy bái thứ ba xong xuôi, đầu còn chạm đất, hai mắt đã nhắm nghiền, rốt cuộc vơi đi hơi thở cuối cùng.
Dược Vương Nhất Dạ chỉ có thể thở dài một hơi, sống c·hết có số, khó để cãi mệnh.
Hài tử bạch lộc cũng rất giống mẫu thân mình, trên thân khoác lấy một bộ tuyết trắng lông tơ, trông một bộ dáng khả ái rất đáng yêu.
Hỗn trướng thì hỗn trướng, vô sỉ thì vô sỉ, bị gọi quái đản cũng được, lập dị cũng được. Nhưng Dược Vương Nhất Dạ là người rất trọng tình nghĩa, làm sao cũng không thể bỏ mặc một cái ấu thú non nớt như vậy giữa đại ngàn sâm lâm.
Đây cũng là sinh mạng !
Chính vì vậy, hắn dùng một năm thời gian nán lại khu vực này, chăm lo cho tiểu bạch lộc kia. Mỗi một ngày đều là nấu thuốc, hái thảo, ngâm dược, cuộc sống sao mà nhàn hạ cùng ưu nhã đối với tiểu bạch lộc.
Một năm sau đó hắn rời đi, tiểu bạch lộc mang mẫu thân huyết mạch Yêu Thú, lớn lên nhanh như thổi, thoáng một cái đã là trưởng thành bạch lộc có thể tự lo thân mình.
Nó tuy còn là phàm thú, nhưng lại có cảm xúc, đối với Dược Vương Nhất Dạ xem như cha như thầy, tuy nhiên lúc kia chia tay lại không một tiếng khóc than lưu luyến, đủ thấy nó cứng rắn thế nào.
Đây là Nhất Dạ Thiên Thu hồi ức. Mà cái kia tiểu bạch lộc tên, chính là Lộc Hứa Tiên, Hứa Tiên tên này là Nhất Dạ Thiên Thu tự tay đặt lấy.
Lộc Hứa Tiên này không phải ai khác, chính là đương đại Thanh Lộc tộc lão tổ tông, là trước mắt tòa Thanh Lộc Thành này chủ nhân đích thật.
. . .
"Hứa Tiên tiểu tử kia không biết có nhận ra ta hay không a ?" Nhất Dạ Thiên Thu cảm thán một tiếng.
Đổi một gương mặt, đổi một thân xác, hoàn toàn chỉ còn kí ức, muốn nhận ra thật sự rất khó. Hắn cũng không bắt ép hoặc cố gắng nhận Lộc Hứa Tiên mối quan hệ này, chỉ là hồi ức lại một chút, hơi cảm động mà thôi.
Nhất Dạ Thiên Thu tại trên đường mòn đi về phía trước ba mươi dặm, ánh mắt luôn hướng về hai bên đường chăm chú nhìn ngó.
"Đâu a ? Loại này dị thảo quả nhiên hiếm có, không có nó ta làm sao vào thành."
Chợt, hắn phát hiện cái gì.
"Ha ha."
Nhất Dạ Thiên Thu tại một góc nào đó nắm lên một cộng màu tím cỏ non, hắn phủi phủi bụi đất sạch sẽ liền đem vò nát cho thành bã, lại thoa lên người một vài chỗ trọng yếu.
Cỏ này gọi là Yêu Linh Thảo.
Yêu Linh Thảo ít người biết đến, mà khả năng sinh sống cũng thấp đến đáng thương, năm mươi dặm không biết có tìm ra không.
Công dụng của nó cũng chỉ có duy nhất một lần, thoa lên Nhân tộc tu sĩ không có tác dụng, nhưng đối Yêu tộc tu sĩ lại là khác, nó có thể ngụy trang yêu khí, rất khó phát giác.
Yêu khí là Yêu tộc trời sinh sở hữu khí tức, Yêu khí càng mạnh chứng tỏ tu vi càng cao, thậm chí chỉ cần thả ra Yêu khí cũng đủ dọa lui đối thủ.
Hắn là Bán Yêu, rất dễ phát hiện điểm này, phàm Yêu thậm chí còn tưởng hắn là Nhân tộc thuần tí, bởi vì Yêu mạch của hắn rất thấp.
Yêu Linh Thảo, là thứ có thể giúp hắn ngụy trang hoàn hảo, trà trộn đi vào Thanh Lộc Thành.
May mắn lúc này là giữa đêm khuya, không có dong binh đoàn hay dong giả, thương buôn hành bộ, nếu không có lẽ hắn từ sớm đã bị phát hiện.
Nhân tộc tu sĩ dám đi sâu vào Yêu tộc lãnh địa, không cần nói cũng biết kết quả.
Nhất Dạ Thiên Thu tiện tay thu lấy một ít Yêu Linh Thảo vào túi, kĩ càng thoa lên người vị trí trọng yếu, hoàn toàn hóa thân thành Yêu Thú, mới tiến về Thanh Lộc Thành.
Nửa ngày sau, trời tờ mờ sáng !
"Đói c·hết ta a !" Hắn than thở.
"So với một tên ăn mày còn thảm hơn."
Nhất Dạ Thiên Thu như một cái quỷ đói, vừa đi vừa nhăn nhó trông rất thảm, trên đường tu sĩ Yêu tộc thấy hắn bộ dáng này đều lắc đầu khinh bỉ.
Quá thảm !
Nhưng có thể thấy, Yêu Linh Thảo tác dụng phát huy, không một ai nhận ra hắn là Bán Yêu, hoàn toàn xem hắn là Yêu tộc tu sĩ.
Tại Nhân tộc, bán Yêu bán Nhân hai dòng máu sẽ bị khinh bỉ cùng xem thường !
Như vậy tại Yêu tộc, bán Yêu dạng này có bị xem thường sao ?
Tất nhiên là có.
Nhân tộc khinh bỉ ngươi, bởi vì ngươi mang Yêu tộc huyết mạch.
Yêu tộc xem thường ngươi, vì ngươi dám mang Nhân tộc dòng máu chảy trong huyết quản.
Nhất Dạ Thiên Thu làm sao không biết điểm này, cho nên hắn tận lực tránh lộ ra Bán Yêu khí tức, chắc chắn tránh được rất nhiều phiền phức không đáng có.
Muốn lộ, liền chờ đến thực lực đầy đủ, ai dám bàn tán ?
Rốt cuộc cổng thành hiện ra trước mắt, chỉ thấy nó cao trăm trượng, toà thành như cự lòng đang nằm ngủ, rộng hơn mấy nghìn dặm, so với Nhân tộc Lục Thành chỉ có hơn chứ không kém, thậm chí Nhất Dạ Thiên Thu nhận ra nó còn to lớn hơn so với lúc trước hắn đến đây.
Cổng thành trái phải mỗi bên ba vị tuần tra cổng vào lính canh cửa, mỗi cái đều có tu vi cấp Yêu Tinh, ánh mắt rất sắc bén nhìn ngó đi đường tu sĩ.
Yêu Tinh, đã có thể bán bộ hóa Nhân hình. Mà cũng vì bán bộ hóa hình, có thể thấy đỉnh đầu bọn hắn vẫn còn một khỏa đầu thú.
Muốn vào thành, ở đây mỗi người phải giao nạp 1 viên linh thạch.
Dong binh đoàn, 10 viên linh thạch.
Thương buôn, 10 viên linh thạch.
Dong giả, 1 viên linh thạch.
"Tiểu tử, 1 linh thạch." Một cái Yêu Tinh binh sĩ chặn lại Nhất Dạ Thiên Thu phía trước, nghiêm nghị nói.