Chương 60: Kim Thiên Môn ( Tái Bản )
Mạnh Bà thấy đám người hành lễ, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm Nhất Dạ Thiên Thu, toàn trường lúc này chỉ có nàng cùng Hạo Ba là không quỳ xuống.
Thấy ngay cả Tàng Nhâm Yêu Quân, Di Lang cùng Tam Sinh, thậm chí Tứ Đại Thiên Vương trong Hạo gia đều quỳ một gối hành lễ, nàng càng khó chịu mà nói:
"Hàm hồ ! Thiên nhi nhà ta mới là Tiểu Thế Tôn, một tên tiểu tử không biết từ đâu đến, làm sao có thể là Tiểu Thế Tôn, xằng bậy ! Hoang đường !"
Chỉ là ngoại trừ âm thanh của nàng, chính là tiếng gió hiu hiu thổi qua, toàn trường im lặng đến đáng sợ, không một ai đáp lại.
Nhất Dạ Thiên Thu bình thản nói: "Đều đứng lên đi !"
"Tuân lệnh !" Đám người đồng thanh.
Mạnh Bà hai mắt co rụt lại, đây là ý gì ? Nàng toả ra sát khí, nộ khí trùng thiên.
Đối với nàng, đây là cỡ nào nhục nhã ? Nàng không những là Yêu Quân cấp cường giả, còn là tổng quản của Hạo phủ, thân phân vô cùng cao quý. Bây giờ, lời nói lại không có phân lượng bằng cả một tên Yêu Thú ?
"Ha hả !" Một đạo tiếng cười vang lên.
"Mạnh Bà làm sao lại chấp nhặt với hậu bối a ? Hắn có lẽ là tân nhiệm Tiểu Thế Tôn, thế nhưng hay là còn non trẻ, chưa trải sự đời, làm sao so được với lão nhân gia ngươi đây ?"
Một vị thiếu phụ từ trong Hạo Thành bước ra, nàng trên thân có khoác mạn sa mỏng như tơ lụa, lộ ra những vùng cơ thể lồi lỏm đầy mỹ cảm, tuy không thấy được dung nhan nhưng đủ để người ta biết nàng cũng là một vị mỹ nhân.
Mạnh Bà thấy vậy: "Di Loan ! Ngươi dám xen vào chuyện này ? Hay là Di tộc đang có ý đồ gì đây ?"
Di Loan cười nói: "Ha hả ! Di tộc không liên quan, lần này là ta đến gặp con gái mà thôi !"
Nói, nàng nhìn về Di Lang, Di Lang khom mình: "Mẫu thân !"
Di Loan gật đầu, không quên hành lễ với Tàng Nhâm Yêu Quân một tiếng, mới nói: "Lang nhi, vị công tử này là ?"
Di Lang nói: "Đây là Nhất Dạ công tử, người leo lên Kim Sơn, sau đó được ban Kim Sa trở thành tân nhiệm Tiểu Thế Tôn ! Lang chính là phụng lệnh Kim Trụ hộ tống công tử đi và về Kim Thiên Môn một cách an toàn."
Nghe đến đây, Di Loan mỉm cười: "Mạnh Bà nghe rõ không ? Ngươi là muốn chống lại lệnh Kim Trụ, làm trễ nãi sự tình của tân Tiểu Thế Tôn ?"
Trong câu nói của nàng, Kim Trụ và Tiểu Thế Tôn đều được nhấn âm rất nặng, đây là muốn đe doạ Mạnh Bà.
Mạnh Bà làm sao dám làm càn như vậy, tức giận không thôi, Di Loan thấy vậy cười một tiếng, nói: "Mời Tiểu Thế Tôn theo ta đi Kim Thiên Môn !"
Nói xong, nàng dẫn đầu rời đi, để lại Mạnh Bà cùng đám người Hạo Ba đứng đó.
Hạo Ba không hiểu, nói: "Bà bà cứ để bọn hắn đi như vậy ? Hắn lấy Hắc Quan Tài rồi a !"
Mạnh Bà liếc mắt nhìn Hạo Ba mà không trả lời, nàng mang theo Tứ Đại Thiên Vương lập tức đi vào Hạo Thành.
Thấy một người luôn luôn ân cần với mình lại có thái độ ghét bỏ như vậy, hắn biết lần này chuyện thật đã rất nghiêm trọng, thế là hướng ánh mắt nhìn đám người xung quanh quát: "Còn chưa giải tán !?"
. . .
Hạo Thành, vị trí nằm ở mép Thiên Hà, trên một vùng đá lớn nhô cao ra hướng biển, tảng đá này rộng đến hơn mấy nghìn dặm, giống như vô cùng vô tận không thấy bờ, lại vững như sơn nhạc nên được gọi là Bất Chu Thạch.
Đứng từ bờ đất liền nhìn về Hạo Thành, tức là từ khu vực ngoại ô Hạo Thành nhìn vào, Hạo Thành không có gì khác thường ngoại trừ sự rộng lớn bao la.
Nhưng nếu đứng tại Thiên Hà ngó vào, sẽ thấy nó thật lung linh khi toạ lạc trên vĩ đại Bất Chu Thạch, giống như một tế đàn.
Mà ở đỉnh Bất Chu Thạch, ở vị trí cao nhất có thể ngoài ngọn đá kia, cứ năm mươi năm một lần, ở đây sẽ xuất hiện một cánh cổng vàng.
Kim Thiên Môn !
Nó đơn giản cực kì, chỉ do các hạt tinh vân màu vàng ròng kết hợp, còn có mông lung hư ảo khí vụ màu vàng vờn quanh, nhìn sơ qua giống như một cái thiên hà thu nhỏ, đây là lối vào Kim Giới, được gọi là Kim Thiên Môn.
Lúc này, đứng tại cổng sau Hạo Thành, có từng đoàn người đang diễu hành, toàn bộ là Yêu tộc tu sĩ, cử hành đại điển tế tự thần linh, muốn tiến vào Kim Giới.
Đây là truyền thống bao đời của Hạo Thành nói riêng, Tàng Thiên đại sâm lâm nói chung. Ngay cả Hạo gia cũng phải khép nép tuân thủ, không có nửa phần dám lơ là tắc trách, mà phụ giúp Hạo gia, còn có các tộc lớn nhỏ chung sức, mà thế lực tâm đắc không thể bỏ qua là Di tộc.
Hạo tộc hay còn nói là Hạo gia cùng Di tộc, hai tộc này có thể nói như hình với bóng. Mà Di tộc theo đánh giá chung lại có phần yếu kém hơn so với Hạo gia, vì vậy từ trước đến nay hầu như đều bị xem là cánh tay phải đắc lực của Hạo gia.
Nhất Dạ Thiên Thu lúc này đứng tại Di tộc doanh trại để chờ đợi thời cơ, cùng hắn tiến vào còn có một đám Di tộc tu sĩ, đều là tử đệ trong tộc tham gia Kim Thiên Môn.
Mà đối diện hắn, là doanh trại của Hạo gia, đang đứng có một đám Hạo gia tử đệ, còn có Huyết Linh Lung, Hắc Hùng Hận cùng tiểu ni cô Trúc Trúc.
Tiếng ầm vang diễu hành kết thúc, toàn bộ đều dạt ra hai bên, lộ ra hàng giữa cho một vị lão giả lưng còng đầu tóc bạc phơ chống gậy bước đi. Mỗi một lần nâng chân đều lộ ra yếu ớt, nhưng mỗi một lần bước xuống lại chắc nịch như đao bổ, đủ thấy lão giả này không phải tầm thường.
"Kim Thiên Môn ! Năm mươi năm một lần, chỉ cần thoả mãn điều kiện liền có thể tiến đến tham dự, chỉ cần là tu sĩ Yêu tộc, đều có thể đến chung vui. Lần này, đã đến thời khắc mở ra, đến lúc sinh ra đại hào kiệt, thiên đại cơ duyên, bí bảo pháp mệnh đều có thể tồn tại trong Kim Thiên Môn."
"Lão phu tuyên bố, Kim Thiên Môn khai mở !"
Nói xong, hắn nâng mộc trượng lên cao, không biết có phải trùng hợp hay không, chỉ gặp khí tượng trời đất cùng lúc biến đổi, hội tụ thành dòng chảy tạo nên một vùng khí vàng tụ hội tại Bất Chu Thạch chi đỉnh, tạo dựng lên Kim Thiên Môn.
Ai cũng không để ý đến, lão giả tóc trắng không biết lúc nào lại tiêu biến, không ai rõ ràng tung tích.
Di Loan đứng tại hàng đầu trên Di tộc ánh mắt như kiếm nói: "Lão tiền bối ấy thật sự đáng sợ, đã mấy trăm năm nay, cứ năm mươi năm một lần ta mới có cơ hội diện kiến đến, nhưng dù cho rà soát cỡ nào, cũng không biết rốt cuộc lão ta là ai !"
Đứng kế nàng, là Di tộc tộc trưởng, nói: "Ngay cả Đại Chiến Mẫu đều không biết, thật sự kì bí như vậy ?"
Di Loan nói: "Đừng nói là ta, không chừng ngay cả Hạo Thiên Tông lão thất phu kia đều không rõ ràng, có lẽ lão tiền bối kia là một dạng tồn tại khó lường, mà ta ngươi đều chưa thể ước lượng được."
Nàng nói, trong ánh mắt có một cỗ bi ai, mà lại có một chút duệ khí, muốn tiếp tục phấn đấu để tịnh tiến tu vi, phá vào Vương Cảnh.
Di Loan, tu vi là hậu kỳ đỉnh phong Yêu Quân, sắp đột phá thành đại viên mãn giai đoạn, cao hơn Mạnh Bà một chút, là đệ nhất cao thủ trong Di tộc nhưng luận thân phận lại là không bằng Mạnh Bà.
Dù sao Mạnh Bà là tổng quản Hạo gia, mà Di tộc lại dưới trướng Hạo gia, Di Loan tu vi dù cao, nhưng chưa phải tuyệt đối, cho nên mới bị Mạnh Bà khinh ra mặt trước cổng Hạo Thành.
Dù sao, Hạo gia lão tổ chính là đệ nhất cao thủ trong Hạo Thành, đại viên mãn đỉnh phong Yêu Quân tồn tại, cao hơn Di Loan cả một nấc thang lớn.
Ai cũng không biết, Nhất Dạ Thiên Thu ánh mắt nhìn về lão giả tuyên bố khi nãy có điều khác thường, mà trong lòng hắn lại âm thầm nói: "Không nghĩ tới Tuyền Cơ lão nhi này lại còn sống, đúng là kỳ lạ a !"
Dùng hai chữ "lão nhi" từ miệng hắn, chính là nói Tuyền Cơ lão giả nhỏ hơn Dược Vương Nhất Dạ về niên kỷ nhưng lại có thể xem là sống hơn nghìn năm lão quái vật. Thế nhưng chuyện này đối với người khác vẫn là một cọc bí ẩn, ngay cả Hạo Thần Tông rõ ràng hay không vẫn là một ẩn số.
. . .
Kim Thiên Môn mở, toàn bộ tu sĩ tham gia đều tiến vào, nhưng có một loại luật lệ chú định, kẻ vào bên trong chỉ có thể từ Tiểu Yêu Cảnh trở xuống, kẻ phá qui tắc, sẽ bị đào thải.
Mà Nhất Dạ Thiên Thu, chính là kẻ có tu vi có thể xem là yếu nhược nhất trong đám thí sinh tiến vào, bởi vì hầu hết các tộc đều cử tu vi cấp Yêu Quái, là giai đoạn mạnh nhất trong Tiểu Yêu Cảnh tham dự, hòng tranh giành đến lợi ích tối đa trong Kim Thiên Môn.
. . .
Lúc này, tại Cổ Họa đại sâm lâm Tây Châu Thanh Lộc Thành.
Trong Hắc Ngạc phủ, hậu viên ngồi đó một vị thanh niên tóc trắng, phía trước hắn đứng đó một tên Hầu tộc tu sĩ.
“Đã hơn ba ngày, ngươi nghĩ hắn sẽ kịp trở về sao ?” Thanh niên tóc trắng nghiêm túc nói.
“Nhất Dạ huynh hẳn là về kịp, Hắc Thiên công tử muốn đi lập tức như vậy, là có chuyện rất quan trọng ?” Tôn La nói.
Hắc Thiên lắc đầu: “Nỗi lòng ngươi ta hiểu, nhưng ngươi không biết, là Nhất Dạ huynh gửi cho ta truyền tin quang phù, muốn ta trước đến Hoang Thổ.”
Uống một hơi trà, hắn nói tiếp: “Lại nói, bên Hạo Thiên mấy người kia ta cũng không câu kéo thời gian được thêm, bọn hắn cho rằng ta thiên vị, ưu ái Nhất Dạ huynh, lại không khởi hành bọn hắn liền sẽ bỏ đi. Lúc kia, đừng nói cái gì Hoang Thổ, đi được hay không còn là chuyện khó nói.”
Tôn La nhỏ giọng: “Động quật kia quả thật cần đi vậy sao ?”
Hắc Thiên nói: “Là Ma Vương từng sống nơi, Ma khí vẫn còn vươn lại, bên trong Ma thạch cùng kỳ trân dị bảo số lượng không ít, một mực chưa có ai hái đi, hẳn là bởi vì sự tình năm đó còn quá mới, không ai dám mạo hiểm. Đi tất có nguy hiểm rất lớn, nhưng ta không thể không đi, ai không muốn liền có thể từ chối."
Tôn La nói: “Nếu là như vậy, cũng cảm tạ Hắc Thiên công tử đã giải thích cho ta rồi, ta trước lui.”
Hắc Thiên cười nói: “Như Nhất Dạ huynh nhìn trúng ngươi, hẳn ngươi có điều đặc biệt, ta cũng không ngại kết giao a.”
Đợi đến Tôn La rời đi hẳn, trước sân trống xuất hiện một người áo đen, hắn khom mình nói: “Công tử an bài đã làm tốt, đêm nay liền có thể tiến hành.”
Hắc Thiên mỉm cười hài lòng, ánh mắt thâm thúy nhìn nơi xa.
. . .
Đêm đó, Hắc Ngạc phủ đèn đuốc sáng trưng, hưng động không ít chú ý, từng cỗ xa hoa đoàn xe được bày ra đó, gây nên hiếu kỳ.
Hắc Thiên khung xe dẫn đầu, toàn quân tiến về Hoang Thổ.
Tôn La cùng một chỗ đi cạnh Hắc Thiên, liền kề phía sau khung xe của Hắc Thiên, còn có Tàng Thiên, Huyết Hải, Thi Âm, Đào Hoa bốn cỗ chiến xa đại biểu bốn đại sâm lâm.
Huyết Linh Tiên cùng Hắc Hùng Ảnh không có động tĩnh, Hạo Thiên cùng Thiên Mệnh cũng không thả ra thanh âm, Hắc Thiên liền trở thành đoàn trưởng, nghe theo hắn bài trí hết thảy.
Thanh Lộc Thành nằm cũng không xa biên giới Cổ Họa, chưa đến hai canh giờ liền vượt qua được, bước vào Hoang Thổ.
“Gào.”
Vừa vào không lâu, phía trước truyền ra tiếng gầm thét dữ dội, tại trong màn đêm hắc ám này, một con toàn thân bằng xương Xích Ngô, dài đến năm mươi trượng, hai càng phía trước của nó như hai thanh trường kiếm sắc bén lạnh xương.
Khô Lâu Xích Ngô gào thét điên cuồng, hai mắt bốc lên tử hỏa, hung tợn lao về đoàn xe bên này.
. . .
_____
Tái bản.
Cầu đề cử truyện.